Bỗng chốc toàn thân Âm Ngọc Dao run lên lẩy bẩy, cầm tay em trai muốn kéo nó đi, giọng nói như sắp khóc " Châu...Châu Nghị, chúng ta mau chạy..."
" Em không chạy nữa, em muốn giết chết hắn."
Ngay sau câu nói đầy tức giận đấy, Châu Nghị hất tay cô ra, tay siết lại thành nắm đấm lao về phía Tử Lâm.
Anh nhếch mép cười khinh" Đúng là châu chấu đá xe."
Tay anh cầm cây gậy sắt vung lên cao, Ngọc Dao kinh hãi khiếp sợ hét toáng lên " Không được."
Một tiếng " Bốp" cơ thể của người em trai cô từ từ nghiêng người, rồi đổ kềnh ra mặt đất, ngay trước mắt cô, máu từ đầu chảy ra rất nhiều, loang lổ khắp mặt đất.
Ngọc Dao chấn động sốc đến ngây người, hai chân mềm nhũn như không có sức sống ngồi bệp xuống đất, khoé mắt ứa ra những giọt lệ, cổ họng nghẹn cứng, lắp bắp không nói lên lời.
Cặp mắt anh lạnh lẽo nhìn Châu Nghị nằm bất động dưới đất, rồi liếc nhìn qua cô, bước qua cái xác tiến từng bước đến chỗ Ngọc Dao.
Anh dùng gậy sặt nâng cằm cô lên, đôi mắt ngấn lệ, không thèm để ý tới anh, chỉ chăm chăm nhìn vào đứa em trai đang nằm trong vũng máu, lòng cô đau đớn muốn chạy lại chỗ em trai mình ngay tức khắc.
" Khá ưa nhìn, thật không nỡ xuống tay."
Giọng nói như trêu hoa ghẹo nguyệt cất lên, đầy kinh tởm cùng với đó là ánh mắt của d.ục vọng nhìn chằm chằm vào cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ngón tay trỏ chạm nhẹ vào má của Ngọc Dao, chợt cô giật mình, quay qua né tránh, hất tay anh ra mà quát lên " Cút đi, đừng chạm vào tôi."
Cặp mắt căm hận nhìn anh, như muốn giết chết anh bây giờ, Mặc Tử Lâm không tức giận ngược lại còn buông lời giễu cợt.
" Giả vờ cái gì? Ba cô giết ba của tôi, mối thù này... cô định trả thế nào?"
Ngọc Dao càng tức giận, quát vào mặt anh " Anh phá hủy hạnh phúc gia đình tôi, giết chết em trai tôi còn không đủ hay sao?"
Đôi lông mày anh nhíu lại, lộ rõ vẻ tức giận đay nghiến, trừng mắt nhìn cô đáp lại:
" Vậy còn những người mà ba cô đã giết thì sao? Họ có gia đình không? So với gia đình của cô, có chết hết hàng vạn lần cũng không đủ, chừng nào ba cô vẫn không xuất hiện thì cô đừng mong sống an phận với tôi."
Nói xong anh lập tức nhào đến,khống chế siết chặt hai cổ tay cô mà đè xuống mặt đất sang hai bên.
Ngọc Dao kinh hãi, hét lên " Buông tôi ra... Đồ khốn, anh muốn làm gì?"
Gương mặt lạnh lùng, cau có nhìn cô mà quát lên hỏi:
" Nói. Lão già ba của cô đang ở đâu?"
" Tôi không biết, mau buông tôi ra." Ngọc Dao sợ hãi, khoé mắt chảy ra hai hàng lệ.
Anh cau mày tức giận.
" Con người tôi xưa nay làm việc không bao giờ nhì nhằng, nếu ba hôm nay không xuất hiện, thì tôi sẽ dùng cô để ép lão già đấy ra."
" Anh...anh muốn làm gì? Thả tôi ra."
Mặc cho Dao Dao đang kháng cự quyết liệt, với cơ bắp rắn chắc của bản thân, anh dùng một tay khoá chặt hai tay cô giơ lên cao, một tay xé đi lớp áo mỏng trên người, để lộ vòng ngực đầy đặn, căng tròn sau lớp áo nhỏ.
Cô kinh hãi hét lên: " Cút ra, đừng chạm vào tôi. Cứu tôi với."
Một tiếng " Chát" vang lên chói tai đầy đau đớn, khoé miệng cô chảy máu sau cú tát của Mặc Tử Lâm, Ngọc Dao bất chợt nghiêng đầu im bạch, má đỏ sưng lên.
Anh bóp chặt miệng cô, mở trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngấn lệ ấy, gằn giọng uy hiếp " Cô la cái gì? Có người sẽ đến cứu cô sao? Chừng nào ba cô không xuất hiện, thì cô đừng mong trốn thoát khỏi tôi, mối thù giết cha, tôi sẽ tính toán lên hết người cô."
