Nịnh Thần Lăng Tiêu

Chương 23:




Mùng 6 tháng 5, Hoàng Đế tự mình chủ trì lễ trưởng thành cho Chử Dịch Cẩn, phong Tuệ Vương, ban thưởng phủ đệ, thưởng trân bảo ngàn vạn.
Mười hai tháng 5, Tuệ Vương đại hôn, Vương phi là tôn nữ của Vinh Tường Công Chân Bình Chỉ, trong ngoài Hoàng thành lễ mừng ba ngày.
Lăng Tiêu tựa vào nhuyễn tháp đọc một quyển truyện ký rất thú vị. Chử Dịch Diễm vui vẻ chạy vào, không đợi Lăng Tiêu đứng dậy hành lễ liền lập tức nhào lên, chen vào bên cạnh Lăng Tiêu nói: “Làm cái gì đấy?”
Có lẽ là do từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, Chử Dịch Diễm đối với Lăng Tiêu cũng không khách khí. Nơi này tuy là Thính Phong Các của Chử Dịch Diễm, nhưng tốt xấu gì cũng là nội thất của Lăng Tiêu, Chử Dịch Diễm tìm đến hắn từ trước đến nay không đợi nội thị thông truyền, tự mình liền chạy vào, không chút nào khách khí.
Lăng Tiêu lui vào bên trong một chút, cho Chử Dịch Diễm một chỗ nhỏ, cười nói: “Tùy tiện đọc sách, Thái tử cho các Hoàng tôn được nghỉ học, Điện hạ như thế nào không đi giúp vui?”
“Không có gì thú vị.” Chử Dịch Diễm bĩu môi, “Ngày đầu còn chơi vui, mấy ngày nay thì nhàm chán vô cùng, đều là những thú vui chơi cũ, thực không thú vị.”
Chử Dịch Cẩn lần này lễ trưởng thành kết hợp với đại hôn rồi ra cung lập phủ, tổ chức phi thường náo nhiệt. Trăm quan lại đều đã biết rõ ràng, Thái tử vì Tuệ Vương lo liệu rất nhiều, không chỉ là kỳ vọng vào trưởng tử, còn có ý tứ gì mọi người trong lòng đều rõ ràng, càng không dám lơ là, người người đều tham gia.
Lăng Tiêu để sách qua một bên, nhẹ giọng nói: “Nhị Hoàng tôn cùng Tam Hoàng tôn đâu? Cũng đã trở lại sao?”
“Tam ca ở đó giúp đỡ chiêu đãi, Nhị ca hôm nay sáng sớm đã đi quân doanh trình diện, nói buổi tối mới trở về.” Chử Dịch Diễm nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ta không thích ở đó giao thiệp, nên quay về.”
Lăng Tiêu cười, Chử Dịch Kỳ từ trước đến nay luôn thích khoe khoang lại gặp dịp này, nhân dịp này tất nhiên đi đến chỗ Chử Dịch Cẩn xum xoe, niên kỷ không lớn, nhưng tâm cơ không ít.
Chử Dịch Diễm lười phải đi ra ngoài nên nguyện ý cùng Lăng Tiêu nói chuyện phiếm, thực thân thiết. Ở chỗ Lăng Tiêu quả hạch, điểm tâm đều không thiếu, hai người vùa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác liền đến buổi tối. Còn chưa kịp truyền đem bữa tối đã có thái giám đến thông truyền Nhị Hoàng tôn Chử Dịch Phong đến đây.
Nghĩ rằng đã một ngày không cùng tên ngốc kia gặp nhau, Lăng Tiêu vội vàng đi đón, chỉ thấy Chử Dịch Phong mặc một bộ quân trang, trên người còn mang theo mùi vị huyết tinh. Bọn thái giám đi phía sau khiêng vào một con hươu, Chử Dịch Phong nở nụ cười, đơn thuần trong sáng: “Săn hươu, cho huynh, để bọn họ chế biến làm cho huynh ăn, ăn ngon lắm nha.”
