Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 51: Phần 2




Từ phía chỗ ngồi của gia đình bệnh nhân có một người đàn ông đứng lên, Nhiếp Vũ Thịnh không biết người đó, khắp hội trường lại bắt đầu rộ những tiếng xì xào, nghe nói người đàn ông này là anh họ của bệnh nhân, họ Đàm, làm nghề luật sư, nên rất ghê gớm. Gia đình bệnh nhân chủ yếu dựa vào anh ta, hiện giờ cũng do anh ta đứng ra chất vấn. Thần sắc anh ta có vẻ âm trầm, sau khi đứng dậy, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vũ Thịnh, Nhiếp Vũ Thịnh cũng rất bình tĩnh, không hề né tránh ánh mắt của anh ta. “Bác sĩ Nhiếp, anh là bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân?” “Đúng vậy.” “Tất cả các biên bản nói chuyện đều do anh và gia đình bệnh nhân nói chuyện xong, yêu cầu họ ký vào đó?” “Đúng vậy.” “Sau khi công ty CM đưa dự án vào, anh là người chịu trách nhiệm về công tác chuẩn bị giai đoạn đầu?” “Đúng vậy.” “Như tôi được biết, theo kế hoạch ban đầu thì bệnh nhân đầu tiên của ca phẫu thuật này, không phải em họ tôi, mà là một người khác, xin hỏi bệnh nhân đó là ai?” Nhiếp Vũ Thịnh thoáng ngẩn ra rồi đáp: “Xin lỗi, liên quan đến tình hình của các bệnh nhân khác, tôi không thể nói cho anh.” “Vậy sao? Vậy để tôi nói giúp anh, bệnh nhân dự kiến sẽ được làm phẫu thuật CM đầu tiên tên là Tôn Bình, năm nay lên 6 tuổi bị mắc Tứ chứng Fallot, là một trong những chứng bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng. Bệnh nhân Tôn Bình này trước nằm điều trị ở giường số 39, phòng 11 khoa Ngoại Tim mạch của các anh, nhưng về sau không được tiến hành phẫu thuật CM mà chuyển sang làm phẫu thuật truyền thống, giờ sức khỏe hồi phục và đã xuất viện. Bác sĩ Nhiếp, tại sao anh không làm phẫu thuật CM cho Tôn Bình mà lại làm phẫu thuật truyền thống?” “Tình trạng mỗi bệnh nhân khác nhau, người nhà Tôn Bình yêu cầu làm phẫu thuật truyền thống.” “Nói vậy là người nhà bệnh nhân Tôn Bình cũng biết khả năng rủi ro của phẫu thuật CM cao hơn nhiều so với phẫu thuật truyền thống?” Luật sư Đàm vặn lại. Nhiếp Vũ Thịnh im lặng hồi lâu mới đáp: “Phải.” “Bác sĩ Nhiếp, vậy tại lúc đó anh lại đề nghị em họ tôi làm phẫu thuật CM?” “Tôi cũng đã đề nghị phương án phẫu thuật truyền thống…” Luật sư Đàm ngắt lời anh: “Anh với Tôn Bình có quan hệ gì?” Nghe câu hỏi đó, lòng Nhiếp Vũ Thịnh chùng hẳn xuống, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, nói: “Điều đó không liên quan gì tới việc này.” “Đương nhiên có liên quan! Thế nào là ‘lương y như từ mẫu’? Thân là một bác sĩ thì phải đối xử với bệnh nhân như cha mẹ đối với con cái. Tại sao anh lại không làm phẫu thuật CM cho Tôn Bình? Bởi vì Tôn Bình là con đẻ của anh!” Cả hội trường “ồ” lên kinh ngạc, mấy phóng viên ngồi phía sau cũng nhao nhao đứng dậy bấm máy ảnh không ngớt, toàn thân Nhiếp Vũ Thịnh run lên vì tức giận nhưng anh chỉ siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào mắt luật sư Đàm, nhắc lại rành rọt từng chữ: “Không