Khinh công của Lan San Khách, so với Xuyên Hoa Điệp thì giỏi hơn nhiều. Suy cho cùng Xuyên Hoa Điệp cũng là đồ đệ do một tay ông ta dạy dỗ mà ra. Bạc Dã Cảnh Hành cưỡi lên người ông ta không khác gì cưỡi mây đạp gió, khinh công của người mặc áo đen kẹp Giang Thanh Lưu dưới nách ở đằng trước, cũng không hề tầm thường chút nào. Nhưng ai cũng có sở trưởng riêng, nên thân pháp so với Lan San Khách mà nói, vẫn nằm trong phạm vi có thể truy đuổi được.
Bạc Dã Cảnh Hành gật gù: “Người phía trước là Bách Lí Thiên Hùng?”.
Bóng đen khựng lại, quay phắt đầu ra sau, trong ánh mắt tràn đầy sát khí hung hiểm. So ra, Bạc Dã Cảnh Hành rõ ràng là hiền lành lương thiện hơn nhiều: “Chẹp, lão phu chỉ hỏi vậy thôi mà, ngươi nổi cáu gì chứ?”.
“Bách Lí Thiên Hùng” liên tiếp tung ra những chiêu thức bổ đầu cắt mặt, vô cùng nguy hiểm, những chiếc lá bị cuốn theo chưởng phong rơi rụng rách lả tả. Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên cũng không hề yếu thế, tung chưởng nghênh đón.
Người áo đen cũng không lên tiếng, song chưởng va chạm vào nhau, khiến ngay cả Giang Thanh Lưu cũng có thể cảm nhận được hai luồng nội lực mãnh liệt đang tuôn trào. Trong lòng hắn cả kinh, “Bách Lí Thiên Hùng” suy cho cùng cũng đã tám chín mươi tuổi rồi, nội lực thâm hậu cũng là điều có thể lý giải được. Nhưng còn lão tặc Bạc Dã Cảnh Hành kia……
Đúng vậy, nàng cứ khăng khăng đòi tìm Khổ Liên Tử, nhất định là vì muốn thoát khỏi sự hạn chế của các loại thuốc trong cơ thể. Hiện giờ nội lực của nàng đã được giải phóng, ngay cả một nhân vật cỡ như “Bách Lí Thiên Hùng” cũng phải thối lui mấy bước. Lồng ngực ông ta phập phồng dữ dội, còn chưa kịp đề khí, thì chưởng tiếp theo như phá núi lấp biển của Bạc Dã Cảnh Hành đã lao tới. Ầm một tiếng, trời đất rung chuyển!
“Bách Lí Thiên Hùng” loạng choạng lùi về sau mấy bước, phụt một tiếng phun ra một búng máu tươi, tiếp đó ông ta nổi giận đùng đùng, vứt bịch Giang Thanh Lưu lăn lóc xuống dưới đất, cáu tiết quát: “Lão tặc Bạc Dã kia, ngươi có ý gì?!”.
Giang Thanh Lưu ngây người —— Giọng nói này, chắc chắn không phải là của Bách Lí Thiên Hùng. Người này là ai?! Nội lực này, khẳng định không phải là hạng vô danh tiểu tốt!
Bạc Dã Cảnh Hành lại tung tiếp ra chưởng thứ ba, chưởng khí dao động, lá rụng người đi. Gã áo đen bịt mặt dẫm một chân lên người Giang Thanh Lưu: “Lão tặc kia, ngươi đánh thật đấy hả?!” Gã lột cái áo đen ra, để lộ thân hình cường tráng, “Lẽ nào lão tử lại sợ ngươi chắc!”.
Giang Thanh Lưu mãi vẫn chưa nhận ra gã, cho đến khi gã rút thanh kiếm của mình ra —— Phong Ảnh Kiếm Ma Tân Nguyệt Ca!
Kiếm khí và chưởng phong giao tranh ác liệt, lá rụng chắn hết cả tầm mắt. Giang minh chủ cũng đang hoang mang hoảng loạn trong cơn mưa lá rách tơi tả ấy, ai có thể giải thích hộ hắn, tại sao một lão ma đầu đã thoái ẩn giang hồ hơn mười mấy năm rồi giờ lại xuất hiện ở đây không, lại còn âm mưu bắt cóc hắn nữa chứ?!
