Niên Tư Kiến

Chương 6: Trở lại thành phố S




Lúc Thời Niên tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Thời Niên rất thích ánh sáng mặt trời, nên trong phòng ngủ không lắp rèm che dày chống nắng, chỉ có màn lụa xanh nhạt chống bụi phất phơ lên xuống.
Ánh nắng mặt trời ở MG sạch hơn ở ZG, chất lượng không khí cũng rất tốt, mặt trời lên đến đỉnh đầu nhưng lại không mang đến cảm giác nắng cháy da thịt như ở ZG.
Ở trong phòng mình nên Thời Niên không quan trọng hình tượng, vươn vai duỗi người ngáp một cái rồi trình diễn một vài động tác thể dục giãn cơ nửa thân trên, sau đó mới bò xuống giường làm vệ sinh cá nhân.
Cũng lâu lắm rồi cô không được ngủ một giấc thoải mái như thế này.
Bên ngoài phòng khách, Thời đổng và Thời Vĩ đã đi làm từ sớm, chỉ còn lại hai người Nhã Tịnh và Kỷ Linh một trái một phải ngồi trên sofa.
Trước mặt Nhã Tịnh đặt một ly trà nóng đang bốc khói, Kỷ Linh lại đang cúi đầu làm việc trên màn hình laptop.
Nhã Tịnh liếc mắt nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Kỷ Linh, giọng điệu có vẻ quan tâm hỏi: “Tiểu Kỷ, hôm nay con không theo Alva đến công ty à?”
“Vâng.” Kỷ Linh không ngẩng đầu lên khỏi màn hình, dịu dàng đáp: “Lát nữa con với Alva có chuyến công tác, anh ấy đi xử lý chút hồ sơ tồn, con ở nhà chuẩn bị.”
“Công tác ở đâu? Sao dì không nghe thằng bé nói? Dạo này hai đứa thân thiết quá nhỉ?” Nhã Tịnh nhướn mày, giọng điệu đều đều không lên xuống: “Mà cũng đúng thôi, hai đứa là anh em mà.”
Giống như vô tình, mà lại tựa như cố ý nói cho nàng nghe.
Anh em gì chứ?!
Bàn tay đang đặt trên bàn phím của Kỷ Linh siết thật chặt, nàng hạ mi mắt, đáp: “Công tác ở thành phố S ạ. Có một số hợp đồng cần ký với một tập đoàn ở đó. Việc này có chút gấp, tận hôm qua con mới được Alva thông báo.”
“À.”
Nhã Tịnh tuỳ ý đáp một tiếng rồi cúi đầu uống trà, không tiếp tục hỏi nữa. Kỷ Linh bên kia cũng không nói gì, cúi đầu lộ ra cái gáy trắng nõn, nghiêm túc làm việc.
Không khí trong phòng khách lúc này vô cùng yên ắng, chỉ có âm thanh tách trà va chạm với mặt bàn thỉnh thoảng vang lên và tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” không ngớt.
Ngay khi Nhã Tịnh đặt tách trà trong tay xuống bàn, mấp máy môi muốn mở miệng nói chuyện với Kỷ Linh thì Thời Niên đúng lúc từ trong phòng ngủ bước ra, lên tiếng cắt ngang.
“Mẹ, tiểu Kỷ.”
Thời Niên mỉm cười đi đến, cho Nhã Tịnh một cái ôm buổi sáng rồi tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh bà.
Đã lâu không gặp con gái, Nhã Tịnh tức thì liền ném chuyện của Kỷ Linh và Thời Vĩ ra sau đầu, xoay mặt nói chuyện với Thời Niên mà không để ý sống lưng vốn đang căng cứng của Kỷ Linh thoáng chút thả lỏng, tựa hẳn vào lưng ghế sofa.
Trong mắt Nhã Tịnh ngập tràn yêu thương, bà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thời Niên, giọng điệu quan tâm khác hẳn khi nói chuyện với Kỷ Linh: “Con ngủ ngon chứ? Cha con sợ con không quen múi giờ nên ngủ trễ, không cho mẹ gọi con dậy.”
Thời Niên đuôi mắt nhìn thoáng qua Kỷ Linh bên cạnh, cũng cười nói với Nhã Tịnh: “Con đúng thật có chút không quen, nhưng vẫn ổn. Cha và mẹ không cần lo lắng.”
