Nịnh Thần Lăng Tiêu

Chương 40:




Lăng Tiêu nhẹ giọng nở nụ cười, tùy ý khoác lên một kiện áo choàng, chậm rãi đi tới trước mặt Vãn Thúy, không lưu ý nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Đi theo ta ra gian ngoài.”
Vãn Thúy liền vội vàng đứng lên cùng đi ra, Lăng Tiêu ngồi xuống, Vãn Thúy quỳ xuống, mồ hôi lạnh đầy mặt, sợi tóc ướt nhẹp dính vào trên gương mặt trắng bệch, không tự chủ toàn thân run rẩy, chỉ cảm giác mình bị khí thế của Lăng Tiêu mạnh mẽ ép tới không thở nổi.
Lăng Tiêu cười nhạo: “Ngươi sợ sệt cái gì?”
“Nô tỳ…” Vãn Thúy hô hấp dồn dập, cực lực chống đỡ không để cho mình té ngã, Lăng Tiêu ngồi xuống tự mình rót một chén trà, uống một hớp nói: “Trước khi cho ngươi đến đây Tuệ Vương đã nói cho ngươi cái gì”.
Vãn Thúy nghe vậy sắc mặt càng thêm trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: “Không có… Tuệ Vương không có…”
“Nói!” Lăng Tiêu để chén trà xuống, lạnh lùng nói: “Từ khi hắn mới vừa thu nạp ngươi, đến sau khi bị phân đến nơi này của Anh Vương, hắn tìm ngươi mấy lần? Ngươi đã nói cái gì với hắn?”
Vãn Thúy bị dọa đến cả người run lên, đứt quãng nói: “Tuệ Vương… lúc trước cho nô tỳ ngân phiếu, rồi nói … Nói nô tỳ cố gắng hầu hạ Thái tử, nếu được Thái tử sủng ái hắn sẽ lại cho nô tỳ ngân phiếu… Sau đó, hắn nói ở nơi này với Vương gia cũng được, bảo nô tỳ đem nhất cử nhất động của Vương gia đều nói cho hắn, còn có Vương gia cùng với người nào giao du…cùng tiểu Hầu gia nói cái gì đều phải báo lại…”
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng: “Vậy ngươi nói cái gì cho hắn rồi?”
“Không có!” Vãn Thúy liền vội vàng lắc đầu: “Không có… lúc nô tỳ đến Hải Đường viện Tuệ Vương chỉ phái ma ma tìm đến nô tỳ hai lần, nô tỳ cái gì cũng không biết… Cái gì cũng không nói…nô tỳ không có…”
Từ khi Vãn Thúy, Long Hương được ban tới Hải Đường viện, Lăng Tiêu vẫn lưu ý, chuyện các nàng nghe được tất nhiên đều là không quá quan trọng. Lăng Tiêu yên tâm, lại hỏi: “Tuệ Vương có giao cho ngươi làm cái gì khác không? Như là hạ độc trong thức ăn của Anh Vương.”
Vãn Thúy vội vàng nói: “Không có…nô tỳ không dám, Tuệ Vương chỉ nhắc tới một lần… Lần kia ma ma hỏi ta có thể đụng tới thức ăn của Anh Vương không, nô tỳ nói nô tỳ không quản được nơi đó…”
Thì ra Chử Dịch Cẩn cũng có nghĩ tới tâm tư này, Lăng Tiêu cười nhạt: “Được rồi, ta đã hỏi xong, ngươi đi đi.”
“Đi? Đi… Đi nơi nào?” Vãn Thúy cuống quít quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu, liên tục dập đầu khóc ròng nói: Cầu tiểu Hầu gia tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa, nô tỳ cái gì cũng không nghe qua, nô tỳ không có… Cầu tiểu Hầu gia tha mạng…”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Ta chỉ kêu ngươi lui xuống mà thôi, lúc nào nói muốn mạng của ngươi?”
Vãn Thúy vẫn dập đầu, nghe xong lời này vẫn không thể tin được, si ngốc nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không nhịn được nói: “Cút!”
Vãn Thúy sợ đến mất hồn, cuống quít bận bịu lui ra.
Lăng Tiêu cười lạnh, tha mạng?. Từ đầu biết hai người cung nữ này là Chử Dịch Cẩn phái tới thì Lăng Tiêu cũng không nghĩ tới muốn lấy mạng các nàng, một là không duyên cớ làm chết người sẽ không hay, hai là sợ Thái Tử suy nghĩ nhiều, còn có một điểm quan trọng là Lăng Tiêu cũng không muốn giết người.
