Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 28: Ăn cắp ý tưởng




Một câu nói của Âu Trạch Dương đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều ngỡ ngàng trước những gì họ vừa nghe được. Tất cả mọi người trong phòng đều hướng mắt về Âu Trạch Dương, bất giờ có, nghi ngờ cũng có. Liệu người đàn ông này có thật sự là Tổng giám đốc của Kim Thiều như những lời đồn kia hay không? Họ nhất định phải tìm hiểu cho bằng được.
Về phía Ninh Hân Nghiên, cô sững người đứng đó nhìn Âu Trạch Dương. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe. Hắn là Tổng giám đốc của Kim Thiều, DNJ cũng là của hắn. Vậy những tháng qua cô đều làm việc ở chỗ của hắn mà không một chút nghi ngờ gì. Trong lòng cô dâng lên một hồi lo lắng, bất an, một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu cô. Cô không nghĩ mình làm việc ở DNJ là trùng hợp, cả bản hợp đồng kia, điều khoản kia đều có gì đó bất ổn. Chẳng lẽ đều diễn ra theo sự sắp xếp của Âu Trạch Dương. Chẳng lẽ là thật sao???
"Anh thật sự là Âu Trạch Dương- Tổng giám đốc của Kim Thiều?", một anh nhà báo lợi dụng lúc mọi người còn ngây ra mà len lỏi lên phía trước, đưa điện thoại lên thu âm lại cuộc phỏng vấn.
"Phải, mong anh trả lời.", một cô nhà báo cũng tiếp lời.
"Anh trả lời đi."
"Mong anh trả lời."
Hàng loạt nhà báo thi nhau đặt câu hỏi, yêu cầu Âu Trạch Dương trả lời đáp án mà họ mong chờ. Ai nấy đều chen chút để có được vị trí thuận lợi để tác nghiệp.
Âu Trạch Dương không để tâm đến cánh nhà báo đó, từng bước tiến lại gần Ninh Hân Nghiên hơn. Khi hắn đến trước bàn phỏng vấn thì dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, giọng nói trầm thấp cất lên, vừa đủ để cô nghe và cho cánh nhà báo nghe được.
"Phải, là tôi. Âu Trạch Dương- Tổng giám đốc của Kim Thiều cũng như DNJ."
Ninh Hân Nghiên lo sợ lùi một bước về sau, tính hắn như thế nào cô còn không biết sao? Hắn chưa bao giờ nói dối, hơn nữa với vẻ mặt đầy kiêu ngạo đó, những lời hắn nói hoàn toàn là sự thật. Đầu óc cô rối bời, DNJ, bản hợp đồng... Rồi cô mở to mắt ngước lên nhìn hắn. Âu Trạch Dương có lẽ biết được cô đang suy nghĩ điều gì, hắn cong môi lên, khẽ gật đầu.
"Đúng như em đang suy nghĩ đấy."
Chỉ một câu nói của hắn làm cho Ninh Hân Nghiên như muốn rơi xuống vực thẳm, thân thể cô bỗng nhiên nhẹ tênh, hai chân dường như không còn lực ngã sang một bên, cũng may có Vưu Thục Ly nhanh tay đỡ lấy cô, nếu không cô đã ngã xuống sàn rồi.
"Anh ta đúng là Âu Trạch Dương, nhanh chụp hình."
Cánh nhà báo nhận được tin sốt dẻo mà họ muốn có, vội vội vàng vàng nháo nhào chạy lên chụp hình liên tục làm Âu Trạch Dương cảm thấy rất khó chịu. Hắn giơ tay lên, một đám người áo đen liền đi đến phong tỏa, không cho các nhà báo kia làm loạn lên nữa. Trong lúc không gian đang ồn ào thế kia, đột nhiên cánh cửa phòng mở toang ra, một cô gái bước vào, trên tay là chiếc điện thoại vòng qua đám người đông đúc kia, sẵn tiện lấy một chiếc micro lên, dừng chân trước bàn phỏng vấn, ánh mắt chất vấn nhìn Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đang ngồi ở phía đối diện.
"Cuộc họp báo có vẻ rất sôi nổi nhỉ?"
Vưu Thục Ly chau mày, cách nhìn của cô ta làm cô khó chịu, thấp giọng hỏi.
"Cô là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng. Hãy nhìn xem."
Cô ta vừa dứt lời, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết đi, chỉ duy nhất màn hình chiếu phía sau bàn phỏng vấn sáng lên trên đó là một đoạn video phóng sự của phóng viên tác nghiệp tại một sân thượng của chung cư nào đó. Trong đoạn clip, sân thượng được cảnh sát bao vây dày đặt, cũng treo dải băng như những vụ án hình sự vậy. Rồi đoạn clip chuyển cảnh sang một anh phóng viên cầm micro đưa tin trực tiếp dưới tòa chung cư đó, gương mặt có vẻ rất nghiêm trọng.
