Căn hộ ba lẻ tư.
Một người phụ nữ trung niên, đang sợ hãi, giọng nói vội vã, thúc dục hai đứa con của mình chạy trốn bằng cửa sau.
" Mau lên, hai đứa mau chạy đi, tuyệt đối không để bọn chúng bắt được, nhất định phải sống sót. Dao Dao con là chị, phải bảo vệ em trai bằng mọi giá, con nhớ chưa?"
" Nhưng còn mẹ thì sao?"
Ngọc Dao đau lòng không nỡ rời đi, còn chưa kịp nói xong thì bị mẹ quát lên " Mau đi."
Một tiếng " rầm" lớn vang lên, như có ai đó đá bật tung cánh cửa đổ rầm xuống, làm cả ba giật bắn mình. Sau đó, là một giọng nói đầy hung hãn vang lên.
" Mẹ nó, còn dám khoá cửa không cho chúng ta vào, người đâu rồi, tìm và lôi hết ba mẹ con chúng nó ra đây."
Nghe tiếng nói đáng sợ của bọn côn đồ hung hăng, người mẹ tái nhợt vội dục hai đứa đi càng nhanh càng tốt "Mau lên, nếu không, cả nhà chúng ta không ai sống sót cả đâu."
Nhìn vào đôi mắt kiên định, bản năng của người làm mẹ, muốn bảo vệ hai đứa con của mình, đôi mắt đẫm lệ nhìn Ngọc Dao. Không còn cách nào khác, cô buộc phải gạt đi nước mắt, nghiến răng, cố kìm nén sự đau lòng mà kéo theo em trai, xoay người bỏ chạy.
" Chị, còn mẹ thì sao? Em không muốn đi, em muốn mẹ đi cùng với chúng ta." - Châu Nghị em trai 17tuổi của Âm Ngọc Dao.
" Câm miệng?" Cô tức giận quay lại, mắng em trai trong nước mắt.
Châu Nghị giật mình im lặng, nó cúi đầu chạy theo cô mà không nói gì thêm.
Ai bảo cô không muốn quay lại cứu mẹ, nhưng với khả năng bây giờ thì khác gì lấy trứng trọi đá, quay lại chỉ có con đường chết mà thôi.
Cả cô vốn dĩ đang rất bình thường và sống hạnh phúc bên nhau, cô là học sinh năm ba và sắp tốt nghiệp, dự định sẽ trở thành một đầu bếp, nhưng sự thật quá phũ phàng, ai mà ngờ được ba cô chính là một sát thủ hàng đầu đang bị tổ chức FBI truy nã.
Một thân phận nguy hiểm, đến cả mẹ cô sống chung bao năm nay, cũng còn không biết, huống chi là hai chị em cô.
Nhiệm vụ lần này là giết ông chủ trùm xã hội đen, một tay có tiếng là đáng sợ trong vùng bài bạc, dù đã thành công giết ông ta, nhưng lại bị đồng đội hãm hại để lộ toàn bộ thông tin.
Đàn em của ông trùm nổi giận,muốn báo thù cho ông ta, và cả con trai ông tên Mặc Tử Lâm, anh nổi tiếng là kẻ máu lạnh, dám nói dám làm, không bao giờ cúi đầu dưới chân ai, và có sở thích cực kỳ biến thái.
Cho dù đã nhận được thông tin từ ba, nhất định phải chạy trốn trong đêm nay, nhưng vì quá đột ngột, bọn chúng rất nhanh đã kéo tới nơi, cách duy nhất là mẹ cô đã dùng chính bản thân mình, câu kéo cho hai chị em cô chạy trốn.
" Con đàn bà khốn kiếp, lão già đấy đang ở đâu?"
Giọng nói vô cùng hung dữ, đầy sự tức giận, như muốn ăn thịt đối phương vang vọng trong căn nhà.
Hai chị em cũng bị giật mình bởi tiếng quát ấy, cảm nhận được mẹ mình đang gặp nguy hiểm, hai chị em đứng khựng lại, đưa mắt nhìn nhau như ngầm hiểu ý, cho dù đang rất sợ nhưng vẫn quyết định quay lại cứu mẹ.
" Thì ra vẫn còn để sổng hai con chuột nhắt này à?"
Một thứ âm thanh giọng nói, đột nhiên vang lên từ phía sau hai chị em.
Ngọc Dao sợ hãi run rẩy, chầm chậm xoay đầu lại nhìn.
Đó là một thanh niên, tầm khoảng 28 tuổi, thân hình cao to, đặc biệt là khuôn mặt vô cùng điển trai, có thể nói sánh ngang với các mỹ nam điện ảnh, còn đáng chú ý hơn, chính là hình săm kỳ dị kín trên cánh tay phải ấy.
Ánh mắt anh nhìn hai chị em cứ như một con thú, muốn nhảy bổ tới xé xác hai người.
Chợt cô cảm thấy con người đối diện không phải bạn, mà là một mối nguy hiểm đáng sợ, cô run rẩy bàn tay toát hết cả mồ hôi, nắm chặt tay em trai, dần lùi bước về sau, bỗng cô hô lớn " Chạy."
