Nịnh Thần

Chương 70:




Điên cuồng
Lúc Quân Thụy nói ra mấy lời “Uyển Tranh thích Quân Thái” liền dừng lại tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Tư Đồ Bích, khiến cho hắn cao hứng chính là Tư Đồ Bích rốt cuộc cũng có phản ứng, tuy rằng không mở miệng nói nhưng thân thể rõ ràng hơi cứng lại. Người nọ rõ ràng không có ngủ, cũng không mắt điếc tai ngơ với những lời của hắn.
Quân Thụy nói tiếp: “Chuyện của Thái hậu đã điều tra xong, bà ta cấu kết quyền thần ý đồ đưa Quân Thái đăng cơ, thế nhưng từ đầu bà ấy đã sai, Quân Thái hoàn toàn không muốn làm Hoàng đế, hắn hiện tại đem tất cả tâm tình phó thác vào thư họa, mỗi ngày trôi qua đều phi thường tiêu diêu tự tại. Ngày đó ngươi bị Thái hậu lợi dung bất quá cũng vì quan tâm tất loạn mà thôi. Ta biết, ngươi có tình cảm rất sâu với Quân Thái cho nên mới nhất thời hồ đồ rơi vào trong tính toán của Thái hậu, chuyện này ta cũng sẽ không tiếp tục truy cứu. Hiện tại, Thái hậu đại tang sẽ đại xá thiên hạ, vì vậy Hạ Ly kia cũng sẽ không phải chịu trảm thủ mà đối than lưu vong. Về phía Quân Thái, ta vỗn định để hắn hồi kinh phúng viếng, thế nhưng bởi vì việc Thái hậu mưu phản cho dù ta đã cố gắng bưng bít nhưng cũng không tránh khỏi tiếng gió lọt ra, có không ít đại thần đã kín đáo biểu hiện phê bình, hiện tại để hắn trở về sợ rằng sẽ phải chịu ngôn quan mắng nhiếc. Chờ qua một đoạn thời gian, phong ba bình ổn, ta tự động sẽ an bày hắn hồi kinh, lúc đó nếu Uyển Tranh nguyện ý, ta có thể để bọn họ thành hôn.”
Quân Thụy thở dài dừng lại, hắn muốn chờ Tư Đồ Bích nói chuyện với mình, thế nhưng đối phương vẫn cứ căng cứng thân thể quay lưng về phía hắn, việc này khiến cho hắn không khỏi có chút nổi giận, thế nhưng không thể làm gì khác hơn là đi đến bên giường ngồi xuống, nhỏ giọng nói ra từng chữ: “Ta, với tư cách là vua một nước, đây đã là nhượng bộ lớn nhất ta có thể làm được…”
Quân Thụy đặt tay lên vai Tư Đồ Bích, hắn có thể cảm giác được đối phương nhẹ nhàng rung rẩy, Quân Thụy lặng lẽ ngồi bên giường không nói thêm gì nữa, chỉ là không hề chớp mắt nhìn bóng lưng của Tư Đồ Bích. Tư Đồ Bích thật sự đã quá gầy yếu, trên người không có một chút thịt nào, cho dù đang được chăn nệm lụa là bao phủ, thân ảnh nằm nghiêng đó vẫn khiến người ta cảm thấy đáng thương. Tim của Quân Thụy co rút vài cái, hắn vươn tay ra muốn ôm lấy người kia, để đối mặt với mình, để cả hai có thể nói chuyện rõ ràng một chút.
Lực tay của Quân Thụy rất lớn, Tư Đồ Bích căn bản không thể chống lại y, chỉ có thể nhắm mắt bất động tùy ý để Quân Thụy ôm mình. Quân Thụy nhìn thấy hai mắt Tư Đồ Bích đã ngấn lệ, cả khuôn mặt cũng bị nước mắt làm ướt đẫm, bởi vì tâm tình kích động mà sắc mặt có vẻ trắng bệch dị thường. Đây là lần đầu tiên Quân Thụy nhìn thấy Tư Đồ Bích rơi lệ trong lúc thanh tỉnh, những lần trước nhìn thấy đều là khi y thần trí không rõ. Người này, trong lúc tỉnh táo sẽ đem mình võ trang đầy đủ, khoác lên bộ da kiên cường che giấu nội tâm mềm mại, cho dù có đau đớn thế nào cũng cứ biểu hiện một dạng không thèm quan tâm, cho dù trên hành động không thể chống đối thì ngoài miệng cũng dứt không không chịu thua. Thế nhưng lúc này đây, y đã hoàn toàn buông xuôi, lúc Quân Thụy thấy Tư Đồ Bích như vậy trong lòng giống như bị vô số bánh xe nghiền qua, đau đến không thở nồi.