Hoặc là nói Lăng Tiêu không ở tình huống vạn bất đắc dĩ rất căm ghét giết người, dù cho đôi tay này đã sớm dính máu, nhưng Lăng Tiêu cũng không hy vọng mình trở thành người máu lạnh coi mạng người như cỏ rác.
Nhưng Vãn Thúy này đã đụng tới điểm trọng yếu của hắn, vừa nãy Lăng Tiêu nhìn thấy Vãn Thúy ngã vào lồng ngực của Chử Dịch Phong, xoa xoa thân thể Chử Dịch Phong, lúc đó thiếu một chút là trực tiếp chém nàng, dám chạm vào nam nhân của hắn, đây là bản thân nàng muốn chết.
Lăng Tiêu chậm rãi đi vào bên trong rồi ngồi ở trên giường, khẽ vuốt Chử Dịch Phong ngủ say, mặt mày an nhàn. Cái tên ngốc này, trong mộng suýt chút nữa bị người chiếm tiện nghi cũng không biết. Lăng Tiêu lên giường, ôn nhu ôm vai Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong xoay người lại, hai người ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong dậy rất sớm, Chử Dịch Phong say rượu còn có chút đau đầu, lắp bắp nói: “Ngày hôm nay không muốn đi Hối Tin viện…”
“Vậy thì đừng có đi nữa.” Lăng Tiêu sai người đem quần áo cho Chử Dịch Phong thay, cười nói: “Ta đi đến chỗ Thái tử phi nói dùm đệ một tiếng, để khi Thái tử biết cũng có thể giúp đệ nói vài câu, đệ ngủ tiếp đi, ta bảo các nô tỳ nấu cháo cho đệ, tỉnh rồi nhớ phải ăn nghe không.”
Chử Dịch Phong gật gù, một lát đột nhiên đỏ mặt nói: “Tối hôm qua… Ừ, chúng ta cái kia?”
Lăng Tiêu bật cười, xoa nhẹ đầu y liền đi ra ngoài.
Lăng Tiêu đi đến chỗ Thái tử phi thỉnh an, Thái tử phi lại hỏi vài câu Chử Dịch Phong say đến như thế nào, Lăng Tiêu đều trả lời, đang đàm tiếu thì nội thị đến thông báo: Tuệ Vương điện hạ tới.
Chử Dịch Cẩn đêm qua vì trời tối quá muộn nên không xuất cung. Trời vừa sáng cũng tới nơi Thái tử phi thỉnh an, thấy Lăng Tiêu cũng ở đây nên làm bộ khách sáo chào hỏi vài câu. Chử Dịch Cẩn ở trong triều cũng còn có việc nói mấy câu liền quy an, chỉ là người vẫn chưa có đi ra khỏi điện liền nghe thấy bên trong Lăng Tiêu đến bên cạnh đối với Thái tử phi nhẹ giọng nói: “Di mẫu, có chuyện gấp gáp con đến cùng người thương lượng, chính là tháng trước Thái tử ban cho Anh Vương cung nữ tên gọi là Vãn Thúy, việc này trọng đại…”
Chử Dịch Cẩn trái tim thình thịch nhảy lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, xong Lăng Tiêu biết rồi!
Đã quy an nên không tiện tiếp tục ở lại, phía trước còn có việc đang chờ, Chử Dịch Cẩn vừa sợ vừa vội, bất đắc dĩ rời đi.
Chử Dịch Cẩn trong lòng gấp gáp mau chóng xử lý chuyện phía trước, mãi mới chờ đến lúc nghỉ trưa hắn vội vã kêu một cung nữ đã sắp xếp ở bên cạnh Thái tử phi tới, cung nữ kia cúi đầu nói: “Tiểu Hầu gia nói âm thanh rất nhỏ, nô tỳ cũng không có nghe rõ, chỉ nghe nói là có việc đại sự ghê gớm muốn cùng bẩm báo với nương nương, nói là Thái tử thưởng cho Anh Vương một cung nữ gọi là Vãn Thúy, không biết tại sao như vậy, còn nói bất tiện không để nô tỳ nghe thấy, liền bảo nô tỳ đi ra ngoài, chuyện phía sau nô tỳ cũng không biết.”