“Nhị ca hôm nay không phải đi quân doanh sao? Như thế nào lại đi săn thú?” Chử Dịch Diễm còn nhỏ, mỗi lần săn bắn Thái tử phi cũng không cho nó đi, hứng thú đi tới,nói: “Hươu này thật ngon, chậc chậc…”
Chử Dịch Diễm xoay quanh con hươu đã chết, Chử Dịch Phong lúc này mới thấy Chử Dịch Diễm cũng ở đây, cười: “Chỉnh lý một chút thì xong việc, ta thấy ở gần khu vực săn bắn nên nghĩ đi săn cho huynh… Ân muốn đi chuẩn bị một ít đồ vật mang về.”
Lăng Tiêu vuốt cằm tạ ơn: “Tạ Hoàng tôn ban thưởng, Tứ Hoàng tôn cũng ở đây, không bằng thần để nội thị đem con hươu này chế biến, mời Hoàng tôn cùng Tứ Hoàng tôn ở chỗ của thần dùng bữa.”. Truyện Điền Văn
“Được Chử Dịch Phong thấy Lăng Tiêu cho y lưu lại thì vô cùng vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Ta về Hải Đường viện trước một chuyến, tắm rửa huyết khí trên người.” Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng, Lăng Tiêu rất yêu sạch sẽ, y sợ trên người mình có mùi huyết tinh khiến hắn phiền. Vốn là y không muốn vào, nên hiện tại lại không dám ở lâu, thầm nghĩ mau trở về tẩy trừ một chút.
Chử Dịch Phong nghĩ như thế nào Lăng Tiêu làm sao lại không biết, Lăng Tiêu cười: “Gần thế nào cũng tốn công, Hoàng tôn đã mệt nhọc một ngày, nếu không chê ở chỗ của thần tắm rửa đi, tắm xong bữa tối cũng vừa kịp chuẩn bị.”
Lăng Tiêu nói đến hợp tình hợp lý, nhưng Chử Dịch Phong vẫn có chút do dự, Chử Dịch Diễm cũng nói thêm vào y mới có chút ngượng ngùng vào phòng trong.
Lăng Tiêu phân phó cung nữ chuẩn bị những thứ hắn thường ngày tắm rửa, lại tự mình chuẩn bị một bộ áo lót và ngoại bào chưa mặc qua cho Chử Dịch Phong dùng. Chử Dịch Phong tắm rửa cũng giống như Lăng Tiêu không có thói quen cho cung nữ hầu hạ, tự mình tắm xong lập tức đi ra. Y mặc quần áo của Lăng Tiêu nên quần áo có vẻ lớn, nhưng lại lộ ra vài phần hương vị đáng yêu.
Lăng Tiêu sai người chế biến xong thịt hươu, đem thịt chân hươu cắt thành từng lát, lại ở trong điện chuẩn bị tốt lò than để nướng, đun nóng một bình rượu nhạt.Chử Dịch Diễm ở một bên thèm ăn vẫn luôn nhìn cho đến khi chảy nước miếng.
Trước ngày các Hoàng tử ra cung cũng không được tự do. Như từ thức ăn mà nói, mỗi ngày đều xác định phân lệ, thức ăn theo mùa. Chỉ vào thời điểm đặc biệt, những thứ khác chỉ có khi được ban thưởng mới có, nhưng đều là món ăn theo phân lệ, có khác gì nhau đâu? Một lần ăn thì được, hai lần cũng còn được đi, năm rộng tháng dài chỉ ăn mấy món đó đến quỷ cũng ngán.
Lăng Tiêu còn có thể ngẫu nhiên ra cung ăn bữa ngon, nhưng mỗi ngày sơn trân hải vị Chử Dịch Diễm tham ăn này đã sớm ăn. Thái tử phi không thích bọn họ ăn nhiều đồ nướng, sợ bị tổn thương dạ dày. Đã nhiều ngày nay Thái tử phi vội đến chân không chạm đất, đã không có thời gian mà quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, Chử Dịch Diễm chờ không được, tự mình ăn quả rồi lấy cây chọc chọc vào lò than, châm lửa rồi chờ.
Chử Dịch Phong tắm rửa xong, có chút không được tự nhiên mặc vào y bào, hai má trắng nõn không biết là bị nước ấm hun hay có nguyên nhân khác, mà đỏ hồng lên.