Quân Thụy nhẹ nhàng ôm lấy Tư Đồ Bích, nhẹ nhàng nâng mặt y lên đặt nụ hôn lên những giọt lệ kia, nhẹ giọng nói: “Đều qua rồi, A Bích… chờ chuyện của Tư Đồ gia giải quyết xong tất cả sẽ tốt lên. Đều giao cho ta, không cần lo nghĩ nữa, yên tâm mà dưỡng bệnh… được không?”
Tư Đồ Bích vẫn lặng lẽ khóc, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống. Quân Thụy ôm lấy y chậm rãi giúp y lau nước mắt, ôn nhu nói: “Ngươi có ủy khuất gì, có tâm sự gì, nói hết ra. Đừng giấu trong lòng, đều nói cho ta biết.”
Tư Đồ Bích nhìn thẳng vào Quân Thụy mở miệng muốn nói, thế nhưng lời vẫn chưa thốt ra nước mắt đã dâng lên, Quân Thụy nhìn thấy y giống như không thở nổi vội vã ôm người nọ dựa vào vai mình, một chút lại một chút giúp y vuốt lưng thuận khí, chỉ qua một lát, vai áo cũng đã ướt đẫm/ Quân Thụy âm thầm cảm khái, người này lại khiến hắn nhương bộ thêm lần nữa, bậc này khoan dung cùng quan tâm, ngay cả Quân Tiễn cũng chưa từng có được.
“Quân Thụy… Quân Thụy… ta mệt mỏi quá… quá mệt mỏi…” Tư Đồ Bích nghẹn ngào, yếu giọng nói, “Vì sao các người đều muốn lợi dụng ta? Mỗi người đều lợi dụng ta… người thì nói vì muốn tốt cho Thái ca, người lại nói là vì gia tộc, còn ngươi thì lại là vì giang sơn xã tắc. Tất cả các người đều có lý do… Thế nhưng còn ta… ta thì sao? Trong lòng các người ta là cái gì?”
“Xin lỗi…” Quân Thụy ôm chặt Tư Đồ Bích, không có cách nào biểu thị cảm thụ trong lòng mình hiện giờ, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi.
“Ta mệt mỏi thật sự, Quân Thụy… có quá nhiều người bị liên lụy, khắp nơi đều là rắc rối cần giải quyết… Cẩn nhi… Lục tỷ… phụ thân… mẫu thân… cô cô… Ngươi nói ngươi có phương pháp giải quyết, nói vì muốn tốt cho ta… Thế nhưng tại sao lại để Cẩn nhi về nhà trộm thuốc, tại sao ngươi lại để đệ ấy đi mạo hiểm? Bất quá cũng là vì ngươi đang lợi dụng đệ ấy mà thôi… tựa như Lục tỷ, cũng đạo lý đó… ban đầu ngươi tuyển nàng làm phi bất quá cũng là vì coi trọng thế lực của Tư Đồ gia sau lung nàng, hôm nay xã tắc đã vững vàng, ngươi cũng đã có biện pháp giải quyết Tư Đồ gia, đã không cần nàng nữa, liền đem nàng đã văng… Ta nói đúng hay không? Đúng hay không? Quân Thụy…” Tư Đồ Bích kéo vạt áo Quân Thụy đứt quãng nói, y rõ ràng có chút kích động, mặc dù trên tay không có chút khí lực nào vẫn lien tục kéo vạt áo Quân Thụy, gương mặt y hiện giờ nước mắt chan hòa càng khiến sắc mặt xám trắng càng thêm suy sút.
“Xin lỗi…” Quân Thụy cúi đầu, trầm giọng nói, “Ta làm sai… A Bích… trước đây ta quả thực làm sai… Thế nhưng tuy rằng sai cũng là vì giang sơn xã tắc, ta cũng rất bất đắc dĩ… Bất quá ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ không để sự việc như vậy xảy ra nữa, có được hay không?”
