Trên con đường vào ban đêm tĩnh mịch, Vưu Thục Ly mệt mỏi rảo từng bước một. Vì có mâu thuẫn với ba mẹ nên cô có thuê tạm một căn nhà trong thời gian ngắn để có chỗ lưu lại. Mấy hôm trước vì một chuyện nhỏ thôi cô lại có tranh cãi với ba, đã hai hôm không về nhà. Mẹ cô có gọi điện khuyên nhủ, cô cũng từng thử về để làm hòa nhưng ba cô lại không thèm để ý đến cô.
Hôm nay lại trải qua nhiều chuyện rắc rối như vậy, cô cũng muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi. Nếu trong thời khắc này mà còn về nhà, chắc chắn sẽ có cơn đại hồng thủy nảy lên, cô cũng không còn tâm trí mà tranh cãi với ba.
Ánh đèn đường màu vàng hắt xuống chiếu sảng cả một con đường. Vưu Thục Ly đưa tay lên xem giờ trên đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm rồi. Trời sắp lập đông, càng trở về đêm trời càng lạnh, một cơn gió buốt thổi ngang qua, cô run người khoanh hai tay lại như muốn ủ ấm cho cơ thể. Vừa đi cô vừa suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, miệng lẩm bẩm.
"Rốt cuộc cô gái ấy là ai chứ? Tại sao lại tự vẫn như thế?"
"Câu hỏi của Âu Trạch Dương cũng hợp lý. Mình không nghĩ cô ấy lại đủ khả năng làm ra chuyện đó..."
Vưu Thục Ly đưa ra hàng loạt câu hỏi nhưng chẳng thể có câu trả lời. Hoàn cảnh của cô gái tên Nhan Thể Điệp kia cô cũng vừa nghe sơ qua, khả năng có người ở sau giật dây chắc chắn là có thể, hơn nữa cô lại nghĩ phần trăm lại rất cao. Từ lúc rời khỏi DNJ cô cứ suy nghĩ mãi, cố gắng nhớ lại xem cô và Ninh Hân Nghiên có xích mích hay có làm phật lòng ai hay không, nhưng kết quả cuối cùng thì chẳng thể nghĩ ra là ai.
"Thật là..."
Vưu Thục Ly dừng lại thở hắt ra một hơi, chán nản khẽ cúi đầu. Niềm vui chưa được bao lâu thì xảy ra chuyện rắc rối này.
"Sao vậy cô em? Trông mặt có vẻ không vui chút nào."
Đột nhiên xuất hiện đâu ra bốn tên đàn ông mặt mày bậm trợn, trên tay xăm trổ đầy hình thù kì quái, ăn mặc khiếm nhã chặn trước mặt cô, khuôn mặt với ý đồ xấu xa, giọng nói đều bỡn cợt trêu đùa Vưu Thục Ly.
Vưu Thục Ly hốt hoảng lùi bước về phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn bốn tên đàn ông kia. Thôi thì bớt một chuyện, cô lách người sang một bên định rời đi nhưng bị một tên đàn ông cao to giơ tay cản lại, nở nụ cười gian tà nhìn cô.
"Đi đâu vậy cô em? Không phải đang buồn chán sao? Có cần các anh đây giúp em quên đi nỗi buồn không?"
Vưu Thục Ly lo sợ, vội tránh xa tên đó, trợn mắt giọng lạnh lùng.
"Tôi không cần, các người đi đi."
"Tại sao lại không cần, gương mặt xinh đẹp này đang sầu đến thế cơ mà?"
Một tên đàn ông khác không kiêng nể gì, từ từ bước tới đưa tay lên nâng cằm Vưu Thục Ly, thích thú mà sờ nắn. Hắn ta nhếch môi, không khỏi cảm thán.
"Quả thật rất xinh đẹp, thật biết khiêu khích người khác."
Vưu Thục Ly giơ tay hất tay tên đó ra, đưa tay lên chà đi sự dơ bẩn đó.
"Nữ cường à? Rất thú vị nha."
Mấy tên đó khoái chí cười lớn, từng bước từng bước tiến lại gần cô hơn. Nét mặt đầy dục vọng nhìn cô, thèm khát đến cuồng dã. Họ nhận được lệnh, nhưng không ngờ Vưu Thục Ly lại xinh đẹp đến thế, không khỏi làm người khác mong muốn. Nếu đã thế thì bọn họ phải hoàn thành thật tốt nhiệm vụ này mới được.
