Buổi họp báo nhanh chóng kết thúc, những người liên quan đến việc này gồm có Ninh Hân Nghiên, Vưu Thục Ly và cô gái kia rời khỏi trung tâm hội nghị, quay về DNJ để tiếp tục làm cho rõ vấn đề này. Ban đầu Ninh Hân Nghiên đã xin lỗi vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến họp báo chung của cả hai, đồng thời ảnh hưởng đến danh tiếng của Paradise. Tề Huy không những không trách cô mà còn đứng về phía cô, tin tưởng và ủng hộ cô hết lòng. Anh cũng theo cả hai về DNJ, cũng muốn xem xem lý do tại sao mà họ vu cáo cho Ninh Hân Nghiên.
Trở về DNJ khi trời đã tối muộn, bảo vệ vội vã mở cửa văn phòng của bộ phận do Ninh Hân Nghiên đảm nhận để mọi người vào trong. Ngoại trừ họ thì có chọn thêm hai người nhà báo về để làm chứng cho việc này. Còn tất cả những người không liên quan đều yêu cầu ra ngoài, không được gây náo loạn.
Ninh Hân Nghiên bước vào văn phòng của mình, chỉ tay vào két sắt sát tường bên tay phải nói.
"Đây chính là két sắt mà tôi để bản vẽ. Không chỉ bản vẽ của tôi mà còn là bản vẽ của mọi người trong bộ phận. Ngày tôi cất bản vẽ vào trong két sắt này ai cũng nhìn thấy. Hơn nữa trong thời gian đó tôi tăng ca cùng mọi người, không đi trễ về sớm cũng không tiếp xúc với ai, chú tâm hoàn thành bản vẽ. Thử hỏi làm sao có thể ăn cắp bản vẽ của người khác thành của mình?"
Dù cho lời cáo buộc có nặng nề và mũi giáo hướng về Ninh Hân Nghiên đến đâu thì cô cũng sẽ mạnh mẽ đối diện. Cô không làm gì sai trái nên không có gì phải lo sợ cả. Cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy họ đã vu oan cho cô, họ sẽ phải nhận lỗi về những cáo buộc vô căn cứ ấy.
"Cô nói thì hay nhỉ? Tất cả bọn họ đều là nhân viên của cô chẳng lẽ lại tự đứng ra tố cáo cấp trên của mình? Tôi chỉ quan tâm đến vật chứng, mở két sắt cho tôi kiểm tra.", cô gái đó nhếch miệng, cất bước đi đến kế bên két sắt, chỉ tay ra lệnh.
"Được, chúng tôi sẽ mở nhưng tôi có điều muốn hỏi.", Vưu Thục Ly đứng phía sau từ từ tiến lên, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái kia.
"Nếu thật sự trong két sắt chính là bản vẽ chính của cô Ninh thì cô dự định sẽ thế nào?", Vưu Thục Ly đặt câu hỏi ngược lại.
"Cô...cô không có quyền hỏi. Bây giờ là sếp của các người đang bị tình nghi chứ không phải tôi.", cô ta nhảy cẩng lên, lớn tiếng vu khống cho Ninh Hân Nghiên.
"Cô nói vậy là sai rồi. Bây giờ chưa có chứng cứ gì, cô lấy gì để buộc tội cô Ninh? Lấy tư cách gì để nói cô Ninh là người bị tình nghi? Cho dù là cảnh sát cũng phải lựa lời mà nói. Nên nhớ cô Ninh đây là tự nguyện phối hợp giúp đỡ cho cô thấy được sự thật chứ không phải là tội nhân bị bắt về. Quyền con người vẫn còn, cô cũng chỉ là một người bình thường, tư cách nói cô ấy vốn dĩ không có. Ngược lại, tôi có thể kiện cô tội phỉ bán.", Vưu Thục Ly cong môi lên, đi xoay quanh cô gái kia mà nói, giọng điệu vô cùng cứng rắn và lý lẽ vô cùng thuyết phục. Loại người như cô gái này phải nói như thế mới phù hợp với cô ta. Muốn ăn hiếp Ninh Hân Nghiên, đâu dễ như vậy?
"Cô...Cô chỉ là người ngoài không biết gì thì đừng đặt miệng vào. Sao, cô Ninh không dám mở à? Ỷ lại được bạn mình nói giúp cho nên có vẻ đắc ý nhỉ?", cô ta thách thức, hất mặt về phía két sắt kia.
"Bạn tôi nói đúng. Nếu thật sự đây là lời vu oan thì cô định sẽ như thế nào?", Ninh Hân Nghiên cầm chìa khóa két sắt trên tay, đưa chìa khóa vào ổ nhưng chưa mở, cô hỏi lại cô gái kia.
"Thì...coi như là hiểu lầm được hóa giải.", cô ta lắp bắp trả lời.
"Như vậy thôi chưa đủ. Lời tố cáo vô căn cứ của cô làm ảnh hưởng đến cuộc họp báo của chúng tôi. Không chỉ phải xin lỗi công khai trước báo chí mà còn phải đền bù thiệt hại cô đã gây ra. Thế nào, đồng ý chứ?", Tề Huy cất giọng, lười biếng dựa vào cửa kính phía sau, thấp giọng hỏi.