“Thế nhưng Quân Thụy… ta thực sự… ngươi cho rằng… ta còn… còn bao nhiêu thời gian để chờ đợi… Ngươi luôn có lý do… Như vậy, lý do của ta… lý do ta kiên trì, là cái gì…” Ánh mắt Tư Đồ Bích tan rã, run rẩy nắm chặt vạt áo của Quân Thụy, ngữa đầu nhìn hắn. Y đã không gượng nổi, thân thể vô lực ngã lên cánh tay của Quân Thụy, thế nhưng ánh mắt vẫn không hề rời đi, cứ dán chặt vào hắn, chăm chăm nhìn hắn. Quân Thụy nhìn thấy biểu tình này của Tư Đồ Bích liền có chút sợ hãi, chậm rãi để đối phương nằm xuống giường, lại muốn dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán y. Cổ áo của Tư Đồ Bích đã bị mồ hộ làm ướt, Quân Thụy thầm thấy không ôn muốn đứng dậy đi gọi thái y, thế nhưng Tư Đồ Bích sống chết nắm chặt tay áo của hắn, thanh âm thấm đến mức cơ hồ không nghe được: “Quân Thụy… Quân Thụy… sống… quá mệt mỏi… buông tha cho ta đi…”
“Ngươi… không được nói những lời này…” Quân Thụy đau lòng đến nghẹn ngào, hắn khổ sở đếnkhông biết nói cái gì cho phải, cứ thế quỳ bên cạnh giường nắm lấy bàn tay của Tư Đồ Bích, thế nhưng y kinh hãi phát hiện trên tay của Tư Đồ Bích vậy mà lại chảy máu. Quân Thụy nhất thời hoảng hốt kéo tay áo của Tư Đồ Bích lên xem cho rõ, vừa nhìn liền hít sâu vào một hơi, cả hai cánh tay của Tư Đồ Bích đều đã huyết nhục mơ hồ, là y đã tự cấu vào tay mình đến chảy máu! Lúc nãy tâm tình của hai người đều kích động, hơn nữa hiện tại đã là nửa đêm, ánh sáng quá mờ, quả thật hắn không hề phát hiện, bây giờ nhìn lại mới thấy cả tay áo của Tư Đồ Bích đều bị máu tươi thấm ướt, miệng vết thương hiện giờ vẫn đang không ngừng chảy máu.
“Ngươi làm gì… ngươi làm gì…” Thanh âm của Quân Thụy run rẩy đến mức không còn nghe rõ, vội vã đè bàn tay của Tư Đồ Bích xuống không để y tiếp tục tự tổn thương mình, sau đó cất cao giọng gọi thái y. Trương Đình Hải đang canh giữ bên ngoài nghe được tiếng gọi của Quân Thụy liền chạy vào, vừa mở cửa liền cơ hồ sợ đến ngất đi, hai vị tổ tông kia đều có bộ dạng thất hồn lạc phách, đặc biệt Quân Thụy còn nén nước mắt đến đỏ cả mặt, hai mắt cũng tràn đầy tơ máu, cho dù khóe mắt đã đong đầy nước nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống không để lệ rơi. Quân Thụy hiện tại giống như sư tử thụ thương tuyệt vọng, không ngừng quát Trương Đình Hải: “Còn đứng đó làm gì! Thái y! Không mau giúp ta gọi thái y! Nhanh lên!!”
Trương Đình Hải hoảng sợ, trước giờ cho dù Quân Thụy kích động ra sao cũng chưa từng xưng “ta” trước mặt gã, cái xưng hô này chỉ có Quân Tiễn và Tư Đồ Bích mới có tư cách nghe, tình huống bây giờ sợ rằng đã rất không xong rồi. Trương Đình Hải vốn muốn khuyên Quân Thụy bình tĩnh lại, miễn cho thái y nhìn thấy rồi đem bộ dạng này của hắn tiết lộ ra ngoài, thế nhưng hiện tại gã nào dám lên tiếng, chỉ có thể một lòng một dạ giúp Tư Đồ Bích xử lý vết thương.