Vưu Thục Ly hoảng sợ đến run người, dự đoán chuyện chẳng lành sắp đến, đảo mắt nhìn xung quanh xem còn có nhà dân hay cửa tiệm nào còn mở cửa hay không để cầu cứu sự giúp đỡ. Ở phía xa xa kia có một cửa tiệm tạp hóa vẫn còn sáng đèn, cô còn thấy ông chủ đang dọn hàng. Vưu Thục Ly lùi từng bước về sau, chờ thời cơ để tẩu thoát. Nhìn thấy đám nam nhân đó đang bàn bạc làm sao để xử lý cô, Vưu Thục Ly nhân lúc ấy xoay người về sau, thụt mạng bỏ chạy. Nhưng có lẽ họ đã nhận ra dự định của cô, chỉ mới chạy được vài bước thì bị đám đàn ông đấy bắt lại. Họ hung tợn cùng thô báo kéo cô vào một con hẻm vắng bên đường, không chút nương tay đẩy cô ngã xuống đất. Vưu Thục Ly ngã bất ngờ, tay chân đau thắt lại, khó chịu nhăn mặt. Nhưng điều đó không đáng sợ. Điều đáng sợ chính là cô thấy đám đàn ông đó đang dần dần tiến về phía cô, nụ cười gian tà đầy biến thái nhìn cô với ánh mắt đầy thèm khát như những con thú hoang. Vưu Thục Ly chống hai tay xuống đất, cô chân đạp để đẩy người lùi về phía sau, sự sợ hãi thể hiện rõ trên gương mặt. Cô biết lúc này không thể nào mạnh miệng với họ được, chỉ còn có thể van xin mà thôi.
"Xin các người, các người thả tôi đi đi.", Vưu Thục Ly sợ đến nỗi mặt trắng bệch, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống gò má, miệng không ngừng van xin.
Nhưng những tên đó chẳng để lời van xin của cô vào tai, bọn họ đã chia đều sẻ đủ ai sẽ là người được "hưởng" cô trước. Một tên hàm hồ cởi bỏ chiếc áo ba lỗ màu đen xì ra, nhếch miệng bước đến, suồng sã nói.
"Em xinh đẹp như thế, thân hình lại nóng bỏng như vậy, làm sao có thể để em đi đây."
Rồi hắn ta quỳ xuống đất, kéo hai tay Vưu Thục Ly lên đỉnh đầu, lấy một bàn tay to thô ráp khoá chặt lấy, tay còn lại dường như không còn giữ được kiên nhẫn, thô lỗ xé toạt phần trên chiếc váy của cô. Chiếc váy màu xanh bị lực mạnh tác động, rách thảm thương. Đôi gò bồng đào trắng muốt nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp của cô, nước da trắng ngần xinh đẹp lấp ló dưới ánh sáng màu vàng của đèn đường làm những tên đàn ông đó nóng ran, thèm thuồng muốn cô ngay lập tức.
"Em thật xinh đẹp..."
Tên đàn ông đưa bàn tay dơ bẩn lên sờ sẫm đôi gò bồng đào của Vưu Thục Ly, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào nó. Vưu Thục Ly cả kinh, lắc đầu liên tục, không ngừng khẩn thiết cầu xin, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, cảnh tượng thật đau lòng.
"Làm ơn, tôi xin các người dừng lại đi."
Tên đàn ông đó mặc kệ, cúi mặt hôn lên cần cổ trắng ngần của cô.
"Làm ơn, đừng như thế, làm ơn tha cho tôi."
Tên đàn ông đó tiếp tục dời xuống, khi định hôn lên đôi gò bồng đào tròn đầy ấy thì đột nhiên có một lực mạnh kéo hắn ta bật ngược ra phía sau. Tên đàn ông đó chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì một cú đấm như trời đánh giáng vào gương mặt đê tiện của tên đó.
Một thân hình cao to cúi xuống, lấy chiếc áo vest che lại cho Vưu Thục Ly. Cô cảm nhận thân hình bũn rũn của mình như được ai đó nâng lên, cánh tay rắn chắc đầy ấm áp ấy ôm chặt lấy cô, bỗng nhiên Vưu Thục Ly cảm thấy vô cùng an toàn, yên tâm. Gương mặt đẫm nước mắt ngước lên nhìn người đó là ai. Sau khi nhìn thấy người đó, Vưu Thục Ly bật khóc lớn hơn, nước mắt làm ướt cả một mảng áo của người đó.
