Dừng lại trước cửa phòng VIP nơi mọi người vẫn còn đang vui vẻ cùng nhau uống rượu, Vưu Thục Ly ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương lại. Sau khi thấy bản thân đã ổn định lại được tâm trạng, cô đẩy cửa bước vào, trên môi là nụ cười đầy gượng gạo, giọng phấn khởi hòa vào nhóm người đang không ngừng cụng ly rượu kia.
"Nào nào, hôm nay không phải ngày vui của Vinh Liên sao, chúng ta không say không về nhé."
Vưu Thục Ly cầm ly rượu đầy, cụng ly với mọi người sau đó đưa lên miệng nốc sạch. Đám thanh niên kia trố mắt nhìn cô, không khỏi bất ngờ khen ngợi.
"Đúng là Vưu Thục Ly, chục ly không say nha. Đã thế thì uống không say không về nhé.", Đinh Sâm len lỏi đứng sang bên cạnh Vưu Thục Ly, lợi dụng lúc này mà choàng tay qua eo cô, tay còn lại không ngừng cầm ly rượu mời mọi người.
"Được được.", Vưu Thục Ly gật đầu, rót thêm rượu vào ly, vui vẻ cụng ly.
Trương Chấn Minh đứng phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này liền chau mày khó chịu. Tay thối của tên Đinh Sâm kia lại choàng qua eo Vưu Thục Ly, không dừng lại ở đó, anh ta còn dời xuống phía dưới nữa. Cô ta là đồ ngốc sao, bị lợi dụng như thế lại không phản kháng gì, còn vui vẻ uống rượu được? Hắn suy nghĩ một lúc liền đi đến, đưa cánh tay rắn chắc kéo Vưu Thục Ly ra khỏi đám đông đó, mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
"Này này anh đang làm gì vậy?"
Vưu Thục Ly mệt mỏi bị hắn kéo đi, miệng không ngừng phản kháng.
"Này, anh không thấy cô ấy không đồng ý sao?", Đinh Sâm tiến đến nắm lấy tay còn lại của Vưu Thục Ly, cả hai người đều giằng cô để giành lấy cô.
"Vậy thì sao?", Trương Chấn Minh thấp giọng.
"Bỏ tay cô ấy ra.", Đinh Sâm ra lệnh.
"Nếu không?", Trương Chấn Minh thách thức.
"Anh...", Đinh Sâm tức giận.
"Cả hai người bỏ tay ra, tôi nhức đầu quá. Buông!", Vưu Thục Ly nhức đầu choáng váng, còn gặp hai tên này cứ kéo qua kéo lại càng làm cô cảm thấy khó chịu, lớn giọng la lớn.
"Hai ngưòi bỏ tay ra đi, tôi đưa cô ấy về."
Ninh Hân Nghiên thấy cảnh tượng này vội đi đến giải nguy cho Vưu Thục Ly. Nếu còn để lâu chắc cánh tay của bạn cô sẽ lìa khỏi người mất. Ninh Hân Nghiên đỡ lấy thân người đã đứng không vững của Vưu Thục Ly, liên tục kêu Đinh Sâm và Trương Chấn Minh dừng lại. Nhưng hai người đó thật cứng đầu chẳng để lời nói của cô vào tai.
"Buông tay cô ấy ra.", Đinh Sâm gằng giọng.
Trương Chấn Minh nhếch môi, nhanh chân tiến lên một bước, nhân lúc Đinh Sâm lơ là liền giật tay Vưu Thục Ly ra khỏi tay anh ta, ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt băng lãnh nhìn Đinh Sâm.
"Bàn tay thối của cậu đừng động vào cô ấy. Lợi dụng con gái lúc say chẳng đáng mặt đàn ông đâu."
Sau đó Trương Chấn Minh bế Vưu Thục Ly lên đi ra khỏi cửa. Ninh Hân Nghiên vội cầm lấy túi xách của cô và Vưu Thục Ly chạy theo. Ra đến cửa quán bar, cô chắn trước mặt Trương Chấn Minh, thở dốc nói.
"Cảm ơn anh, để tôi đưa cậu ấy về."
"Để tôi đưa cô ấy về. Cô cứ ở đây vui cùng mọi người đi.", Trương Chấn Minh vẫn bế Vưu Thục Ly trên tay, gương mặt nghiêm nghị chút chút lại nhìn về phía sau, dường như đang đợi điều gì đó.
"Nhưng mà...", Ninh Hân Nghiên vẫn lo lắng. Trương Chấn Minh và Vưu Thục Ly không quen thân cho lắm, làm sao cô yên tâm để hắn đưa bạn cô về cơ chứ?
"Để cậu ấy đưa Thục Ly về. Yên tâm, cậu ấy sẽ không tổn hại bạn của cô đâu."
Âu Trạch Dương từ tốn từ trong đi ra, hai tay đút túi quần đi đến chỗ Ninh Hân Nghiên và Trương Chấn Minh. Hắn nhếch môi nhìn người bạn thân ôm cô gái trên tay, một chút cũng không nới lỏng. Lần đầu tiên hắn thấy bạn hắn chạm vào một cô gái. Trước giờ có rất nhiều cô gái theo đuổi Trương Chấn Minh nhưng hắn đều không để tâm, lần này thật là lạ. Bạn tôi ơi, đừng nói cậu thích Vưu Thục Ly nhé?
"Trương Chấn Minh, xe cậu đến rồi."