Nhã Tịnh vươn tay vuốt sợi tóc rối của con gái: “Con đói chưa? Dì Lý đang hâm canh gà trong bếp, chỉ chờ con dậy thôi.”
Dì Lý là một trong mấy người giúp việc của Thời gia, phụ trách công việc bếp núc. Dì nấu ăn rất ngon, cực kì phù hợp với khẩu vị của Thời Niên.
Hoặc nói đúng hơn là do Thời đổng thuê về vì phục vụ Thời Niên.
Thật ra Thời đổng không phải cha ruột của Thời Niên, mẹ cô sau khi có cô rồi mới tái giá với ông. Nghe nói ông từng là bạn học với bà, mặc dù đã có vợ con  đầy đủ ở MG nhưng nhiều năm sau vẫn luôn nhớ về hình bóng bà.
Sau đó vợ ông chết, ông trở lại ZG theo đuổi lại bà, cuối cùng vào lúc Thời Niên và Kỷ Linh bị tai nạn, bà mang theo hai người cùng đến MG với ông.
Hai người cử hành một hôn lễ nho nhỏ, không rình rang nhưng sang trọng, cứ thế yên bình mười mấy năm bên nhau.
Thậm chí Thời đổng còn yêu thương Thời Niên- con riêng của Nhã Tịnh hơn cả con trai của mình là Thời Vĩ.
Mấy năm trước khi Thời Niên vừa tốt nghiệp Đại học, Thời đổng ngỏ ý muốn đưa cô vào Thời thị nhưng cô từ chối.
Mặc dù Thời Vĩ không nói, nhưng cô vẫn cảm thấy anh có chút để ý tập đoàn Thời thị- một người khác dòng máu như cô tốt nhất vẫn nên đừng lún vào thì tốt hơn cho mối quan hệ của cả hai người nói riêng và quan hệ gia đình nói chung.
Thời Niên nũng nịu ôm lấy tay Nhã Tịnh: “Con muốn ăn bánh bao tôm nõn, mẹ làm món đó ngon nhất mà.”
“Thôi được rồi, bánh bao làm cần thời gian, để mẹ kêu dì Lý múc trước cho con một chén canh lót dạ đã nhé?” Nhã Tịnh yêu thương điểm trán Thời Niên.
Kỷ Linh ngồi bên cạnh Thời Niên, lưng càng thêm dán sát vào lưng ghế, duy trì trầm mặc không nói tiếng nào.
Dì Nhã chưa bao giờ đối xử với nàng thân thiết như thế...
Thời Niên cũng không thật sự đói, lắc lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con đợi mẹ là được.”
Đợi Nhã Tịnh đứng lên rồi khuất sau cánh cửa phòng bếp, Thời Niên mới quay đầu nhìn Kỷ Linh: “Mẹ lại nói gì với cậu à?”
Từ nãy đến giờ Kỷ Linh như người vô hình cúi đầu làm việc, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Nàng nâng mi nhìn Thời Niên, gật đầu: “Không có gì, dì hỏi tớ cùng Alva đi công tác ở đâu thôi.”
Thời Niên cùng Kỷ Linh chơi với nhau đã nhiều năm, không tỏ nhau nhất cũng tường nhau nhì, cô vừa liếc mắt nhìn liền biết nhất định nàng có tâm sự.
Cô nhích người lại gần Kỷ Linh, đè giọng hỏi: “Hôm qua cậu và Alva lại làm gì để mẹ bắt gặp à?”
Bị Thời Niên nói trúng tim đen, thần sắc Kỷ Linh xuất hiện tia rạn nứt nhưng vẫn khăng khăng không nhận: “Không có.”
“Cậu không lừa được tớ đâu.” Thời Niên ngả người tựa vào lưng ghế, hai mắt dán lên bàn tay phải đang phủ lên bàn của Kỷ Linh: “Khi cậu nói dối, ngón tay út bên phải sẽ không tự chủ gõ lên bàn hai nhịp. Thói quen này của cậu sẽ không qua mặt được tớ.”
Thân thể Kỷ Linh hơi khựng lại, nàng một lần nữa cúi đầu, thở hắt một hơi: “Khuya nay tớ bị ác mộng doạ tỉnh, Alva nghe được nên lo lắng, mới cùng tớ ngủ một đêm.”
“Hai người sao lại vô ý như vậy?”
Thời Niên bất ngờ mở to mắt, giọng nói không tự chủ nâng cao lên, nói xong lập tức bịt miệng.
