Beta: Bing.
Chương 9:
Ninh Dĩ Tầm nhìn vẻ mặt kiên định của Niên Ấu Dư, khẽ cười một chút, không phải là cô không thích tiền, mà là vì cô đã có đủ tiền, làm diễn viên hơn 13 năm, tiền cô cũng đã kiếm quá đủ.
"Là con nít đừng động chuyện của người lớn." Ninh Dĩ Tầm thu lại tươi cười, ngữ khí lãnh đạm nói, lấy phong cách nói chuyện của Ninh Dĩ Tầm, cô đối với Niên Ấu Dư cũng xem như đã khách khí, uyển chuyển, nếu đổi lại là người khác, những lời này là 'Chuyện của tôi, không cần cô nhiều chuyện'.
"Nhưng là..." Niên Ấu Dư cảm thấy tùy ý lập gia đình là chuyện cực kỳ qua loa, vẫn nói là Ninh Dĩ Tầm có nổi khổ gì đó.
"Chẳng lẽ em không thích thường xuyên nhìn thấy tôi sao?" Ninh Dĩ Tầm đến gần Niên Ấu Dư, ngữ khí thực ái muội hỏi, nhưng vẻ mặt vẫn là lạnh lùng, hiển nhiên cô không thích người khác can thiệp vào quyết định của mình, mặc dù mình có quyết định đi chết, cũng không cần người khác đến quản.
Ninh Dĩ Tầm mang giày cao gót tám phân, khí chất đại minh tinh mãnh liệt, lúc Ninh Dĩ Tầm tới gần, Niên Ấu Dư không tự giác lui về sau mấy bước, sau lưng là vách tường, dán sát vào vách tường khiến Niên Ấu Dư không thể lui được nữa, chỉ có thể cảm giác được Ninh Dĩ Tầm càng ngày càng tới gần mình, thậm chí có thể ngửi được hơi thở mê người của Ninh Dĩ Tầm. Niên Ấu Dư cảm giác được mình có chút khẩn trương, đặc biệt là âm thanh ái muội có chút say lòng người của Ninh Dĩ Tầm, nhưng Niên Ấu Dư nhìn vẻ mặt của Ninh Dĩ Tầm, liền biết căn bản không phải chuyện đơn giản như vậy.
"Đương nhiên là em hy vọng có thể thường xuyên nhìn thấy chị, nhưng em càng hy vọng chị quyết định cái gì đều xuất phát từ nội tâm." Niên Ấu Dư áp chế cảm giác khẩn trương trong lòng, tuy rằng chuyện nàng quan tâm khiến cho Ninh Dĩ Tầm không quá cao hứng, nhưng là nàng vẫn muốn nói ra.
"Tôi quyết định thế nào, tất nhiên là lòng tôi mong muốn, không ai có thể bắt tôi làm chuyện tôi không muốn." Mặt Ninh Dĩ Tầm không chút thay đổi nói, làm Niên Ấu Dư không phân rõ đâu là thật đâu là giả, nhưng Ninh Dĩ Tầm cũng đã nói như vậy rồi, Niên Ấu Dư cũng không hỏi cái gì nữa, nếu Ninh Dĩ Tầm thực tình muốn gả cho ba ba, nàng có muốn nói gì cũng thấy không hợp.
"Uhm." Niên Ấu Dư nhẹ nhàng lên tiếng không nói gì thêm.
Ninh Dĩ Tầm thấy Niên Ấu Dư không nhiều lời nữa, liền lui lại mấy bước, xoay người đi đến tấm kính to sau lưng.
Niên Ấu Dư nhìn bóng dáng cao gầy của Ninh Dĩ Tầm, dáng lưng trắng nõn khiêu gợi, vòng eo mảnh khảnh, bờ mông căng tròn, đôi chân thon dài, chỉ cần một bóng dáng, sẽ làm cho người ta sinh ra vô số ý nghĩ xấu xa. Trời sinh Ninh Dĩ Tầm có tư chất khiến người ta mê luyến, nếu có cơ hội, không ai có thể từ chối được, mặc dù không chiếm được lòng của cô, chỉ cần cơ thể của cô, đều có thể nguyện ý đi, ba ba nàng chắc cũng là nghĩ như vậy. Có được Ninh Dĩ Tầm, là đều làm cho người ta tha thiết mơ ước, Niên Ấu Dư âm thầm nghĩ đến.