"Được, tôi chắc chắn bản vẽ của Diệp Bảo Hà nằm trong két sắt của cô. Nhân chứng vật chứng có đủ, chính cô mới phải là người đứng trước báo chí mà xin lỗi cô ấy. Mở két sắt.", cô ta tràn đầy tự tin, ra lệnh mở két sắt.
"Không được mở."
Một giọng nói trầm thấp vang lên, hai người nhà báo bất ngờ xoay lưng lại vô tình tạo thành lối đi cho người vừa nói câu nói đó đi vào. Âu Trạch Dương hai tay đút túi quần đi trước, theo sau chính là Tần Phi. Hắn ung dung, nhàn nhã đi đến, cúi người rút chìa khóa ra khỏi két sắt vất sang một bên. Đôi mắt như một viên đạn nhìn cô ta.
"Cô ta đã đồng ý mở két sắt kiểm tra, anh lấy quyền gì mà không cho?", cô ta chau mày tức tối nhìn chiếc chìa khóa bị vất lăn lóc trên bàn. Một chút nữa thôi đã được rồi mà, tại sao lại xuất hiện một tên đàn ông này chứ?
"Dù cho cô Ninh đây đồng ý mở nhưng suy cho cùng đây cũng là tài sản của DNJ. Trong két sắt này không chỉ có bản vẽ đó còn có cả các bản vẽ khác, đều là ý tưởng và kết quả làm việc của nhân viên ở đây. Nếu không tìm được bản vẽ cô mong muốn mà đồng thời còn lộ ra các thiết kế chúng tôi còn đang ấp ủ. Lỡ đâu một ngày nào đó có ai ăn cắp ý tưởng rồi ra mắt. Xin hỏi cô đây ai sẽ là người chịu trách nhiệm?"
Không những không trả lời câu hỏi của cô gái đó, Tần Phi còn mạnh mẽ đáp trả. Cô Ninh quá hiền, lại muốn mau chóng minh oan mà rơi vào bẫy của cô gái này, mở két sắt cho cô ta kiểm tra. Nhưng ở ngoài cuộc như sếp Tổng và hắn đều nhìn thấy rõ. Chưa đến thời cơ tuyệt đối chưa hành động.
"Tưởng gì, các người cùng một giuột với nhau, bao che cho nhau. Tôi sẽ gọi cảnh sát đến đây để kiểm soát, các người hãy đợi đấy.", cô ta xoay lưng, móc điện thoại ra định gọi cho cảnh sát thì đột nhiên có ai đó lên tiếng ngăn cản hành động của cô ta.
"Muốn báo cảnh sát phải có nhân chứng, vật chứng. Vậy nhân chứng và vật chứng của cô đâu?", Vưu Thục Ly liếc nhìn hỏi. . Xi𝓷 hãy đọc t𝑟uyệ𝓷 tại ( T𝑟𝑈𝐦T𝑟uyệ 𝓷.VN )
"Tất nhiên tôi có. Vật chứng đang nằm trong két sắt kia, cảnh sát đến chắc chắn sẽ được phơi bày. Còn nhân chứng, chắc chắn sẽ làm cho các người bất ngờ đấy.", gương mặt kiêu ngạo, đắc thắng của cô ta nghênh lên, vô cùng tự tin về những gì mình đang nắm trong tay để buộc tội được Ninh Hân Nghiên.
"Vậy nhân chứng đâu?", Vưu Thục Ly hỏi.
"Tôi sẽ gọi người đó đến. Các người chờ bị cảnh sát dẫn đi đi.", cô ta nhếch môi, giọng khinh khỉnh đe dọa.
"Nhân chứng của cô sao? Có phải là cô ta không?"
Âu Trạch Dương kéo ghế da của Ninh Hân Nghiên ra, phong thái đĩnh đạc hất đuôi áo vest ngồi xuống, chân phải vắt lên chân trái, giọng nói đầy trầm thấp cất lên, hai tay vỗ nhẹ một cái như vừa ra hiệu cho một ai đó. Thoáng chốc từ phía sau có hai người áo đen kẹp hai tay hai bên người một cô gái dẫn đến đứng bên cạnh cô ta, kính cẩn cúi đầu.
"Âu Tổng, chúng tôi đã đưa đến."
"Cô nhìn xem người này có phải là nhân chứng của cô không?", hắn dời tầm mắt sang cô gái vừa được đưa đến, ánh mắt lạnh như băng quét lên người cô gái đó, sự u ám cùng ảm đạm bao trùm lấy căn phòng.
Cô ta quay sang nhìn cô gái đó, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa chột dạ, hai tay nắm chặt lại, trong lòng dâng lên nổi bất an. Tại sao cô ta lại xuất hiện cùng với hai tên áo đen đó? Chẳng lẽ...chẳng lẽ có gì không ổn đã xảy ra rồi?
Ninh Hân Nghiên cùng Vưu Thục Ly cũng đưa mắt xem xem cô gái đó là ai. Cả hai bất ngờ đưa mắt nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc trước cô gái mà họ vừa nhìn thấy. Cô gái đó không ai khác chính là Lâm Gia Yên- nhân viên ở bộ phận của Ninh Hân Nghiên...