"Thưa quý vị, vào 15 phút trước người dân xung quanh tòa chung cư đã vô cùng sợ hãi gọi điện báo cảnh sát về việc một cô gái trẻ nhảy lầu tử vong tại chỗ. Hiện cảnh sát vẫn đang trong quá trình phong tỏa hiện trường để điều tra vụ án, nghi ngờ ban đầu là nhảy lầu tự vẫn."
Sau đó chuyển kênh, sang một đài truyền hình khác cũng đưa tin về việc nhảy lầu tự vẫn đó. Nhưng có lẽ thông tin bên đài này nhanh hơn một chút so với đài truyền hình vừa rồi.
"Theo thông tin mới nhất của cảnh sát họ đã tìm được di thư của cô gái trẻ. Trong thư có đề cập đến việc bản thiết kế của cô đã bị ăn cắp. Vì đau lòng khi thấy công sức mình bỏ ra bị tước đoạt, mọi người đều ca ngợi kẻ cướp trong khi chủ nhân lại bị lợi dụng không ai quan tâm. Nhất thời suy nghĩ không thông nhảy lầu tự vẫn."
Rồi một góc của màn hình chiếu hiện lên hình ảnh di thư của cô gái, bên cạnh là bản vẽ nghi ngờ đã bị ăn cắp. Hình ảnh ấy vô cùng rõ nét, mặt trước của bản vẽ Ninh Hân Nghiên thấy vô cùng quen thuộc. Cô vội vàng xoay người, lấy trong túi ra chiếc điện thoại có lưu hình ảnh về bản vẽ của mình. Không, bàn tay Ninh Hân Nghiên run rẩy, bản vẽ của cô và bản vẽ trên màn hình hoàn toàn giống nhau. Tại sao lại thế này?
"Cô Ninh, có phải thấy bản vẽ rất quen hay không?", cô gái kia cầm micro lên, giọng lạnh lẽo chất vấn Ninh Hân Nghiên.
Ninh Hân Nghiên vẫn đứng yên ở đó, không nói nên lời.
"Mọi người hãy nhìn xem.", cô ta giơ tay lên, trên tay chính là chiếc điện thoại, màn hình đang hiện lên đoạn tin nhắn giữa hai người nào đó.
"Đây chính là lời tố cáo trước khi nhảy lầu của Diệp Bảo Hà. Cô ấy nói rất đau lòng khi nhìn thấy bản thiết kế của mình bị ăn cắp và ra mắt dưới tên của một người khác. Cô ấy phẫn uất, tuyệt vọng, công sức mình bỏ ra lại bị ăn cướp trắng trợn, cô ấy chỉ muốn chết. Mọi người nghĩ xem một cô gái với lòng dạ độc ác, ích kỷ, hám lợi như cô ta có đáng được ca ngợi không trong khi chính chủ nhân lại phải tự vẫn vì quá đau buồn?", cô gái đó càng ngày càng lớn giọng, ánh mắt đầy căm phẫn tố cáo Ninh Hân Nghiên.
"Cô nói bậy, tôi không có ăn cắp bản vẽ của ai hết.", Ninh Hân Nghiên đáp trả, hai tay siết lại thành nắm, cô không cho phép ai vu oan cho mình.
"Nói bậy sao? Cô dám khẳng định đó là bản vẽ của cô?", cô ta nhếch môi, buông lời thách thức.
"Phải, bây giờ bản vẽ chính thức tôi vẫn còn để trong két sắt ở DNJ. Hình ảnh về bản vẽ trên phóng sự đều là giả.", Ninh Hân Nghiên khẳng định. Chính cô là người khóa két sắt, chắc chắn bản vẽ chính còn nằm ở trong đó.
"Vậy cô có dám về DNJ lấy bản vẽ để chứng minh không?", cô ta tiến đến gần hơn, lời nói cũng sắc bén hơn.
"Được."
Ninh Hân Nghiên lập tức gật đầu. Cô không làm thì không có gì phải lo cả. Nhất định cô sẽ chứng minh mình trong sạch, nhất định phải khiến họ hối hận về sự cáo buộc này.
Âu Trạch Dương đứng ở một bên, quan sát cảnh tượng này liền chau mày. Ánh mắt hắn lạnh lẽo lướt qua cô gái vừa tố cáo Ninh Hân Nghiên, trong đầu hắn đang suy nghĩ một điều gì đó. Hắn phất nhẹ tay, Tần Phi ở phía sau thấy vậy liền bước lên, sau khi nghe hắn nói điều gì đó thì cả hai đều nhanh chóng rời khỏi phòng, sải bước nhanh về phía cửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.