liên quan gì tới việc này.” “Được. Anh không muốn biến con trai mình thành vật thí nghiệm cho ca phẫu thuật nên đưa con trai của người khác vào thay.” Luật sư Đàm chỉ về phái người thân của nạn nhân, gay gắt nói: “Anh nhìn đi, đây là cha của bệnh nhân, chính anh đã khiến người đầu bạc như ông ấy phải tiễn kẻ đầu xanh! Anh có dám nhìn thẳng vào ông ấy không? Anh có dám vỗ ngực nói ‘lương y như từ mẫu’ nữa không? Công ty Đông Viễn của cha anh câu kết với Tập đoàn Khánh Sinh, còn anh thì đưa dự án CM vào trong bệnh viện, chúng tôi không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành của anh, nhưng chúng tôi tin rằng anh đã vì lợi ích cá nhân mà đánh mất lương tâm của một bác sĩ!” Người nhà bệnh nhân cùng những người khác trong hội trường đồng loạt đứng dậy hoan hô, nhao nhao nói: “Mắng hay lắm.” Các bác sĩ nhìn nhau không nói lời nào, chẳng ai ngờ sự việc lại ra nông nỗi này. Luật sư Đàm cười nhạt, nói: “Bác sĩ Nhiếp, bản lý lịch của anh hoành tráng quá nhỉ! Tốt nghiệp trường Đại học nổi tiếng ở Mỹ, hai bằng tiến sĩ, về nước lại được bệnh viện danh tiếng nhất xem như nhân tài trẻ tuổi mà nhận vào khoa Ngoại Tim mạch. Có điều, anh vốn không có tư cách trở thành một bác sĩ lâm sàng, bởi anh mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng!” Anh ta giơ một tập giấy lên rồi quăng xuống bàn, “Bác sĩ Nhiếp, trong vỏn vẹn ba năm ở Mỹ, anh đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý tất cả 47 lần! Rốt cục anh có vấn đề nghiêm trọng gì mà hàng tu phải đến gặp bác sĩ tâm lý vậy hả? thế mà đường đường là bệnh viện Phổ Nhân, trong đợt tuyển dụng lại tuyển một nhân tài như thế này vào làm! Tôi xin phép được hỏi các vị chuyên gia ngồi đây: một người mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng có thể trở thành bác sĩ lâm sàng không? Các vị có cho phép người như vậy làm việc tại tuyến đầu bệnh viện không? Nếu bệnh tâm lý của anh ta phát tác, đột ngột trở thành một kẻ cuồng sát thì làm thế nào? Bệnh viện Phổ Nhân chỉ nhìn vào lý lịch, bất kể việc mình tuyển dụng phải một bệnh nhân tâm thần ư?” Mặt Nhiếp Vũ Thịnh trắng bệch, anh còn chưa kịp lên tiếng thì Chủ nhiệm Phương đã không giữ nổi bình tĩnh, đập bàn đứng bật dậy: “Anh ăn nói cho cẩn thận, đừng có ngậm máu phun người! Cái gì mà bệnh nhân tâm thần? Anh đang công kích nhân thân người khác đấy!” Luật sư Đàm khẽ cười, ung dung hỏi: “Bác sĩ Nhiếp, luật pháp nước Mỹ có quy định: bác sĩ tâm lý không được tiết lộ tình trạng bệnh nhân, nên tôi không có cách nào để biết bệnh tình của anh rút cục nghiêm trọng đến cỡ nào, cũng chẳng thể lấy được báo cáo chẩn đoán bệnh lý của anh. Nhưng tôi muốn hỏi anh một điều, trước mặt tất cả các bác sĩ, tất cả các chuyên gia, tất cả người nhà bệnh nhân có mặt ở đây, anh có dám lấy danh dự người bố đang bệnh nặng của mình ra thề rằng tôi ngậm máu phun người, anh từ trước đến giờ chưa từng đến khám bác sĩ tâm lý ở Mỹ không?” Các phóng viên ở dưới bắt đầu