Lăng Tiêu mời Chử Dịch Phong ngồi xuống, rửa tay tự mình nướng thịt hươu. Hắn nướng trước một phần ngon cho Chử Dịch Diễm, lần thứ hai là cho Chử Dịch Phong. Lăng Tiêu kỹ thuật chế biến không tồi, thịt hươu nướng không khô cũng không ngấy, hai tiểu hài tử ăn đến cao hứng, cũng không nhiều lời, giống như thú nhỏ vùi đầu tận lực mà ăn.
Lăng Tiêu nhìn bọn họ giống như là đệ đệ của mình, tâm vốn là trong trẻo lạnh lùng cũng ấm áp lên, lại phân phó nội thị chuẩn bị tuyết lê chưng đường phèn. Thấy Chử Dịch Phong khó hiểu, liền giải thích: “Thịt hươu mặc dù ăn ngon nhưng lại rất nóng, thần sợ Hoàng tôn bị nhiệt nên sau khi ăn xong lại uống chút canh tuyết lê có thể thanh nhiệt.”
Chử Dịch Phong gật đầu, rót cho Lăng Tiêu một ly rượu ấm, nhưng không biết nên nói cái gì bèn mời rượu, do dự trong chốc lát nói: “Ân… Uống đi.” Lăng Tiêu nhìn bộ dáng y thật thà chất phác nhịn không được cười, cầm lấy ly rượu nho nhỏ cùng uống với Chử Dịch Phong. Rượu gạo nếp vào miệng ngọt thanh cũng không cay. Chử Dịch Phong cười nói: “Uống cái này cũng không sợ say, lão Tứ cũng có thể uống vài hớp.”
“Sao?” Chử Dịch Diễm đang vùi đầu tận lực ăn ngẩng đầu hỏi:”Cái gì?”
Trong lúc nhất thời rượu đủ cơm no, ba người ngồi ở đại sảnh chậm rãi uống canh tuyết lê, Chử Dịch Diễm hạnh phúc đến híp mắt, một bộ dáng thỏa mãn. Hắn là tiểu hài tử, ăn no chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, ngáp ngáp quay về chủ điện của mình đi ngủ.

Chử Dịch Diễm đi rồi Chử Dịch Phong cũng ngồi không yên, có chút ngượng ngùng cười: “Nguyên bản… Nghĩ muốn cho huynh ăn thử món ăn thôn quê, lại khiến huynh mệt nhọc chiêu đãi ta cả đêm, ân… quần áo này ta trở về cho người giặt sẽ trả lại cho huynh.”
Lăng Tiêu đang muốn nói gì đó, nhưng Chử Dịch Phong vội vàng nói: “Không, không được… Huynh tất nhiên không mặc, ta trở về cho người làm cho huynh bộ mới rồi đưa tới, ân… mới nha.”
Lăng Tiêu trong lòng thở dài, Chử Dịch Phong quá đề cao hắn, một Hoàng tôn cư nhiên đối hắn như thế…
“Không cần, áo lót Hoàng tôn không chê liền lưu lại đi, ngoại bào này Hoàng tôn mặc không thích hợp, trở về thì trả lại cho ta.” Lăng Tiêu cúi đầu nói: “Xem như tạ lễ thịt hươu của Hoàng tôn.”
Chử Dịch Phong cười: “Ta nếu biết huynh thích ăn, từ sớm đã muốn chuẩn bị thức ăn hoang dã cho huynh, chỉ sợ…” Chử Dịch Phong xấu hổ cười: “Chỉ sợ bị Phụ vương thấy, lại mắng ta không làm việc đàng hoàng, thừa dịp mấy ngày nay Phụ vương không để ý mới đi.”
Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, ôn nhu nói: “Hoàng tôn không cần như vậy, săn thú sao lại trở thành việc không đàng hoàng rồi? Nay thiên hạ cũng là từ trên lưng ngựa lấy được, Hoàng tôn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, không cần thay đổi.”
Chử Dịch Phong không chú ý lời nói của Lăng Tiêu đã đem Thái tử châm chọc, thấy Lăng Tiêu không giống những người khác trách cứ y, trong lòng cao hứng, trên mặt vui sướng không thể che giấu, còn nói trong chốc lát mới đi.
Lăng Tiêu cung kính đưa Chử Dịch Phong xuất môn, thấy Chử Dịch Phong đi xa mới chậm rãi trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.