Theo mẹ cô nói, Kỷ Linh là bạn thân chơi với cô từ nhỏ, sau đó cũng cùng bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ. Mẹ cô thương xót nàng nên mang nàng về Thời gia, cùng tiếp nhận chữa trị với cô.
Ở lâu dần, Thời đổng cảm thấy quý cô bé này, mới quyết định nhận làm con nuôi Thời gia, muốn nàng đổi họ nhập vào gia phả, nhưng Kỷ Linh nhất quyết không chịu đổi, nói là muốn giữ lại cái tên cha mẹ mình đã đặt.
Thời đổng cũng không ép nàng, mặc dù không nhập vào gia phả nhưng ai cũng biết Kỷ Linh là con gái nuôi của Thời gia.
Thời Vĩ là con ruột của Thời đổng, Kỷ Linh mặc dù là con nuôi nhưng vẫn là con. Nếu hai người mà dính cùng một chỗ thì chắc chắn Thời đổng cũng sẽ nổi điên, không cần nói đến phản ứng của Nhã Tịnh làm gì.
Kỷ Linh lại hạ mi mắt, lông mi cong cong như cánh bướm hơi run lên: “Vậy nên sáng nay dì mới ẩn ý nói mấy lời nhắc nhở với tớ. Nhưng tớ với Alva thật sự không có gì. Alva, có lẽ, có lẽ chỉ xem tớ là em gái giống cậu thôi.”
Thật sự nàng cũng tính là một nửa em gái của hắn rồi còn gì.
Nếu yêu đương thật thì bọn họ chẳng khác nào loạn luân cả.
Không cần nghĩ Thời Niên cũng biết tâm trạng của Kỷ Linh, cô nhích người lại gần, duỗi tay ôm lấy bờ vai gầy của nàng, khe khẽ thầm thì: “Tiểu Kỷ, cậu nên nhớ cậu và Alva không có máu mủ ruột thịt. Cậu vẫn chưa nhập vào gia phả Thời gia, vẫn là con nuôi trên danh nghĩa mà thôi. Thế nên tình cảm mà cậu dành cho Alva là không sai trái, bình tĩnh một chút.”
“So với mấy người đàn ông khác tớ chưa hiểu rõ, tớ vẫn cảm thấy Alva là sự lựa chọn tốt nhất. Anh ấy mặc dù lạnh lùng với mọi người nhưng vẫn rất quan tâm đến cậu, nếu thật sự không có ý gì với cậu thì đánh chết tớ cũng không tin đâu nhé.”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu, chỉ cần cậu hạnh phúc, tớ sẽ giúp hết mình.”
Bị lời nói chân thành của Thời Niên đả động, Kỷ Linh cảm thấy tầng sương mù u ám bao lấy suy nghĩ của mình đang dần tan ra.
Nàng không có cha mẹ ruột thịt, nhưng vẫn có một người bạn thật lòng.
Cảm động buông laptop xuống, duỗi tay ôm lấy Thời Niên: “Cảm ơn cậu, Maris.”
Thời Niên cũng mỉm cười ôm lấy Kỷ Linh, vỗ vỗ sau lưng nàng như đang an ủi. Hai mắt Thời Niên lướt qua màn hình laptop của Kỷ Linh, vô tình thấy ảnh chụp người trong màn hình lập tức liền ngây ngẩn.
Ngay lúc Kỷ Linh buông Thời Niên ra, cô lập tức cầm laptop lên xem.
Trên màn hình laptop hiển thị thông tin cá nhân và ảnh chụp của Chử tổng tập đoàn Chử Vân- Chử Tư Kiến.
Kỷ Linh không hiểu hỏi: “Sao thế?”
Thời Niên nhắm chặt mắt, thở hắt vài hơi, cố gắng cưỡng chế không để bản thân hành động gì quá lạ lùng.
Cô đặt laptop xuống bàn trả lại cho Kỷ Linh, vờ như vô tình hỏi: “Hợp đồng lần này của cậu và Alva là kí với Chử Vân à?”
Kỷ Linh cũng không để ý thái độ Thời Niên, gật đầu: “Ừm, tầm một tiếng nữa Alva từ công ty về, bọn tớ sẽ bay đi thành phố S.”
“À.”
Ngay lúc Thời Niên muốn nói tiếp, Nhã Tịnh đã từ trong bếp nói vọng ra rằng bánh bao tôm nõn mà cô muốn đã nấu xong.