thi nhau gọi điện về tòa báo, số khác rút di động ra nhanh nhảu viết tin vắn. Vốn dĩ mọi người đều nghĩ buổi chất vấn này sẽ kết thúc bằng việc phát thông cáo, nhưng giờ chuyện này còn chưa yên thì chuyện khác đã đến, hơn nữa những lời chỉ trích của người nhà bệnh nhân câu nào cũng nhằm trúng vào chỗ hiểm, chuyện nào cũng khiến người ta cứng họng, còn việc những lời buộc tội này rốt cuộc nhằm vào sự cố y tế hay nhằm vào cá nhân Nhiếp Vũ Thịnh, đã không còn ai để ý được nữa. Nhiếp Vũ Thịnh biết mình đang bị rơi vào một cái bẫy, đối phương đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, hơn nữa sự chuẩn bị này không phải người thường có thể làm được, bọn họ thậm chí còn điều tra ra một số chuyện trong thời gian anh ở Mỹ. Khi mới đặt chân lên nước Mỹ, anh thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, một người học lâm sàng như anh cũng biết đây là vấn đề về tâm lý, nên đã tích cực phối hợp với bác sĩ tâm lý, cuối cùng tuy không khỏi hẳn nhưng bệnh tình không tái phát nữa. Nhưng bây giờ khi đối phương dồn anh vào chân tường, thậm chí còn mang cả người cha đang bệnh nặng của anh ra, anh thật sự không có cách nào chống đỡ nổi. Thấy anh làm thinh hồi lâu, luật sư Đàm khẽ cười: “Bác sĩ Nhiếp, xem ra anh không dám thề rồi. Anh nói đủ chuyện trên trời dưới đất, người nhà bệnh nhân chúng tôi đều không phải người trong ngành, không phát hiện ra anh có vấn đề gì, cũng không phát hiện ra bệnh viện các anh có, nhưng anh đừng có ép người quá đáng. Nếu phẫu thuật CM không có vấn đề, tại sao anh không làm phẫu thuật cho con anh? Điều này đã đủ chứng minh vấn đề rồi! Hơn nữa tại sao anh không dám thề? Ở nước ngoài anh phải điều trị tâm lý lâu như vậy, chúng tôi cũng không truy cứu xem anh mắc bệnh tâm lý gì, nhưng một người như anh có xứng đáng làm bác sĩ lâm sàng không? Anh có xứng không?” Luật sư Đàm cao giọng: “Chúng tôi không có yêu cầu nào khác! Chúng tôi chỉ muốn mời chuyên gia tâm lý tới đây, giám định bác sĩ Nhiếp, xem tình trạng tâm lý của anh ta rốt cục có phù hợp để làm một bác sĩ lâm sàng hay không, anh ta có đủ tư cách cầm giấy phép hành nghề bác sĩ hay không? Em họ tôi không hiểu sao lại bị tên bác sĩ mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng này xúi giục, trở thành vật thí nghiệm cho dự án CM! Chúng tôi bảo lưu quyền truy cứu tất cả trách nhiệm pháp luật! Chúng tôi sẽ kiện bệnh viện Phổ Nhân vô trách nhiệm, nhận hối lộ, làm người bệnh tử vong, khiến gia đình chúng tôi phải gánh chịu nỗi đau mất mát, chúng tôi quyết không cho qua vụ này, chúng tôi phải truy cứu đến cùng!” Nhiếp Vũ Thịnh không biết mình đã rời khỏi hội trường như thế nào. Tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ thị. Anh từng đối mặt với rất nhiều khó khăn, đặc biệt là trong thời gian gần đây, nhưng chưa lần nào cảm thấy tuyệt vọng như lần này. Ở Trung Quốc, nhắc đến bệnh tâm lý, hầu hết mọi người đều hiểu sai về nó, thậm chí nhiều bác sĩ cũng không