Trương Chấn Minh quay đầu, tài xế đã mở cửa sẵn, cúi đầu kính cẩn chào hắn. Trương Chấn Minh cẩn thận ngồi vào xe, nhẹ nhàng đặt Vưu Thục Ly ngồi sang ghế bên cạnh. Hắn hạ cửa sổ nói với Ninh Hân Nghiên.
"Nhà của cô ấy ở đâu?"
"Cô ấy say như thế không thể về nhà.", nếu ba mẹ Vưu Thục Ly thấy cô say như thế, thế nào ngày mai cũng làm to chuyện.
"Vậy sao", Trương Chấn Minh nhếch môi, ánh mắt lộ rõ tia tính toán.
"Chú Thiên, chạy đi."
Không đợi Ninh Hân Nghiên nói thêm câu nào, hắn đã ra lệnh cho tài xế chạy xe đi. Cô đứng ngây ra đó rồi hấp tấp chạy theo vài bước, gương mặt lo lắng nhìn theo, miệng lẩm bẩm.
"Anh ta không biết địa chỉ, vậy đưa tiểu Ly đi đâu chứ."
"Cậu ta sẽ không làm bậy đâu.", Âu Trạch Dương đứng phía sau cô, từ tốn nói. Trương Chấn Minh sẽ không hành xử bậy bạ đâu, nếu có thì hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm thôi, không cần phải lo.
Ninh Hân Nghiên tỏ vẻ không quan tâm, xoay lưng bỏ đi không thèm để tâm đến Âu Trạch Dương. Nhưng khi vừa lướt qua hắn, cánh tay nhỏ nhắn của cô như bị ai đó bắt lấy. Cô giật mình quay lại, nhìn thấy cánh tay mình nằm gọn trong bàn tay to lớn của Âu Trạch Dương. Ninh Hân Nghiên không khỏi hoang mang, lo lắng, vội giật tay ra khỏi tay hắn. Nhưng sức lực nam nữ khác biệt, dù cô cố gắng bao nhiêu đều vô ích.
"Phiền anh buông tay, tôi có việc phải đi."
"Tôi đưa cô về.", Âu Trạch Dương lo lắng. Trời cũng đã tối rồi, Ninh Hân Nghiên cũng ngà ngà say, nếu đi một mình sẽ rất nguy hiểm, hắn không an tâm.
"Tôi tự mình về được, cảm ơn."
Ninh Hân Nghiên giật tay ra khỏi tay Âu Trạch Dương, vừa xoay lưng đã thấy Hứa Lập Thành đứng phía sau, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú làm cô giật mình. Anh đi đến, choàng tay ôm lấy vai cô, hỏi han.
"Hân Nghiên, không sao chứ?", rồi lạnh lùng nhìn Âu Trạch Dương ở phía đối diện.
"Em không sao.", Ninh Hân Nghiên cảm thấy khó xử. Tại sao hai người lại xuất hiện cùng lúc như vậy chứ? Cô phải làm sao đây?
"Nào, anh đưa em về, đã trễ lắm rồi."
Hứa Lập Thành nắm tay cô dắt đi, ánh mắt cao ngạo không thiếu phần chiến thắng nhìn Âu Trạch Dương. Nhưng không ai biết được trong lòng anh đang sợ hãi đến nhường nào. Năm năm trước, lần đầu Hứa Lập Thành gặp Ninh Hân Nghiên, anh đã yêu cô. Nhiều lần ngỏ lời nhưng cô đều từ chối. Trong một lần, anh phát hiện một tấm hình được Ninh Hân Nghiên lưu giữ cẩn thận trong một cuốn sổ đặt trên bàn học. Đó là một bức hình rất đẹp, đôi nam nữ hạnh phúc nắm tay nhau, người nữ tựa đầu vào vai người nam, nụ cười hai người rất tươi, rất vui vẻ, họ cùng nhau ngồi trên băng ghế đá trong khuôn viên trường đại học dưới tiết trời mùa thu, những chiếc lá vàng thi nhau rơi xuống tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn, thật làm người ta ghen tị. Và người nam trong tấm hình ấy không ai khác chính là người đàn ông anh vừa gặp. Hứa Lập Thành vẫn nhớ như in những lời Ninh Hân Nghiên viết phía sau tấm hình.
"Âu Trạch Dương, anh chính là món quà đẹp đẽ nhất mà ông trời đã ban cho em. Nhờ có anh, thanh xuân của em mới trở nên rực rỡ, cũng thật đáng nhớ. Em yêu anh, thật sự rất yêu anh."
Hứa Lập Thành ghen với Âu Trạch Dương. Anh chắc chắn mình yêu Ninh Hân Nghiên không thua kém hắn, tại sao Ninh Hân Nghiên vẫn một lòng nhớ đến hắn. Bao năm qua Hứa Lập Thành cũng một phần nào yên tâm và nguôi ngoai, cứ nghĩ cô sẽ mãi là của anh. Nhưng thật không ngờ, định mệnh quả là trớ trêu, lại để Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên gặp lại nhau, cô còn làm việc tại công ty của hắn. Hứa Lập Thành trong lòng không khỏi lo lắng, bất an. Liệu sự xuất hiện của Âu Trạch Dương có làm cho Ninh Hân Nghiên nhớ lại đoạn tình cảm xưa kia mà quay lại với hắn. Hứa Lập Thành anh sẽ một lần nữa mất đi cô? Không, dù có như thế nào, anh cũng sẽ giữ cô mãi bên cạnh mình vì người con gái anh yêu duy nhất chính là Ninh Hân Nghiên.