Vốn dĩ không chưởng của Bạc Dã Cảnh Hành đã chịu thiệt rồi, chỉ sơ sẩy thoáng chốc thôi mà thiếu chút nữa bị Tân Nguyệt Ca chém đứt một cánh tay. Nàng cũng nổi cáu, tơ đao từ cổ tay phải liến bắn ra, giống như một con rắn độc quấn lấy kiếm của Tân Nguyệt Ca! Tân Nguyệt Ca không phục nói: “Khinh công của ngươi vốn dĩ không bằng lão tử, đều là vì được cưỡi trên người gã kia mà thôi. Có ngon thì ngươi xuống đây, chúng ta cùng so tài!”.
Bạc Dã Cảnh Hành nào đã bị ai khích tướng thế bao giờ, liền lập tức định nhảy từ trên người Lan San Khách xuống. Đang định nhấc chân lên, thì Tân Nguyệt Ca đã đá một cú khiến nàng ngã ngửa ra đất, sau đó lao bổ đến, dùng hai tay bóp cổ nàng.
Bạc Dã Cảnh Hành nổi điên, liền lăn tròn trên đất, chỉ mới lăn có một vòng chân đã đạp thẳng lên mặt ông ta.
Giang đại minh chủ đúng là được dịp mở rộng tầm mắt! Còn Lan San Khách thì dứt khoát che kín mắt lại. Cách đánh này, không phải là không dùng chiêu thức, mà là ngay cả sĩ diện cũng chẳng cần dùng thì có!
Giang Thanh Lưu cũng không phải tên ngốc, hắn nhanh chóng hiểu ra được vấn đề: “Bạc Dã Cảnh Hành!!”.
Bạc Dã Cảnh Hành đang mải quần nhau tơi bời với Tân Nguyệt Ca đột nhiên quay đầu lại, chỉ trong nháy mắt đã bị Tân Nguyên Ca đè xuống dưới đất, đến lúc ấy nàng mới nhớ ra: “Chết cha!!”.
Giang Thanh Lưu hít vào thật sâu, rồi thở ra, sau đó lại hít vào: “Ngươi tìm người bắt cóc ta?” Hắn đã thực sự học được dáng vẻ ngày thường của Bạc Dã Cảnh Hành, hỏi bằng vẻ mặt rất ôn hòa. Bạc Dã Cảnh Hành vội vàng lắc đầu: “Không hề không hề, làm gì có chuyện đó, tên ma đầu này không mời mà đến đấy chứ, lão phu đang đi cứu ngươi mà!”.
Giang Thanh Lưu thở ra liên tục —— Nếu không thở ra thì hắn sẽ nổ tung mất: “Bạc Dã Cảnh Hành!”.
Không chịu đánh được, cũng không thể đánh được. Mắng ư, mặt dày vô sỉ chẳng để lọt vào tai, mắng cũng bằng không. Giết ư, vẫn cần phải dựa vào nàng ta để điều dưỡng kinh mạch, lưu trữ nội lực, không thể giết được. Giang Thanh Lưu sải bước quay về Trầm Bích sơn trang, Lan San Khách cũng tốt bụng muốn mang thuốc giải cát độc của Khổ Liên Tử cho hắn, nhưng hắn xua tay với vẻ đau khổ: “Đừng nói gì với ta nữa, hiện giờ chân tay ta không còn chút sức lực, đầu óc nặng nề, cứ như muốn sưng lên, đau như búa bổ ấy.”
Lan San Khách vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý đã hiểu.
Bạc Dã Cảnh Hành quần nhau với Tân Nguyệt Ca, lúc này cuối cùng mới nguôi giận bảo: “Vốn dĩ đã tính toán rất chu đáo rồi, giờ nhìn xem cái lão dở hơi nhà ngươi đã phá tanh bành té bẹ thành ra thế nào rồi kìa!”.
Tân Nguyệt Ca bóp chặt mạch môn của nàng: “Vớ vẩn, ai bảo ngươi đánh thật?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng dùng sức kẹp chặt mạch môn của ông ta: “Lão phu mà đánh thật, thì ngươi còn sống mà đứng ở đây nữa không? Bỏ tay ra!”.
Tân Nguyệt Ca nghiến răng: “Ngươi bỏ tay ra trước!”.
Bạc Dã Cảnh Hành còn lâu mới chịu: “Ngươi bỏ trước!”.