nắm được hết. Anh phải giải thích thế nào đây? Tuy rằng anh có hàng vạn điều không thẹn với lòng, nhưng bây giờ anh mọc trăm cái miệng cũng khó mà biện bạch. Các phóng viên sau phút sừng sờ đều tranh nhau đưa ra câu hỏi, cục diện trở nên mất kiểm soát hoàn toàn. Cuối cùng Chủ nhiệm Phùng phải vội vàng tuyên bố kết thúc phiên điều trần, sau đó hướng dẫn các chuyên gia rời khỏi hội trường trước. Nhiếp Vũ Thịnh vừa hơi tỉnh táo lại một chút đã bị người ta kéo vào phòng họp nhỏ bên cạnh, có người đưa cho anh một cốc trà nóng. Anh giống một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa, bưng cốc trà nóng trong tay mà cả người lạnh toát, hơi giá toát ra từ tận đáy lòng. Người hiểu tình hình cụ thể của anh lúc ở Mỹ không nhiều, biết anh đã tới bác sĩ tâm lý nhiều lần lại càng ít. Trận đại náo của người nhà bệnh nhân hôm nay, dường như hoàn toàn nhằm vào anh, đây không giống một vụ gây sự bình thường ở bệnh viện, mà là một vụ việc đã được bàn mưu tính kế chu đáo từ lâu rồi. Anh ngẩng đầu lên, thấy Chủ nhiệm Phương đang đứng ngay bên cạnh, còn có anh Đổng và Tiểu Mẫn, mấy đồng nghiệp đều chăm chú nhìn anh đầy quan tâm, như sợ anh đột nhiên mất bình tĩnh gây ra chuyện gì ngốc nghếch vậy. Thấy anh dần dần tỉnh táo lại, Chủ nhiệm Phương nói: “Tiểu Nhiếp, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người nhà bệnh nhân sao có thể biết những điều này? “Cháu không biết…” Anh Đổng chen vào: “Tiểu Nhiếp, chúng tôi đều tin tưởng cậu. Nhưng đám phóng viên ngoài đó nhất định sẽ viết linh tinh, cậu phải cẩn thận đấy…” Tiểu Mẫn hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc anh đã đắc tội với ai? Hay là kết thù với kẻ nào? Sao lại có người thông đồng với người nhà bệnh nhân để chơi anh như vậy chứ!” Bất kể đồng nghiệp nói gì, trong đầu Nhiếp Vũ Thịnh chỉ có một mảng trống không, chuyện hôm nay giống như sét giữa trời quang, dội thẳng vào đỉnh đầu anh. Đám phóng viên sẽ viết gì anh không biết, nhưng anh biết sự nghiệp của mình đến đây là hết. Bệnh viện dưới áp lực to lớn của dư luận, nhất định sẽ có phản ứng bảo thủ nhất. Dù anh không có lỗi, dù anh không thẹn với lòng, bệnh viện cũng không thể bảo vệ anh nữa. Anh từng vì nghề nghiệp này mà nỗ lực mười năm, dự định coi đó là sự nghiệp đáng tự hào cả đời. Động cơ học y nói ra thì hết sức ngây thơ nực cười, nhưng khi thực sự bước vào cánh cửa trường y, anh đã thật lòng muốn cống hiến cả đời cho y học. Trong công tác lâm sàng, có vất vả đến mấy anh cũng chưa từng thấy khổ, đâu phải đứng bàn mổ hàng mấy mấy tiếng đồng hồ, anh vẫn thấy tất cả tiền tài trên đời này cũng khó mà đổi được cảm giác vui vẻ và thành tựu của bác sĩ trong khoảnh khắc người bệnh chuyển nguy thành an. Vì vậy dù bố anh luôn muốn anh trở về công ty Đông Viễn làm việc, dù trong mắt bố khoản lương của bệnh viện thực sự không đáng nhắc đến, nhưng anh vẫn ngoan cố kiên trì bao nhiêu năm nay. Anh là người thẳng thắn, yêu một người có thể yêu mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời không thay đổi. Tương tự như vậy, yêu thích một công việc gì, cũng có thể thích mười năm, hai mươi năm, thậm chí theo đuổi cả đời. Sau khi bố ốm nặng, anh bị buộc tạm thời tiếp quản công việc của Đông Viễn, nhưng anh luôn coi đó là tạm thời, anh nghĩ thế nào cũng có ngày anh trở lại, trở lại bệnh viện, bởi vì anh thích làm bác sĩ lâm sàng. Có điều, trước nay anh chưa bao giờ nghĩ, sự nghiệp bác sĩ của anh lại phải đặt dấu chấm hết nhanh đến vậy. Chủ nhiệm Phương còn đau khổ hơn anh, ông biết tư chất của Nhiếp Vũ Thịnh, nên đã coi anh là người kế nhiệm tốt nhất trong khoa Ngoại Tim mạch, dạy bảo anh từng ly từng tí một, ngay cả đám tiến sĩ học trò ông cũng biết, người được thầy cưng nhất là Nhiếp Vũ Thịnh. Tuy nhiên, mấy cô cậu tiến sĩ cũng đều nể phục anh, bởi kỹ thuật của Nhiếp Vũ Thịnh không chê vào đâu được, cùng làm phẫu thuật, nhưng động tác của anh luôn luôn chuẩn xác nhất, phán đoán của anh luôn luôn nhạy bén nhấthó khăn đến mấy dường như đều không làm khó được anh, anh dám moi ra ổ bệnh từ góc độ khó khăn nhất, anh có thể mạo hiểm để cứu chữa cho bệnh nhân. “Tiểu Nhiếp, để tôi đi nói với Viện trưởng, cậu đừng lo.” Nhiếp Vũ Thịnh hơi định thần lại, anh phải suy nghĩ một lát mới hiểu được câu nói của Chủ nhiệm Phương. Rồi như biết Chủ nhiệm Phương định làm gì, anh vội kéo áo ông lại, cầu khẩn như một đứa trẻ: “Chú đừng đi, đừng để mất thêm cả chú nữa! Khoa Ngoại Tim mạch thiếu cháu thì không sao nhưng thiếu chú thì không thể.” Chủ nhiệm Phương mắng: “Nói linh tinh! Khoa Ngoại Tim mạch chúng ta là một tập thể, tập thể cậu có biết không? Tập thể chính là thiếu bất cứ ai cũng không được! Cậu cho rằng cậu là một cá nhân sao? Cậu là một phần của khoa Ngoại Tim mạch!” Nhiếp Vũ Thịnh dặn anh Đổng: “Sư huynh, anh để ý Chủ nhiệm, em đi gặp Viện trưởng.” Anh Đổng kêu lên: “Nhiếp Vũ Thịnh, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc! Đám người đó miệng lưỡi độc địa, nói cái gì thì là cái đó sao? Cũng phải có quá trình điều tra thu thập chứng cứ đã chứ…” Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ: “Hôm nay không phải đã điều tra lấy chứng cứ rồi đó sao?” Nói rằng, anh quay mình bước ra ngoài, Chủ nhiệm Phương cuồng lên, gọi với theo: “Nhiếp Vũ Thịnh, cậu quay lại cho tôi! Cậu gặp Viện trưởng làm gì? Muốn gặp Viện trưởng cũng phải là tôi đi! Tên nhãi con kia!” Thấy Chủ nhiệm Phương lo lắng, anh Đổng quyết định chặn cửa lại, khuyên nhủ: “Thầy, thầy đừng đi, Tiểu Nhiếp xử lý được mà!” “Xử lý cái đầu cậu ta ấy!” Chủ nhiệm Phương mắng, “Cậu ta đã quyết, dù cả đời này không làm bác sĩ nữa cũng phải bảo vệ khoa Ngoại Tim mạch chúng ta, bảo vệ danh tiếng cho bệnh viện Phổ Nhân chúng ta…” Trong phòng làm việc của Viện trưởng, Nhiếp Vũ Thịnh giao nộp thẻ bác sĩ đeo trước ngực. Phó Viện trưởng phụ trách chuyên môn cố giữ anh lại, vị Phó Viện trưởng này cũng xuất thân từ bác sĩ ngoại khoa, là người theo