Cô đứng lên, liếc nhìn màn hình laptop của Kỷ Linh một lần rồi mím môi đi vào bếp.
Nhã Tịnh muốn Thời Niên giữ dáng nên không làm nhiều. Trên đĩa sứ trắng đặt năm cái bánh bao thuỷ tinh trong suốt, thấy rõ lớp nhân bên trong là hai con tôm nõn đã luộc qua nước trà.
Thời Niên nhận lấy chén nước tương vừa được thêm ớt từ tay dì Lý, chậm chạp ăn, lâu lâu ngẩng lên nói vài câu với Nhã Tịnh.
Đợi khi Thời Niên ăn xong bữa sáng vào buổi trưa, Thời Vĩ từ công ty đã trở lại.
Hắn chuẩn bị một cách sơ sài rồi kéo vali cùng Kỷ Linh rời nhà, trước lúc đi còn lần lượt ôm Thời Niên và Nhã Tịnh một cái, xem như chào tạm biệt.
Sau khi Thời Vĩ và Kỷ Linh khuất dần, Thời Niên tỏ vẻ mệt mỏi, từ chối muốn đi shopping với Nhã Tịnh, nhanh chóng chui vào phòng mình.
Cô rón rén dọn đồ bỏ lại vào cái túi nhỏ tối qua mang đến, hấp tấp nhắn tin cho trợ lý Donna của mình: [Đặt giúp chị một vé máy bay, hạng thương gia hay hạng phổ thông gì cũng được, chị muốn về thành phố S gấp.]
Donna nhận được tin nhắn Thời Niên, rất hiểu ý không hỏi lại tại sao cô không đặt, ngay lập tức lên mạng tra vé máy bay từ MG về ZG trong ngày.
Khi laptop vang lên tiếng thông báo hoàn tất thủ tục đặt vé, Donna liền nhắn lại cho Thời Niên: [Em đặt chuyến gần nhất, 18h khởi hành. Để em gửi thông tin vé cho chị.]
[Được, cảm ơn em.]

Khác với Thời Niên chọn mua vé máy bay du lịch để tránh tai mắt cha mẹ, Thời Vĩ và Kỷ Linh lại trực tiếp dùng máy bay tư nhân của Thời gia.
Máy bay tư nhân Thời gia không quá lớn, được trang hoàng chi tiết, cẩn thận, hầu như không thiếu thứ gì.
Kỷ Linh mặc đồ công sở ngồi ghế sát bên cửa sổ, Thời Vĩ một thân tây trang ngồi cạnh nàng.
Thật ra đoàn người Thời thị lần này đến ZG khá đông, nhưng hầu hết nhân viên đã đi từ sớm. Thời Vĩ vì kẹt công việc tồn đọng, đến sát ngày kí hợp đồng mới bắt đầu đi.
Cảm thấy không khí quá mức yên ắng, Thời Vĩ nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ mình, giọng điệu trêu đùa hỏi Kỷ Linh bên cạnh đang dán mắt vào cửa sổ: “Em lần đầu đi máy bay à?”
Nhìn gì mà chăm chú thế? Khung cảnh nhàm chán như vậy còn có sức hút hơn sắc đẹp của hắn à?
Kỷ Linh không buồn quay đầu, đáp: “Em không muốn nói chuyện với anh lúc này.”
Lúc này Thời Vĩ mới bắt đầu nhận ra cảm xúc của Kỷ Linh có vấn đề.
Hắn nhướn nhướn mày, duỗi tay muốn nắm tay Kỷ Linh nhưng bị nàng hất ra, cứ mấy lần như thế rốt cuộc hắn bị chọc cho nổi giận.
Máy bay vừa bay vào quỹ đạo, hệ thống thông báo lập tức hiển thị cho phép hành khách chuyển động bên trong khoang, Thời Vĩ bực dọc tháo đai an toàn, đứng dậy xoay người đối diện với Kỷ Linh.
Hai tay hắn chống hai bên lưng ghế nàng, giam nàng giữa hai cánh tay mình như gọng kiềm.
Kỷ Linh bị một chuỗi hành động bất ngờ và lưu loát ép phải nhìn về phía hắn: “Alva, anh đang làm gì đấy?”
Thời Vĩ hơi híp mắt nhìn Kỷ Linh, không lên tiếng.
Một luồng không khí ái muội chậm rãi vây quanh hai người.