Ninh Dĩ Tầm mặc áo cưới đi ra ngoài, Niên Tông Hán trợn tròn mắt, hiển nhiên cũng bị dung mạo của Ninh Dĩ Tầm làm cho kinh diễm.
Niên Ấu Dư nhìn bộ dáng vừa lòng của lão ba nhà mình, quả nhiên là ba ba cũng kinh ngạc với dung mạo của Ninh Dĩ Tầm, chỉ là trong lòng Niên Ấu Dư sinh ra chút mất mát, nàng suy nghĩ, trong lòng ba ba rốt cục là mẹ nàng đẹp hơn, hay là Ninh Dĩ Tầm đẹp hơn đây? Nhưng Niên Ấu Dư cũng nhanh chóng đem cảm xúc vứt sau đâu, mẹ nàng đã qua đời lâu như vậy rồi, ba ba tìm một người bạn cũng là chuyện hợp lý thôi.
"Dĩ Tầm, em rất đẹp!" Niên Tông Hán tán thưởng từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn!" Ninh Dĩ Tầm hơi giương khóe miệng, mỉm cười chống đỡ.
Niên Ấu Dư như cảm giác được Ninh Dĩ Tầm lại đeo mặt nạ, nàng nhìn Ninh Dĩ Tầm, trong lòng vẫn còn nghi hoặc, dù là lúc nãy có nói chuyện một chút, nhưng cũng không trừ bỏ được nghi ngờ trong lòng nàng.
"Áo cưới vừa người không?" Niên Tông Hán quan tâm hỏi.
"Thực vừa người." Niên Ấu Dư trả lời chi tiết.
Niên Tông Hán quả thực là đại nhân vật, mới thử áo cưới được một chút, đã có việc bận, không thể không rời đi, đối với chuyện này, Niên Tông Hán thấy cực kỳ có lỗi, liền để cho Niên Ấu Dư cũng Ninh Dĩ Tầm tiếp tục thử áo cưới, thuận tiện đưa Ninh Dĩ Tầm về nhà.
Niên Tông Hán đi rồi, Ninh Dĩ Tầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thử áo cưới vì ứng phó, hiện tại Niên Tông Hán đi rồi, Ninh Dĩ Tầm cảm thấy không cần phải tiếp tục.
"Lấy mấy bộ đó, những cái này không cần thử." Ninh Dĩ Tầm chuẩn bị đem áo cưới trên người cởi ra.
Ninh Dĩ Tầm nói như vậy, dù là kế nữ tương lai cũng chỉ có thể tùy ý cô, hơn nữa Ninh Dĩ Tầm mặc cái gì cũng đẹp, không thử cũng không sao, bất quá, theo một cách nhìn khác lại chứng minh thái độ của Ninh Dĩ Tầm với hôn lễ của mình là cho có lệ. Đối với chuyện này, Niên Ấu Dư cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở xem như không thấy, dù sao, cái gì nên nói nàng đều đã nói rồi, Ninh Dĩ Tầm cũng đã quyết ý như thế, muốn ngăn cản cũng chỉ có thể bất lực mà thôi.
Trên đường đi xe về nhà, nàng và Ninh Dĩ Tầm cùng ngồi ở phía sau, Ninh Dĩ Tầm nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nguyện ý nói chuyện gì với Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư cũng không phải là người mặt dày, tất nhiên cũng không dám chủ động bắt chuyện với Ninh Dĩ Tầm, nàng cảm thấy nhìn sườn mặt xinh đẹp của Ninh Dĩ Tầm, cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Mặt dù Ninh Dĩ Tầm nhắm mắt, cũng có thể cảm giác được tầm mắt Niên Ấu Dư có nhìn mình hay không, bị Niên Ấu Dư nhìn chăm chú, nhưng Ninh Dĩ Tầm cũng mặc kệ Niên Ấu Dư đi.
Đúng lúc này, điện thoại Ninh Dĩ Tầm reo lên, cô nhìn điện thoại một chút, là nàng, Ninh Dĩ Tầm không chút suy nghĩ liền bắt máy.