Hắn xoay lưng ôm Vưu Thục Ly rời đi, để lại đám đàn ông dơ bẩn kia cho đàn em xử lý. Bọn họ bị đánh đến nỗi không thể đứng dậy, ngục gã trên đường, mặt mũi đầy máu tươi. Vưu Thục Ly nghe tiếng đánh đấm đó không khỏi hoảng loạn, sợ hãi, thân thể bất giác run lên. Người đàn ông ấy dường như hiểu được điều này, khẽ lấy bàn tay to xoa xoa trấn an.
"Không sao, đã ổn rồi."
Vưu Thục Ly đột nhiên cảm thấy ấm lòng khi nghe lời an ủi của người đó, cảm giác bản thân được bảo vệ, vô cùng an tâm, tin tưởng. Vưu Thục Ly khẽ mỉm cười đưa mắt nhìn người đó, chợt nhận ra sau bờ lưng vững chãi ấy xuất hiện một bóng đen, còn có bóng của một vật gì đó dài và to lớn. Vưu Thục Ly cả kinh, vội thét lớn.
"Đằng sau, coi chừng."
Câu nói ấy vừa dứt, người đàn ông đó liền dừng lại, đưa chân ra phía sau đá mạnh. Thì ra là tên đã có ý định cưỡng hiếp Vưu Thục Ly lúc nãy đã lấy cây gậy lớn ven đường với ý đồ đánh lén người đàn ông đó. Cũng may người đàn ông này cảnh giác, thân thủ tốt ra tay trước khiến tên kia ngã nhoài ra phía sau, bị đàn em mau chóng bắt lấy cho thêm một trận.
Vưu Thục Ly thở phào nhẹ nhõm, với góc độ đó, chỉ một chút thôi hắn đã bị tên kia đánh mạnh vào đầu rồi. Trong thời khắc vừa rồi, cô thật sự lo lắng, bất an. Nếu vì cô mà hắn xảy ra chuyện gì, cô không biết phải làm thế nào để đền đáp được ơn cứu mạng lần này.
Người đàn ông đó bế cô ngồi lên xe, cẩn thận chỉnh lại áo vest để đảm bảo bao phủ cô được ấm, một chút cũng không thể để lộ ra ngoài. Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc rối bời của cô, nhẹ giọng ấm áp nói.
"Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi em dậy."
Vưu Thục Ly ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng có lẽ vì chuyện này quá kinh khủng đã đả kích lớn đến cô khiến cho cô khi ngủ cũng không thể an tâm, sợ hãi nắm chặt lấy tay người đàn ông bên cạnh, vầng trán đổ đầy mồ hôi, đôi chân mày xinh đẹp chau lại, đôi môi nứt nẻ không ngừng lẩm bẩm.
"Cứu tôi, cứu tôi với..."
Người đàn ông đó nhìn thấy Vưu Thục Ly như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên sự xót xa cùng đau lòng. Gương mặt hắn đanh lại, lạnh lùng ra lệnh với trợ lý ở ghế phía trước.
"Cho người đi điều tra chuyện này, nhất định phải lôi tên cầm đầu về đây."
Người trợ lý gật đầu nhận lệnh lập tức thực hiện ngay.
Xoay mặt nhìn Vưu Thục Ly đang tựa vào lòng hắn mà ngủ, hắn đau lòng cùng thương xót đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi của cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn tượng trưng cho sự che chở, luôn luôn bên cạnh để bảo vệ cô. Hắn thì thầm bên tai cô, một lời khẳng định vô cùng chắc chắn.
"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em. Tôi không cho phép bất kì ai động đến em."
Vưu Thục Ly dường như nghe được câu nói ấy, tâm tình cũng tốt hơn, không còn lo sợ bấu víu lấy hắn như phao cứu sinh nữa. Vưu Thục Ly trở lại nhịp thở đều, bàn tay nắm lấy tay hắn cũng đỡ siết chặt hơn, giọng nói yếu ớt cất lên làm cho trái tim người đàn ông bên cạnh không khỏi rung động, làm lòng hắn trở nên ấm áp, hạnh phúc.
"Cảm ơn anh, Trương Chấn Minh..."