Chử Dịch Cẩn nghe xong chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ đầu giội xuống. Đại sự ghê gớm liên quan với Vãn Thúy, có thể là chuyện mình phái nàng làm cơ sở ngầm chăng.
Chử Dịch Cẩn không nhịn được tâm hốt hoảng. Sắp xếp người làm nội ứng ở Hải Đường viện chính là tội lớn. Nhưng Vãn Thúy thì không giống. Ai cũng biết Vãn Thúy vốn là phân đến chỗ Thái tử trước, việc này nếu đổ bể ra Thái tử khẳng định lập tức biết mình hướng về Thái tử mà xếp người vào. Nếu tra hỏi Vãn Thúy sẽ càng phát sinh ra nhiều chuyện, dựa vào tính khí của Thái tử, dù là ngày xưa rất ân sủng hắn nếu đã nghi ngờ tất nhiên từ đây cũng sẽ không còn.
Chử Dịch Cẩn tựa hồ đã nhìn thấy dáng vẻ thịnh nộ của Thái tử, hắn từ nhỏ được Thái tử nuôi dưỡng ở bên người tự nhiên hiểu biết tính tình của Thái tử. Chử Dịch Cẩn càng nghĩ càng sợ, cả người cũng không nhịn được run rẩy, sau đó cực lực lấy lại bình tĩnh, kêu nội thị đến, run rẩy nói: “Đi… Đi tuyên Chân Phúc Hải đại nhân đến, nói… Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Chử Dịch Cẩn suýt chút nữa sợ vỡ mật, gọi nhạc phụ đến, hai người thương nghị một buổi chiều, vắt hết óc, cuối cùng quyết định: Lặng lẽ đem Vãn Thúy cùng những người trước đây phái đến Hải Đường viện làm cơ sở ngầm toàn bộ giết.
Cái biện pháp này tuy rằng sẽ khiến người khác để ý nhưng là hữu hiệu nhất. So với lúc Thái tử nhìn thấy bằng cớ cụ thể thì mấy người chết không thể nói được cái gì, đến lúc đó nói miệng không bằng chứng, coi như Thái tử có khả nghi cũng không làm được gì. Thái tử xưa nay lại sủng ái Chử Dịch Cẩn, chỉ cần sau này cố gắng biểu hiện cho tốt sẽ làm Thái tử chuyển tâm!
Hai người đã định ra chủ ý, lúc này mới sai người đi động thủ.
Ở trong cung giết một người kỳ thực là rất khó, thế nhưng một nô tài không cấp bậc bất ngờ tử vong thì rất dễ dàng. Trong cung hàng năm đều có các nô tài loại này loại kia chết đi, không có ai đi tra hỏi chủ nhân của các nô tài đã từng làm cái gì, biết chút gì không?
Cách một ngày trời vừa sáng, trong Hải Đường viện, Chương công công liền đến báo: Hôm qua trong Hải Đường viện cung nữ Vãn Thúy cùng một ma ma còn có một lão thái giám ở trong viện tranh cãi, ba người tức giận đánh nhau ở gần bờ hồ. Ba người đánh nhau không ai nhường ai nên đều té vào trong hồ, trời giá rét nước lạnh, mọi người không cứu kịp khi vớt được thì ba người đã chết đuối.
Vừa vặn hôm nay Chử Dịch Phong xuất cung đi quân doanh cùng với Vi Tranh, Chương công công liền đến hỏi ý tứ Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ thở dài một cái: “Làm sao lại không cẩn thận như thế, việc này không thể truyền ra ngoài, đi qua báo Thái tử phi một tiếng rồi thôi, Anh Vương cái kia… người không nghĩ tới những việc này, không cần nói ra, miễn cho người trong tâm lo lắng.”
Chương công công đáp ứng lui ra, Lăng Tiêu cầm lấy chén trà cười khẽ, không khỏi nghĩ đến hôm qua ở nơi Thái tử phi nói chuyện…
“Di mẫu, có chuyện gấp gáp con đến cùng người thương lượng, chính là tháng trước Thái tử ban cho Anh Vương một cung nữ gọi là Vãn Thúy, việc này trọng đại… Có chút không tiện…”
Thái tử phi biết ý, lệnh cho nô tài trong điện lui xuống, nhíu mày lo lắng nói: “Sao vậy?”