phái kỹ thuật cũ, nên nói chuyện vô cùng cứng rắn: “Bệnh viện chúng ta không có lỗi! Hoàn toàn không có lỗi! Cùng lắm xin bộ Y tế phái tổ chuyên gia đến là được chứ gì! Phổ Nhân từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nếu chúng ta sai, thì cứ chửi chúng ta đi, phải xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Bây giờ chúng ta không có gì sai cả, Tiểu Nhiếp, tôi không đồng ý cho cậu nghỉ việc! Nhất định không đồng ý! Bọn họ muốn làm ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ thế đó! Cùng lắm khởi kiện lên tòa án, chúng ta theo kiện! Nhiếp Vũ Thịnh đợi Phó Viện trưởng trút giận xong mới nhẹ nhàng nói: “Thôi chú ạ, chú từng dạy chúng cháu lấy đại cục làm trọng mà. Cứ để họ tiếp tục làm ầm ĩ như thế, bệnh viện sẽ không thể hoạt động bình thường được. Lần trước lúc giải quyết sự cố y tế, Viện trưởng Lưu đã nói, chú ấy biết chúng cháu không phục, bản thân Viện trưởng Lưu cũng không phục. Nhưng chúng ta là bệnh viện, chúng ta phải nhanh chóng xử lý những việc này, để cứu chứa thêm nhiều bệnh nhân nữa.” “Nhưng mười năm học y, hôm nay cậu lại từ bỏ như vậy…” Nhiếp Vũ Thịnh chợt mỉm cười: “Nhớ lúc mới đến bệnh viện làm việc, Chủ nhiệm Phương từng hỏi cháu, học y mười năm, đã học được nghề bác sĩ coi thứ gì là quan trọng nhất chưa? Lúc đó cháu ngẩn người, nói kỹ thuật quan trọng nhất. Chủ nhiệm Phương nhấn mạnh từng chữ nói với cháu, rằng bệnh nhân quan trọng nhất.” Nghe những lời này, Phó Viện trưởng không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ vào vai anh thở dài. Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn việc phải bàn giao nên từ phòng Viện trưởng đi ra, anh liền quay lại khoa Ngoại Tim mạch. Bên khoa Nhi đã gọi Chủ nhiệm Phương sang bên đó, dù hôm nay khoa Ngoại Tim mạch có cuộc họp điều trần nhưng một sản phụ ở khoa Sản vừa sinh mổ một đứa trẻ toàn thân tím tái, sau khi khoa Sản và khoa Nhi dốc toàn lực cấp cứu, phát hiện đứa trẻ có dị tật về tim mạch rất phức tạp, chủ nhiệm khoa Nhi thấy không ổn, liền gọi điện cho Chủ nhiệm Phương, lập tức quyết định hội chẩn phẫu thuật. Bệnh viện là như vậy, dù trời có sập xuống nhưng lúc cần cấp cứu cho bệnh nhân, thì vẫn phải cấp cứu trước đã. Nhiếp Vũ Thịnh xin nghỉ phép một thời gian, những bệnh nhân mà anh tiếp nhận điều trị cơ bản đều đã xuất viện, do vậy công việc không nhiều, việc bàn giao cũng rất nhanh chóng. Anh Đổng cũng đã vào phòng phẫu thuật, làm phụ mổ cho Chủ nhiệm Phương. Chỉ có Tiểu Mẫn đỏ hoe cả mắt, nhất là khi Nhiếp Vũ Thịnh bàn giao tất cả bệnh án của bệnh nhân, thu dọn đồ đạc cá nhân rồi nói: “Anh đi đây,” Tiểu Mẫn suýt bật khóc, mếu máo: “Sư huynh, anh đợi thầy về hẵng đi, nếu thầy về mà không thấy anh thì biết làm thế nào…” Nhiếp Vũ Thịnh cười nói: “Ngốc ạ, anh thôi việc không làm nữa chứ có phải đi đến chân trời góc biển đâu, khi nào mọi người muốn gặp anh thì cứ gọi điện, anh mời mọi người ăn cơm.” Nhiếp Vũ Thịnh thôi việc quá đột ngột nên