Niên Ấu Dư rõ ràng cảm giác được cảm xúc Ninh Dĩ Tầm nhận được cuộc điện thoại này dao động cực kỳ mãnh liệt, làm Niên Ấu Dư tò mò là ai gọi cho Ninh Dĩ Tầm.
"Tối hôm qua em điện cho tôi sao?" Tuy rằng Hàn Hân hỏi, nhưng trong lòng nàng khẳng định là Ninh Dĩ Tầm.
"Uhm, thật có lỗi, quấy rầy đến các người." Ngữ khí Ninh Dĩ Tầm lạnh nhạt nói.
Đối với cảm xúc của Ninh Dĩ tầm, Hàn Hân rõ như lòng bàn tay, tất nhiên nghe ra Ninh Dĩ Tầm nói lẫy cùng ngạo kiều, có trời mới biết, thực sự nàng cũng không nguyện ý để hắn nhận điện thoại của nàng.
"Tôi chưa bao giờ cảm thấy em quấy rầy tôi, cũng như vậy, khiến em khổ sở, lòng tôi thực sự cũng khó chịu." Ngữ khí Hàn Hân mềm nhẹ nói.
"Hôm nay tôi đi thử áo cưới." Ninh Dĩ Tầm đột nhiên nói, cô không tin Hàn Hân có thể thờ ơ được, quả nhiên đối phương tạm dừng một lát.
"Em thực sự quyết định làm như vậy?" Hàn Hân hỏi.
"Uhm."
"Dĩ Tầm, em sẽ hối hận." Đối với tính tình tùy hứng cứng rắn của Ninh Dĩ Tầm, Hàn Hân thực sự có chút đau đầu, đã 30 tuổi rồi còn chưa thành thục.
"Chẳng sao cả." Ninh Dĩ Tầm hờ hững trả lời.
"Dĩ Tầm, em không cần như vậy được không? Cho dù em có làm như vậy, chúng ta cũng không có khả năng."
"Vì sao không có khả năng?" Ninh Dĩ Tầm hỏi ngược lại, yêu và thương hại là hai chuyện khác nhau, nếu không yêu, cô liền không dây dưa làm gì nữa, còn yêu mà vẫn có thể bỏ qua thì cô không chấp nhận.
"Tôi mang thai." Hàn Hân vẫn nói chuyện tàn nhẫn nhất cho cô nghe.
Lúc Ninh Dĩ Tầm nghe đến mấy từ này, di động rơi từ trên tay xuống dưới.
........//........
Di động rơi từ trong tay Ninh Dĩ Tầm xuống chân Niên Ấu Dư, mà Ninh Dĩ Tầm cũng không có ý định lấy lại di động, sau một lúc lâu, Niên Ấu Dư mới do dự cúi người xuống, nhặt di động lên, trên màn hình còn chưa tắt hẳn, Niên Ấu Dư kịp nhìn thấy cuộc gọi gần nhất là hai chữ Hàn Hân, di động liền tắt đi. Niên Ấu Dư nhặt điện thoại lên xong, để vào tay Ninh Dĩ Tầm, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lại là băng lãnh, làm Niên Ấu Dư rất muốn cầm tay Ninh Dĩ Tầm để sưởi ấm cho cô, nhưng là cái gì nàng cũng không dám làm, cảm xúc của Ninh Dĩ Tầm hiển nhiên là không tốt, Niên Ấu Dư cũng không dám hỏi Ninh Dĩ Tầm cái gì, chỉ âm thầm ghi tạc tên Hàn Hân vào trong lòng.
Hàn Hân là ai, vì sao lại khiến cảm xúc của Ninh Dĩ Tầm sinh ra xao động như vậy, trong lòng Niên Ấu Dư có vô số câu hỏi, nhưng nàng cũng biết mấy vấn đề này nàng không có tư cách hỏi đến Ninh Dĩ Tầm, vì Ninh Dĩ Tầm cực kỳ chú ý người của chính mình.