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Hôm qua Anh Vương say rồi, trở lại tẩm cung lâm hạnh một cung nữ, chính là Vãn Thúy kia. Anh Vương sau đó thẹn thùng, vì lẽ đó nên bảo con đến nói với Di mẫu.”
Thái tử phi nghe vậy cười lên: “Cái hài tử ngốc, chuyện này có cái gì e lệ, ta nói cái chuyện này có gì quá đáng mà phải kêu người đi ra ngoài hết để một mình nói với ta… Các con tuổi còn nhỏ da mặt mỏng, chuyện nhỏ lại coi như đại sự mà lo lắng. Có điều là lâm hạnh một cung nữ thì đáng cái gì? Hiện tại Kỳ nhi đều có mấy người nữ nhân được sủng ái. Trước kia ta còn lo lắng Phong nhi không hiểu chuyện này, nguyên lai…”
“Tức là như vậy rất tốt, Phong nhi nếu e lệ vậy ta cũng không đề cập với nó.” Thái tử phi cười nói: “Ta trở về gọi chưởng sự ma ma của Hải Đường viện đến bàn giao nàng là được rồi, những chuyện nhỏ vụn này các ngươi không hiểu được.”
Lăng Tiêu khom người đáp lại, cười nói: “Hoàng tôn dậy sớm kinh sợ đến mức không biết gì, y vốn là không thông hiểu việc này, bây giờ hiểu được là tốt rồi. Con sẽ nói Hoàng tôn trong ngày thường đặc biệt lưu tâm nha đầu kia, nguyên là như vậy.”
Thái tử phi nghe xong càng cao hứng, cười nói: “Ta đây càng yên tâm, trước kia Phong nhi không thân cận bọn nha đầu, ta còn lo lắng lắm, lại Khởi Nhi tiểu nha đầu kể lại những lời đồn đại con cùng Phong nhi.. Hiện tại ta ngược lại muốn xem xem những tiểu nhân này tại sao lại nói như thế. Phong nhi nếu đối với nha đầu kia động tâm, tuy nói nàng xuất thân thấp hèn ta cũng sẽ cất nhắc, đây là chuyện tốt, đi thôi.”
Lăng Tiêu khom người xin cáo lui.
Ngày ấy Lăng Tiêu cố ý để Chử Dịch Cẩn hiểu lầm, liền biết hắn sẽ xuất thủ đem cơ sở ngầm ở Hải Đường viện xử lý sạch sẽ, đúng như dự đoán. Không chỉ xử lý Vãn Thúy còn đem hai người mà mình không biết cũng xử lý thực sự là sạch sẽ. Lăng Tiêu than nhẹ, Vãn Thúy nha, ở dưới cửu tuyền muốn hận thì hận Chử Dịch Cẩn đi, chính mình chưa bao giờ muốn tính mạng của nàng, nhưng đã chọn sai chủ nhân, thì phải tự nhận xui xẻo.
Nhân cơ hội này còn chứng tỏ với người ngoài quan hệ trong sạch của mình và Chử Dịch Phong. Đúng vậy, Anh Vương là có sủng hạnh nha đầu, nhưng cái chính là Anh Vương với Lăng tiểu Hầu gia không có quan hệ mờ ám.
Lăng Tiêu có thể tưởng tượng đến Chử Dịch Cẩn biết mình nói với Thái tử phi là chuyện này thì sẽ tức giận ra làm sao, nhưng như vậy thì làm được gì, có trách là trách chính hắn ngu xuẩn đi.
Lăng Tiêu chậm rãi đi ra phía sau bình phong, thấy Long Hương ở phía sau bình phong sợ đến run lẩy bẩy, hắn lạnh nhạt nói: “Nghe rõ Chương công công nói chứ? Nếu như ta không có đoán sai, Vãn Thúy kia cùng ma ma và thái giám cũng là người của Tuệ Vương chứ?”
Tối hôm qua Lăng Tiêu liền sai người đến bảo vệ Long Hương, như vậy mới làm nàng thoát một kiếp nạn. Nàng so với Vãn Thúy trầm ổn rất nhiều, vào lúc này đã hiểu được, cực lực vững vàng giữ hô hấp, run rẩy nói: “Vâng, nô tỳ đã nghe nói về Tuệ Vương điện hạ.”
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Nói đến tiếp theo, Tuệ Vương hắn cũng sẽ muốn mạng của ngươi.”