chưa có mấy người hay. Trong cuộc điều trần của bệnh viện ngày hôm nay, nhiều người đã nghe được chuyện của anh, nên k anh đi qua hành lang khoa Ngoại Tim mạch, rất đông bác sĩ y tá đứng lại chào hỏi, động viên anh mấy câu. Từ thang máy đi xuống, mỗi đồng nghiệp mà anh gặp đều ngỡ rằng anh đang trên đường ra về sau cuộc họp điều trần, nên chỉ gật đầu chào, Nhiếp Vũ Thịnh cũng cười cười gật đầu chào lại, tựa như ngày thường đi làm về vậy. Ra đến tận bãi đỗ xe, ngoái đầu lại nhìn tòa nhà của khoa Ngoại Tim mạch, anh mới thấy lòng đau xót khôn nguôi. Biết bao lần bị điện thoại cấp cứu lôi dậy lúc nửa đêm, anh đã đỗ xe ở đây, đi về phía toàn nhà sáng rực ánh đèn của khoa Ngoại Tim mạch. Biết bao lần hết giờ tăng ca anh lê đôi chân tê cứng vì đứng mổ ra bãi đỗ tìm xe của mình, có điều, không lần nào anh thấy lưu luyến như lần này. Anh đứng ở bãi đỗ xe, nhìn lại tòa nhà 38 tầng của khoa Ngoại Tim mạch hồi lâu, chẳng biết bao lâu sau, anh mới mở cửa lên xe. Bảo vệ ở cửa ra của bãi đỗ xe nhìn thấy anh, theo thói quen đợi anh lấy thẻ đỗ xe ra, nhưng thẻ đỗ xe của Nhiếp Vũ Thịnh cùng những giấy tờ chứng nhận công tác khác như thẻ bác sĩ… đều đã bàn giao lại, anh nhớ mang máng xe ngoài bệnh viện thường phải thu phí đỗ xe theo giờ, có điều một giờ bao nhiêu tiền thì chịu không nhớ nổi, đành mở ví tìm tờ 100 tệ đưa cho bảo vệ. Bảo vệ ngây ra một lát rồi cười hỏi: “Bác sĩ Nhiếp, hôm nay quên mang thẻ à? Thôi, anh về đi, lần sau tính luôn vào thẻ cũng được”. Vừa nói, bảo vệ vừa nâng barie lên cho anh ra. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Không còn có lần sau đâu, tính luôn lần này đi.” Bảo vệ lòng đầy thắc mắc, ngập ngừng nhận lấy tiền rồi tìm tiền lẻ trả lại cho anh. Nhiếp Vũ Thịnh nhận tiền, gật đầu chào bảo vệ, nói: “Cảm ơn anh.” Bảo vệ chợt cảm thấy thần thái của Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay hơi khác lạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Nhiếp Vũ Thịnh lái xe ra khỏi bệnh viện, lòng đầy hoang mang. Sự việc hôm nay xảy đến quá nhanh, quá đột ngột, mãi đến tận bây giờ, anh mới dần dần lấy lại được phản ứng. Bố bệnh nặng, Đông Viễn lâm nguy, anh luôn ở trong trạng thái cực kỳ bận rộn và căng thẳng, tuy rất mệt mỏi nhưng anh vẫn biết rõ mình đang làm gì, mình sẽ làm gì. Anh chỉ là đang tạm thời đối phó với khủng hoảng bất ngờ, anh biết cơn khủng hoảng này sẽ có ngày kết thúc, sẽ có một ngày anh sẽ trở lại với công việc ở bệnh viện. Nhưng giờ đây, điều đó lại đột ngột thay đổi, giống như mục tiêu cả đời anh đột nhiên bị chặn đứng vậy, anh không còn là một bác sĩ nữa. Tựa như bước hụt, như cảm giác mệt nhoài sau ca phẫu thuật, cuối cùng chỉ còn lại nỗi buồn trống rỗng. Trong cái thành phố quá đỗi thân thuộc, giữa những ngõ phố chằng chịt phức tạp như mạch máu này, anh chợt thấy mất phương hướng. Anh mơ hồ nắm lấy vô l, đột nhiên không biết mình nên đi về hướng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.