Ninh Dĩ Tầm cảm giác được tâm tình của mình lạnh lẽo, ngay cả thân thể đều lạnh đến phát rung, thậm chí Niên Ấu Dư nhặt di động lên cho cô cô cũng không phát hiện, cô chỉ biết là mình đã thất bại hoàn toàn, không có cơ hội trở mình, tất cả đều biến thành trò hề, chỉ là vở kịch một mình một vai, thân mình Ninh Dĩ Tầm suy sụp xuống, đầu hơi nâng lên, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Niên Ấu Dư cảm giác được hơi thở trên người Ninh Dĩ Tầm mang theo tuyệt vọng, trong lòng hơi căng thẳng, Hàn Hân kia rốt cục nói cái gì với Ninh Dĩ Tầm, vì sao Ninh Dĩ Tầm lại tuyệt vọng như thế. Ninh Dĩ Tầm là người hợp với chuyện đứng dưới ánh hào quang cao cao tại thượng, cô cao ngạo như vậy, lạnh lùng như vậy, người khác đều không ai bì nổi, cô không nên có thời điểm như vậy, ít nhất Niên Ấu Dư không muốn thấy bộ dáng khổ sở như vậy của Ninh Dĩ Tầm? Hàn Hân, ngươi rốt cuộc là ai? Trong lòng Niên Ấu Dư không khỏi hỏi lại một lần.
Không khí bên trong xe im lặng hơn lúc trước rất nhiều, giờ phút này cũng trầm tĩnh hơn bình thường, xe chạy cũng rất nhanh, chỉ mười phút sau, lái xe đi vào cửa sau của Niên gia.
Ninh Dĩ Tầm cũng không quan tâm đến ai, trở về Niên gia xong, liền tự khóa mình trong phòng.
Niên Ấu Dư nhìn cánh cửa phòng của Ninh Dĩ Tầm xong, lấy điện thoại của mình gọi cho Tôn Lê.
"Tôn Lê, mình muốn điều tra một người." Niên Ấu Dư lạnh lùng nói với người có quan hệ rộng rãi Tôn Lê.
"Ai vậy? Ai chọc Đại tiểu thư Niên gia chúng ta mất hứng đây?" Tôn Lê nghe giọng nói của Niên Ấu Dư liền biết tâm tình của nàng đang khó chịu. Niên Ấu Dư là phú nhị đại có tiếng tính tình tốt. Nếu nói đến tiểu thư khuê các đại đa số đều có bệnh công chúa thì Niên Ấu Dư thuộc loại khác, đối với ai đều có vẻ mặt ôn hòa, cũng không mắc bệnh tiểu thư, quả thực là hoàn hảo, ở chung với nàng cũng có thể nhiễm xuân phong. Tôn Lê và Niên Ấu Dư cùng nhau lớn lên, số lần thấy Niên Ấu Dư tức giận đều có thể đếm được hết đây, Hàn Hân là thần thánh phương nào, có thể làm cho Niên Ấu Dư bực tức như vậy đây.
"Hắn không có chọc mình mất hứng, nhưng hắn chọc Ninh Dĩ tầm mất hứng." Trong tiềm thức Niên Ấu Dư cho rằng Hàn Hân là nam nhân, hơn nữa có thể liên quan về mặt tình cảm, bỏ qua một số lý do, kỳ thật nàng cũng có thể tìm được Hàn Hân này.
Khó trách, mắt Tôn Lê muốn trợn trắng, thì ra là chọc đến thần tượng của nàng, fan cuồng Niên Ấu Dư này não không khỏi quá tàn đi. Tôn Lê cảm thấy chỉ số thông minh bình thường của Niên Ấu Dư cũng không thấp, nhưng sao gặp Ninh Dĩ Tầm cái liền biến thành âm. Thần tượng thì nhìn là tốt rồi, chẳng lẽ còn muốn quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của thần tượng sao? Kỳ thật Tôn Lê không muốn Niên Ấu Dư mang cảm xúc của fan cuồng phụ thuộc vào người ta nữa, kỳ thật cô thừa nhận là bản thân mình có chút ghen, bạn thân từ nhỏ đến lớn mà phân lượng còn không bằng thần tượng của nàng. Tuy rằng không muốn quản, nhưng Niên Ấu Dư đã nhờ cô, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
"Ai vậy?" Tôn Lê hỏi nhưng ý chí rã rời.
"Hàn Hân." Niên Ấu Dư nói đến tên này một lần, liền quyết định chán ghét luôn người này