Giang Thanh Lưu đi phía trước, không thể phân biệt được rốt cuộc hướng nào mới là hướng trở về Trầm Bích sơn trang. Không còn nghi ngờ gì nữa, kể từ sau khi lão tặc kia nảy ra cái ý định kỳ quặc ấy, thì không ngừng tung ra đủ các chiêu thức quái dị, muốn sinh con cho hắn. Sau bao nhiêu lần bị cự tuyệt, cuối cùng nàng ta đã nghĩ ra kế “Anh hùng cứu mỹ nhân”. Không biết đã liên lạc với Tân Nguyệt Ca vào lúc nào, nhờ ông ta đóng giả làm Bách Lí Thiên Hùng bắt cóc hắn.
Ma đầu này mưu kế thâm sâu như biển, Giang minh chủ quả thực bi thương ngập lòng. Hồi đầu tại sao lại thả nàng ta ra cơ chứ? Đây đúng là tội lỗi tày trời, võ công mất hết dù sao cũng còn tốt hơn chán vạn lần tinh thần thất thường thế này……
Hắn đang đi, thì đột nhiên sau lưng có luồng gió cực mạnh, Giang Thanh Lưu quả thực là bị tức giận làm cho hồ đồ, nên tinh thần cảnh giác cũng vơi đi nhiều. Đến khi hắn quay đầu lại, thì đã ăn ngay một chưởng cực mạnh! Hắn phun ra một búng máu tươi, ngẩng đầu lên nhìn xem kẻ đó là ai —— Chính là Bách Lí Thiên Hùng.
Khoảng cách gần như vậy, lại không có nội lực, hắn căn bản không thể nào chống đỡ được, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh ngã lăn ra đất.
Giang Thanh Lưu nhủ thầm không hay rồi, lão tặc Bách Lí này hận hắn đến tận xương tủy. Rơi vào tay ông ta, liệu bản thân có còn đường sống không? Tay phải của hắn cố hết sức thục sâu vào trong túi, móc ra một ít thuốc bột rắc rắc xuống ven đường. Chỉ mong lão tặc Bạc Dã kia sẽ dẫn người đuổi theo.
Võ công của Bách Lí Thiên Hùng ra sao, tạm thời chưa rõ, nhưng khinh công của ông ta hiển nhiên là cao hơn Lan San Khách một bậc. Lan San Khách đuổi theo mệt phờ râu trê thở hổn hển, nhưng cũng coi như có thể truy đuổi được. Phải cái toàn thân mệt mỏi rã rời, Bạc Dã Cảnh Hành không cách nào kỵ chiến được. Nàng đành nhảy xuống nói: “Lão già kia, mau thả cha của con trai lão phu xuống!”.
Gân xanh trên trán Giang Thanh Lưu gồ lên nhảy loạn xạ, thiếu chút nữa là hét toáng lên —— Bách Lí Thiên Hùng ông nhất định đừng có thua nàng ta!!
Bạc Dã Cảnh Hành đuổi theo được gần thêm một chút, vẫn có ý muốn thương lượng với Bách Lí Thiên Hùng: “Hay là thế này đi, lão phu ngủ với hắn dăm bữa nửa tháng trước, đợi sau khi mang thai xong, giao người lại cho ngươi, muốn chém muốn giết gì thì cứ tự nhiên, ngươi thấy thế nào?”.
……
Câu trả lời của Bách Lí Thiên Hùng, là tung ra một chưởng. Ông ta tuổi đã ngoài tám mươi, nội lực đương nhiên là vô cùng thâm hậu.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng là người bình sinh có tính cách tự phụ, nào chịu nhượng bộ, lập tức ra đòn nghênh tiếp. Một tiếng ầm cực lớn vang lên, Bách Lí Thiên Hùng luồn tay vào trong ống tay áo, cổ họng khàn khàn hỏi bằng giọng âm u lạnh lẽo: “Ngươi là ai?”.
Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên không rảnh rang đâu mà giới thiệu về bản thân mình: “Thả hắn ta ra, thì ta sẽ không giết ngươi.”
Bách Lí Thiên Hùng đột nhiên rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa vào yết hầu Giang Thanh Lưu: “Ngươi có nhanh cũng không thể nhanh bằng kiếm của ta.”
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Một kiếm giết chết hắn, liệu có thể xả hết nỗi hận trong lòng ngươi không?”.
Trong đáy mắt Bách Lí Thiên Hùng hừng hực sát khí, đương nhiên là không thể rồi, ông ta hơn năm tuổi mới có được một mụn con trai, xưa nay yêu chiều như bảo bối. Giờ giương mắt nhìn con mình chết trong tay Giang Thanh Lưu! Ông ta há có thể cam tâm được sao?! Cho dù có xẻ từng tấc từng tấc da thịt hắn cũng khó mà tiêu tan được nỗi đau đớn này.
