Đó chẳng qua chỉ là một chỉ phong,
Dường như còn mang theo một tia huyết quang,
Lại có thể trong nháy mắt lấy mạng một cao thủ võ lâm.
Mắt thấy Nhan Tiếu Hoa không tiếng động ngã xuống đất,
Phương Tà Chân hơi kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra.
Mà ngay khoảnh khắc gương mặt Nhan Tiếu Hoa cứng lại, tâm của Vô Tình trầm xuống, người của y cũng đã sớm lướt lên.
– giữa không trung, y nhẹ nhàng như lông vũ, nhanh nhẹn như hồng nhạn, chớp mắt đã ra khỏi đại môn.
Ngoài cửa bóng đêm nặng nề, gió đêm tịch mịch, lại không có nửa bóng người.
Càng kỳ quái là, lúc này rõ ràng là ngày hè, nhưng một đám cây cối vốn rất xanh tốt ở đầu đường lại héo rũ hơn phân nửa.
Lá cây khô vàng rơi lả tả, đầy đất.
Vô Tình nhíu mày, vẻ mặt trầm tư, sau đó y vỗ tay xuống bờ tường, tựa như một mũi tên bay về hướng đầu đường.
***
Đầu đường Tiểu Điềm Thuỷ có một người đứng đó.
– áo trắng như tuyết, khí độ cao hoa, tiêu sái ưu nhã không sao tả xiết.
Hắn vốn nên rời đi,
Thế nhưng vẫn còn nán lại,
Bởi vì hắn biết, Vô Tình nhất định sẽ đuổi theo.
Rõ ràng là đã hạ quyết tâm, vứt bỏ tình sầu, chặt đứt ái toả.
Nhưng mà đêm nay,
Hắn lại rất muốn gặp y một lần,
Cho dù là… một lần cuối cùng.
Hôm nay,
Hắn đã chạm đến mấu chốt của toàn bộ kinh thành, thậm chí là khắp thiên hạ…
Một khi phát động, đừng nói là bình dân bá tánh, già trẻ lớn bé, tiểu tư nha hoàn…
Cho dù là lão già Sái Kinh, chỉ sợ cũng không làm gì được.
Tỉnh nắm quyền thiên hạ, mới thật sự là phiên thủ vi vân phúc thủ vũ.
…
Thường ngày hắn và Thái tử giao tình rất tốt, lại có Mễ công công trước mặt hoàng đế nói ngọt,
Nên lệnh cấm “không ra khỏi cửa” thật ra đã sớm được bãi bỏ từ mấy ngày trước.
Chuyện này,
Vô Tình… đương nhiên cũng đã biết.
Không biết y bệnh tật lâu ngày, hôm nay vóc dáng sẽ võ vàng thế nào?
Vừa nghĩ đến Vô Tình, ngực Phương Ứng Khán phảng phất giống như bị vật gì đâm trúng, từng nhát từng nhát, có chút đau đớn.
– Vô Tình chính là một cây gai trong lòng hắn.
Từ rất lâu trước đây,
Hắn đã muốn nhổ bỏ cây gai kia,
Bởi vì hắn biết, gai, vĩnh viễn sẽ không nở thành hoa.
Thế nhưng,
Có những lúc một mình suy nghĩ, hắn lại thấy Vô Tình thật ra cũng rất giống hoa.
Một bông hoa mọc trên vách đá cheo leo,
– thà chết trên cành giữ chút hương, không vì gió Bắc tang thương lìa cành.
Cũng rất giống ngọc,
Một mảnh ngọc hình thành dưới đầm sâu lạnh lẽo vạn năm.
– thân ai lưu lạc chốn giang hồ, ngọc cốt băng cơ chẳng héo khô.
Đó là Vô Tình.
Đó mới là Vô Tình!
Kỳ thực,
Từ lúc trải qua chuyện ở Phong Nguyệt sơn trang,
Phương Ứng Khán cũng đã biết,
– đoá hoa kia, cho dù suốt đời, cũng đừng mong thực sự hái được.
– mảnh ngọc kia, cho dù biển cả khô cạn, cũng vẫn không thể kiếm tìm.
Nếu như cứng rắn cưỡng đoạt, e rằng chỉ có một kết cục,
– hoa lạc nhân vong, ngọc thạch câu phần.
Hoặc có lẽ nên nói,
– cách duy nhất để có được ngươi,
– chính là để ngươi chết trong tay ta.
Tự Tại môn các ngươi luôn luôn nói suông tự tại, lại vĩnh viễn không chịu cảnh nước chảy bèo trôi…
Thay vì thành toàn cho ngươi tự tại, để ngươi vì những thứ gọi là đạo nghĩa mà đối đầu với ta… Vậy chẳng thà, hãy để ta làm kẻ bẻ hoa toái ngọc.
– Nhai Dư, đừng trách ta nhẫn tâm,
– cho dù ta hoa rơi hữu ý, chỉ tiếc ngươi nước chảy vô tình!
Từ nhỏ, ta vẫn muốn có được toàn bộ thiên hạ, cũng muốn hoàn toàn có được ngươi, cũng từng nói rằng ngươi và thiên hạ, phải đạt được cả hai.
Lúc đó ta vẫn chưa từng ngờ tới, ngươi sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào, sẽ không khuất phục bất luận kẻ nào, lại càng không nghe lệnh bất luận kẻ nào!
Mà ở trên con đường đi đến hoàng quyền, ngươi nhất định sẽ cản trở ta…
Nếu như thật sự không thể có được cả hai… vậy chỉ có thể xin lỗi.
Dù sao thì,
Vô luận là ta nợ ngươi, hay là ngươi nợ ta…
Từ ngay từ đầu, cũng đã phân không rõ, nói không xong, kể không hết.
Vốn là,
Cả hai ta đều không nghĩ buông, không muốn buông, không thể buông.
Nhưng mà hôm nay, ta đã biết,
– cho dù ta nắm giữ cả giang sơn,
– cũng không cách nào có được ngươi.
Nên ta, Phương Ứng Khán, chỉ có thể lựa chọn thứ gần với tầm với của mình hơn.