“Nô tỳ biết…” Long Hương quỳ xuống, liên tục hướng về Lăng Tiêu dập đầu: “Nô tỳ tạ tiểu Hầu gia đại ân, nô tỳ tạ tiểu Hầu gia đại ân…”
Lăng Tiêu tùy ý ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Ngày ấy ta vừa nhắc tới Vãn Thúy hắn liền đem lòng nghi ngờ muốn giết các ngươi, ngươi vì là người như thế bán mạng, có giá trị sao?”
Long Hương bản thân cùng Vãn Thúy gắn bó nhiều năm, bây giờ chị em tốt bị Tuệ Vương nhẫn tâm sát hại tự nhiên đau lòng, dập đầu nói: “Nô tỳ trước đây hồ đồ, lại đem thạch tín làm mật đường, trải qua tai nạn này mới nhận rõ Tuệ Vương, cầu… cầu tiểu Hầu gia chăm sóc.”
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Tuệ Vương lòng dạ xấu xa, rất muốn ở nơi Anh Vương sắp xếp nhân thủ mưu toan bất lợi đối với Anh Vương. Hiện tại ta biết đương nhiên phải đánh trả, ta bảo đảm cho ngươi một cái mạng nhưng không phải bảo đảm được lâu dài. Trong cung chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp nơi chuyện Anh Vương đã từng lâm hạnh qua Vãn Thúy, đến thời điểm Tuệ Vương tự nhiên biết hiểu lầm ý của ta giết sai người rồi, Long Hương… Ngươi nói, hắn sẽ làm sao đây?”
Long Hương tâm trạng sáng tỏ, vuốt cằm nói: “Tuệ Vương tất nhiên sẽ càng thêm coi trọng nô tỳ, dù sao nô tỳ là người duy nhất còn sống mà hắn đã xếp vào ở trong Hải Đường viện.”
Nguyên là nàng này tới giờ vẫn thông minh, Lăng Tiêu thoả mãn gật đầu, nói: “Đến lúc đó Tuệ Vương tìm ngươi, ngươi lại sẽ nói như thế nào đây?”
“Nô tỳ sẽ nói tối hôm qua bởi vì phạm lỗi lầm bị ma ma phạt ở chính điện quét nhà cả đêm, ngày hôm nay mới biết Vãn Thúy mấy người bởi vì tranh cãi đánh nhau mà chết chìm.” Long Hương hơi liếc mắt lên nhìn xem sắc mặt Lăng Tiêu, tiếp tục nói: “Nếu là Tuệ Vương hỏi nô tỳ Anh Vương là có sủng hạnh qua Vãn Thúy không, nô tài sẽ chiếu theo lời giải thích của tiểu Hầu gia lặp lại lần nữa, tất nhiên có thể làm cho Tuệ Vương tin tưởng lần này đúng là một chuyện hiểu lầm.”
“Không sai, như vậy cứ theo ý ngươi mà làm đi.” Lăng Tiêu nâng Long Hương đứng dậy, nói: “Ta có thể tin tưởng mà cứu ngươi chăng?”
Long Hương cúi đầu nói: “Tuệ vương lòng dạ độc ác, tiểu Hầu gia bất kể hiềm khích lúc trước lại cứu nô tỳ một mạng, nô tỳ nếu như lại không biết góp sức cho ai thì ngay cả heo chó cũng không bằng. Sau này Tuệ Vương lại giao cho nô tỳ chuyện gì nô tỳ đều sẽ tức khắc nói cho tiểu Hầu gia, vạn sự chỉ nghe tiểu Hầu gia.” Nói xong lại sợ Lăng Tiêu sẽ không tín nhiệm nàng, cắn răng một cái, tiếp tục nói: “Nô tỳ cha mẹ vẫn còn, đều ở tại Hoàng thành, ngoại thành phía đông trong Sài Nhi trang, tiểu Hầu gia tự nhiên có thể tra được, cha mẹ nô tỳ ở trong tay tiểu Hầu gia, nô tỳ tuyệt không dám đối với tiểu Hầu gia sinh hai lòng.”
Lăng Tiêu gật gù liền cho Long Hương lui xuống. Chử Dịch Cẩn hết lần này tới lần khác tung ra ám chiêu, bây giờ cơ sở ngầm của hắn lại hai mặt, coi như là Lăng tiểu Hầu gia cho Tuệ Vương điện hạ một đáp lễ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.