Tư Đồ Bích tuy rằng đã kiệt sức, thế nhưng lại bởi vì động tác sơ cứu của thái y mà liều mạng giằng co, hai tay không ngừng vung vẫy không cho thái y tiếp cận nửa phần. Quân Thụy vốn muốn kéo y lại, thế nhưng không ngờ Tư Đồ Bích lại dùng hết khí lực né tránh hắn, Quân Thụy lại sợ lần nữa khiến y bị thương nên hoàn toàn không có biện pháp không chế người nọ. Quân Thụy không kịp suy nghĩ, chỉ có thể tìm đủ mọi cách leo lên giường cùng Tư Đồ Bích, lách vào sau lưng y ôm chặt lấy, lại kềm chặt hai tay y vào trước ngực. Tư Đồ Bích vẫn cứ phản kháng trong tuyệt vọng, chân liều mạng đạp, đầu cũng không ngừng lắc lư muốn tránh thoát, thế nhưng Quân Thụy dù sao cũng từng là quân nhân, khí lực lớn, y căn bản không thể xoay chuyển, trong lúc hỗ loạn liền há mồm cắn một ngụm. Quân Thụy bị đau nhưng lại căn bản không them để ý đến, lớn tiếng nói với thái y: “Nhanh giúp y xử lý vết thương! Còn ở đó lo lắng cái gì?!”
Thái y sửng sốt một chút, cuống quít bò qua chuẩn bị giúp Tư Đồ Bích sơ cứu, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng gần như đã điên cuồng kia cũng không khỏi có chút do dự. Tay của Quân Thụy đã bị Tư Đồ Bích cắn rách da, hắn trừng mắc liếc thái y một cái, nhìn thấy bộ dạng của lão liền hiểu rõ, khẽ cắn môi, quyết đoán nói: “Nhanh lên, nên làm như thế nào thì cứ làm!” Thái y tuân lệnh, rút ra một cây ngân châm, một tay đè đầu của Tư Đồ Bích lại nhanh chóng cắm vào cổ y, Tư Đồ Bích lại giãy dụa hai cái, thân thể liền từng chút một mềm nhũn ra ngã vào trong lòng Quân Thụy, căn bản không thể tự ngồi vững. Nội tâm của Quân Thụy đảo lộn mấy vòng, một ngụm huyết khí từ trong yết hầu phun ra ngoài, hắn ôm Tư Đồ Bích thật chặt, để người tựa vào trước ngực mình, cẩn thận theo dõi quá trình thái y giúp y xử lý vết thương. Tư Đồ Bích đại khái là đã dùng hết khí lực, vết thương trên cổ tay rất sâu, thịt bị mạnh mẽ lật ra ngoài thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Thái y cẩn thận giúp y xử lý, sau khi đã bang bó hoàn tất mới rụt rè trả tay Tư Đồ Bích về, toàn bộ quá trình trong lòng đều không ngừng run sợ, căn bản không dám đưa mắt nhìn Quân Thụy, hận không thể nín thở miễn cho bị Quân Thụy xem như đối tượng phát hoả.
“Khi nào sẽ tỉnh lại?” Quân Thụy đột nhiên mở miệng hỏi. Thái y lại càng hoảng sợ, lắp bắp nói : “Nếu… muốn… lập tức… tỉnh… thì phải… châm thêm vài kim… Nếu không… phải ngủ khoảng… hai canh giờ… liền tự tỉnh…”
“Ngươi đi chuẩn bị giúp ta một phần trà định thần.” Quân Thụy mệt mỏi nói, “Còn muốn loại thuốc khiến y không còn khí lực tự tổn thương mình như thế nửa, hiểu không? “
“Dạ, bệ hạ…” Thái y khom người lui về phía sau. Quân Thụy dừng một chút, nói : “Chuyện ngày hôm nay, nếu bị người khác biết được, đầu của ngươi lập tức dọn nhà! Ngươi hiểu được chứ?”
“Dạ… vi thần… tuyệt… tuyệt đối sẽ không hé ra nửa lời…” Lão thái y kia sợ đến mặt không còn chút máu, co rúm lại thành một đoàn, Quân Thụy không quá kiên nhẫn liền quát một tiếng “cút”, lão thái y liền lập tức té chạy.

Published by: ổ mèo lười


đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.