Lòng cô thắt lại, khóc không thành tiếng, khuôn mặt nhắn nhó đầy khó chịu.
Thấy Ngọc Dao im lặng, Mặc Tử Lâm cũng buông tay khỏi miệng cô, di chuyển xuống phía dưới, vòng ra sau lưng cô bật nút khoá, chiếc áo nhỏ bị bật bung ra.
Ngọc Dao cắn răng chịu đựng, cô biết chắc chuyện gì đang sắp đến với chính mình, ba cô không chỉ giết ba của anh, mà cũng đã từng giết rất nhiều người, bàn tay nhuốm máu đỏ tươi như không có chuyện gì.
Dù là người xấu, nhưng đó cũng là mạng người, là ba cô sai, ba cô không có quyền phán xét, tước đi mạng sống của họ, cái giá phải trả mẹ bị bắt, em trai chết, còn cô bị anh vấy bẩn cũng chưa chắc đủ rửa sạch tội cho ba cô.
Ngọc Dao nhắm nghiền hai mắt, câm tâm chịu đựng mặc cho anh làm loạn, khoé mắt chảy ra những dòng lệ chua xót, bất chợt bị bàn tay của anh chặn lại.
" Khóc sao? Cô có biết, có bao nhiêu phụ nữ muốn lên giường với tôi mà còn không được không?"
Ngọc Dao khẽ cười mỉa mai " Một kẻ như anh mà cũng có người muốn lên giường sao?"
" Cô xem thường tôi?"
Âm Ngọc Dao không đáp, nghiêng đầu quay đi, nước mắt chảy từ bên này qua sống mũi tới bên kia. Nhìn cô như vậy càng khiến Mặc Tử Lâm khó chịu ra mặt mà chán ghét. " Ai cho cô cái gan mỉa mai tôi?"
Dứt câu, Mặc Tử Lâm tức giận xé tan cái đầm trên người cô, để lộ một thân hình mảnh mai, làn da mịm màng làm anh không thể không có chút rung động, nuốt một ngụm nước miếng.
Thấy cơ thể mình đang bị phô trương trước mặt Mặc Tử Lâm, sự căm hận xen lẫn vẫn là sự ngượng ngùng khi bị một người con trai khác trông thấy thân thể.
Khoé miệng Mặc Tử Lâm đầy giễu cợt " Để tôi xem, mùi vị con gái nhà lành khác như thế nào với đám đàn bà lăng loàng ngoài kia."
Ngay sau đó, Mặc Tử Lâm cầm chặt tay cô, giơ lên đỉnh đầu ghì mạnh xuống đất. Chiếm trọn đôi môi mỏng manh đang ửng hồng của người con gái ấy, luồn rách qua từng lẽ hở, hai tuyến nước bọt lạ lẫm hoà vào nhau, mùi hương thơm êm dịu thoang thoảng trong miệng cô, cùng với pha phả mùi của thuốc lá của anh.
" Đồ khốn... Buông tôi ra..."
" Để tôi xem, cô cứng đầu, hay xương cốt cô cứng hơn."
Mặc Tử Lâm ôm lấy cô, kẹp cơ thể ấy giữa hai đầu gối đang khụy dưới mặt đất, anh cởi bỏ chiếc áo và những thứ vướng víu trên người nhanh chóng xuống. Lấy ra cái cứng rắn nóng hổi đang dựng đứng kia.
Âm Ngọc Dao sợ hãi, cô chưa bao giờ nhìn thấy thứ to lớn này, hai đồng tử chuyển động kịch liệt đầy khiếp sợ, bị một phen doạ cho la lên " Không, anh đừng qua đây."
Mặc Tử Lâm cúi xuống, ghì chặt Âm Ngọc Dao xuống đất trong cơn loạn t.ình mê. Mạnh mẽ ấn người cô xuống cái thứ nóng ran bên dưới đang ngày một lớn lên kia.
Ngọc Dao bị ứ.c hiếp không tránh khỏi sự uất ức. Bầu ngực căng tròn, trắng nõn như đỉnh núi sơn tuyết đang ở trước mặt người con trai kia đung đưa theo tiết tấu, càng làm sắc mặt cô trở nên hồng hào đỏ ửng vì ngại ngùng.
" Buông tôi ra... Tôi sẽ giết chết anh..."
Mặc Tử Lâm cứ như bị thu hút, không thể dừng lại được hành động của mình, ngậm lấy đầu lưỡi không ngừng trêu đùa chiếc nụ nhỏ, cảm giác khiến cô kêu lên đầy thống khổ, sự tê buốt lạnh giá đến kinh sợ như muốn đâm xuyên thủng đầu óc cô.