“Rốt cuộc anh phát điên cái gì chứ?” Kỷ Linh bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, trong đầu nghĩ đến lời ẩn ý lúc sáng của Nhã Tịnh, giọng điệu phát ra có chút bực dọc.
Thời Vĩ nghiến răng: “Anh phát điên? Adeline, mẹ kiếp, em dám nói lại cho anh nghe xem?”
Nhưng Kỷ Linh bộ dáng một chút cũng không sờn: “Anh tốt nhất đừng nên đụng vào em.”
Đáy mắt Thời Vĩ ngay lập tức xoẹt qua tia u ám.
Cái tên “Nguyên Triệt” mà khuya nay Kỷ Linh nói mớ bất thình lình vang lên bên tai Thời Vĩ, hắn cảm giác trái tim mình tức thì giống như bị ai đó chèn ép.
Trong lòng khó chịu đến muốn phát điên.
Hắn nâng một tay giữ lấy cằm Kỷ Linh, dùng sức ép nàng ngẩng lên mắt đối mắt với mình: “Adeline, em có biết mình đang nói gì không?”
Trên cằm bị bóp chặt truyền đến xúc cảm đau đớn, đáy lòng không hiểu sao có chút uỷ khuất xót xa, trong mắt Kỷ Linh nhanh chóng xuất hiện lệ nóng nhưng vẫn bị nàng quật cường đè ép: “Buông em ra. Anh cách xa em một chút. Em là em gái anh.”
“Em gái cái mẹ gì?” Thời Vĩ không nhịn được chửi tục: “Mẹ nó, em họ Kỷ, anh họ Thời, em gái đ*o gì chứ?”
Kỷ Linh: “Anh tốt nhất vẫn nên cách xa em ra. Em không muốn bị người khác nói ra nói vào ngày qua ngày như thế.”
Vốn dĩ Thời Vĩ còn muốn nói tiếp nhưng đột nhiên Kỷ Linh lại bật khóc, doạ hắn chết trân. Dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nàng rồi rớt xuống tay hắn, Thời Vĩ như bị hoá đá, nhất thời không dám động đậy.
Kỷ Linh không màng đến bàn tay Thời Vĩ đang giữ lấy cằm mình, dùng sức quay đầu qua một bên, lời nói nghẹn ngào: “Chú Thời và dĩ Nhã đối xử với em tốt như vậy, sao em có thể huỷ hoại anh? Alva, em không thể đáp lại tình cảm của anh được. Em là con gái nuôi Thời gia, chúng ta là người trong cùng một gia tộc. Nếu chúng ta yêu nhau, sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Nghe nàng nói xằng nói bậy, thái dương hắn giật giật muốn quát lớn nhưng khi ánh mắt chạm đến nước mắt của nàng, rốt cuộc vẫn không nỡ.
Hắn thở hắt một hơi bực tức, đồng thời biết rằng Nhã Tịnh chắc chắn đã nói gì đó với nàng.
Thời Vĩ sợ bằng một tay không nhịn được dùng sức sẽ làm đau Kỷ Linh, đành dùng cả hai tay ôm lấy hai má ửng đỏ vì khóc của nàng, để tầm mắt hai người chạm nhau.
Lúc này giọng hắn vang lên phá lệ ôn nhu: “Kỷ Linh, em đừng để lời dì nói vào trong lòng. Năng lực làm việc của anh em còn không rõ hay sao? Không ai có thể làm khó được anh. Anh ở lại Thời thị vì mẹ anh muốn thế chứ không phải vì anh cần ô dù của Thời gia.”
“Thế nên em không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh. Anh không cho phép em rời khỏi anh, cũng không cho phép trong lòng em chứa đựng hình bóng của bất kì ai khác ngoài anh cả. Em là của anh, phải là của anh. Đối với anh, em còn quan trọng hơn cả cha và dì anh.”
“Adeline, bé ngoan, đừng khóc, anh sẽ xót.”
Dứt lời, Thời Vĩ cúi đầu, đặt lên đôi môi mọng nước của Kỷ Linh một nụ hôn, nhẹ nhàng mấp máy môi: “Anh yêu em.”
Không hiểu tại sao, mặc dù ở trước mặt và trong trái tim Kỷ Linh đều chỉ có hình bóng Thời Vĩ, nhưng trong đầu chớp nhoáng lại hiện lên thân ảnh người đàn ông đuổi theo sau xe taxi nàng thấy hai hôm trước.
Lòng nàng- trong phút chốc hung hăng co lại, đau quặn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.