Sau tiếng hô đấy, cô kéo em trai chạy về phía trước nhanh nhất có thể, nét mặt căng thẳng hiện rõ vẻ lo lắng, từng giọt mồ hôi lăn xuống, trong đầu suy nghĩ không ngừng " Anh ta, thật sự rất nguy hiểm."
Ngược lại anh không đuổi theo ngay, bình thản đứng nhìn, mà nhoẻn một nụ cười nguy hiểm, ánh mắt sắc bén dõi theo con mồi đang chạy trốn.
" Kẻ đi săn và con mồi, Thật thú vị. Cuộc đi săn bắt đầu."
Tiếng thở dốc hồng hộc chạy trong đêm của hai chị em, tiếng tim đập thình thịnh trong lồng ngực nghe rõ mồn một.
Vốn định chạy đến đồn cảnh sát để tìm trợ giúp, nhưng khi vừa tới nơi, Ngọc Dao trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy đám cảnh sát, cúi đầu nịnh hót đám người xã hội đen, đôi lông mày nhíu lại đầy tức giận, mắng chửi trong lòng " Đúng là cặn bã của xã hội."
" Chị, chúng ta làm gì đây?" Châu Nghi lo lắng, hỏi nhỏ.
" Đi thôi, không ai giúp được chúng ta nữa rồi."
Đang định xoay người rời đi, thì ngay sau lưng cô là một đoàn xe không của ai khác, chính là của bọn xã hội đen rầm rầm kéo đến, những chiếc đèn xe chói sáng, chiếu thẳng vào hai chị em, bọn chúng hú lên như nhưng kẻ điên khi phát hiện thấy con mồi.
" Chị, chạy... chạy mau..."
Châu Nghị sợ hãi liên tục lay người Ngọc Dao.
Cô sực hoàn hồn, cầm tay Châu Nghị mà chạy vào con đường khác.
Hộc Hộc.
Hơi thở càng dồn dập hơn, mồ hôi đầm đìa trên trán, tim đập thình thịnh như muốn nổ tung, chạy mãi cả hai không biết tại sao lại chạy đến mê cung của trò chơi.
" Chết rồi, sao lại chạy đến đây?"
" Chị..."
Cùng với đó là xe của bọn chúng đã đuổi tới, không còn cách cả hai chị em dắt tay nhau chạy vào mê cung đấy.
Đuổi tới nơi, Mặc Tử Lâm xuống xe, không vội vàng mà bình tỉnh lấy ra hai cái bao tay đeo vào, một trong số đó đi đến và đưa cây gậy sắt cho anh.
" Bọn mày đứng ở đây, còn lại chia ra, vòng cửa sau chặn đường lui của hai đứa nó, muốn chơi trò bắt mèo bắt chuột, thì chúng ta cùng chơi hết mình."
Rồi cười lên đầy nguy hiểm.
Một mình anh đi vào bên trong, cầm theo cây gậy sắt khí thế chèn ép đến đáng sợ, đứng lại vài giây quan sát rồi tiếp tục đi, giọng điệu vô cùng khoái chí " Trốn cho kỹ nào, đừng để tao bắt được, tao sẽ đánh gãy chân hai đứa mày."
Nghe tiếng gậy sắt kéo lết trên mặt đất cùng với tiếng chân ngày một tới gần. Hai chị em không dám nhúc nhích, trốn vào một góc, đến thở cũng không dám thở mạnh, tim đập thình thịnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, run rẩy sợ hãi mà ôm nhau.
Ngọc Dao đưa tay lên miệng, ám chỉ im lặng.
Châu Nghi em trai cũng rất phối hợp, khẽ gật đầu hiểu ý.
Mất ba mươi phút, Mặc Tử Lâm vẫn chưa tìm ra, anh có chút mất kiên nhẫn, giọng điệu như đang thách thức " Hai con chuột nhắt chúng mày muốn chơi trò mèo vờn chuột đến bao giờ?"
Vẫn không một chút động tĩnh đáp lại, Mặc Tử Lâm vẫn không hề nao núng, bình tĩnh buông lời tiếp tục khiêu khích " Không muốn biết tình hình của mẹ chúng mày sao?"
Nghe nhắc đến mẹ, Châu Nghị không thể bình tĩnh mà phi ra, vốn định ngăn em trai lại nhưng lại không kịp.
Châu Nghị tức giận đi ra, chỉ thẳng tay vào mặt Mặc Tử Long mà quát: " Bọn chó, mày đã làm gì mẹ của tao?"
" Châu Nghị, đồ ngốc này." Ngọc Dao cũng lao ra theo.
Anh nhìn hai chị em, không đáp lại ngay mà cười khẩy.
Ngay sau đó nụ cười tắt hẳn thay vào là một ánh mắt sát khí của một kẻ giết người, anh lạnh giọng " Cuối cùng cũng chịu chui ra rồi sao?"