Con trai cố nhiên là quan trọng, nhưng cơ nghiệp suốt hơn một trăm năm của Thất Túc kiếm phái lại càng quan trọng hơn. Ông ta nhất định phải lựa chọn giữ hay bỏ.
Bạc Dã Cảnh Hành vốn không phải dạng chính nhân quân tử gì, lập tức lợi dụng lúc Bách Lí Thiên Hùng hơi mất tập trung, tơ đao trong tay nàng liền đột ngột bắn ra, quấn chặt lấy tay Bách Lí Thiên Hùng! Thể lực của nàng không tốt, chỉ có thể đánh một đòn này thôi, nếu đòn này không giành được thắng lợi, thì người như Bách Lí Thiên Hùng, nhất định sẽ nhìn ra được sơ hở của nàng.
Khoảng cách quá gần, khiến Bách Lí Thiên Hùng cũng cảm thấy hoảng hốt, thứ tơ đao này……
Bạc Dã Cảnh Hành!
Cái tên này vừa lướt qua đại não, thì lập tức phản ứng đầu tiên của ông ta là giết chết Giang Thanh Lưu! Ông ta để mặc cho tơ đao quấn chặt lấy tay trái mình, tay phải cầm kiếm đâm tới! Bạc Dã Cảnh Hành nổi điên —— Nếu như Giang Thanh Lưu bị giết, thì cắt đứt một tay của Bách Lí Thiên Hùng còn có tác dụng gì nữa?!
Nàng mượn lực từ tơ đao, cả người lao về phía ông ta. Bách Lí Thiên Hùng bị húc một cú cả người lảo đảo, sau đó kinh ngạc khi phát hiện ra tay của mình vẫn còn! Tốc độ trong động tác của ông ta nhanh đến cỡ nào chứ, vừa xoay người lại đã tung ra ngay một kiếm! Kiếm phong chém thẳng về phía Giang Thanh Lưu đang nằm trên đất.
Giang Thanh Lưu không còn nội lực, lại thêm việc trúng cát độc của Khổ Liên Tử, nên hắn hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Nhưng trong một thoáng điện xẹt ấy, ông ta nghe thấy một âm thanh cực nhỏ vang lên, sau đó mùi máu tươi tanh nồng tỏa ra trong không khí! Quần áo ướt đẫm một mảng lớn, ông ta nhấc tay lên sờ thử, hồi lâu mới lên tiếng: “Bạc Dã Cảnh Hành?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành lật người ngồi dậy, trên lưng bị đâm một lỗ chảy máu. Kiếm trong tay Bách Lí Thiên Hùng liên tiếp đâm tới, âm thầm đối chọi với tơ đao, tia lửa bắn ra tung tóe. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mà đã giao thủ vô số lần.
Điều Bạc Dã Cảnh Hành lo lắng nhất chính là giao đấu triền miên thế này —— Bách Lí Thiên Hùng đã phát hiện ra rồi.
Giang Thanh Lưu vốn dĩ bị trúng cát độc của Khổ Liên Tử, sau đó lại ăn một trưởng của Bách Lí Thiên Hùng, lúc này thần trí đã không còn tỉnh táo nữa. Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được dòng máu tươi lành lạnh thấm ướt quần áo mình. Ánh trăng mờ ảo treo phía cuối chân trời, bên tai còn vang lên tiếng ong ong.
Giang Thanh Lưu đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đi đi.”
Cả người Bạc Dã Cảnh Hành nằm sấp lên trên người hắn, một tay còn xoa xoa cằm hắn: “Ấy, nhóc con đừng nản chí, lão phu tự có cách bảo vệ ngươi chu toàn.”
Giang Thanh Lưu lắc đầu: “Đi đi!”.
Bạc Dã Cảnh Hành thở hổn hển, nhưng cơ thể đúng là rất mỹ miều, hơi thở của nàng tựa đóa hoa lan: “Lão phu cả đời anh minh, lẽ nào lại bại dưới kiếm của tên thất phu Bách Lí kia, hừ!”.
Giang Thanh Lưu còn muốn nói gì đó, nhưng bên tai bỗng vang lên tiếng gió cực mạnh, rồi hắn liền mất đi ý thức.