Mặc Tử Lâm dường như không thèm để ý đến những lời Âm Ngọc Dao nói, sự k.ích thích cuồng cực càng muốn anh phát điên. Chưa bao giờ có một người con gái nào khiến anh không thể bỏ lỡ một giây nào ngay lúc này.
Ngọc Dao dẫy giụa, dùng đầu gối thúc vào hông Tử Lâm, khiến anh đau đớn mà lơ đãng. Lợi dụng thời cơ cô muốn bỏ chạy nhưng ngay sau đó cũng bị tóm lại ngay.
" Muốn chạy?"
" Đồ khốn... Buông tôi ra."
Sự vùng vẫy chống cự càng làm anh thích thú, càng khiến dã tâm trong lòng của một người đàn ông trỗi dậy d.ục vọng kịch liệt.
Mặc Tử Lâm không giận ngược lại còn cười nói mỉa mai.
" Không phải cô là con gái của một sát thủ nổi tiếng sao? Để tôi xem, cô có những thủ đoạn gì giống thằng cha già đó của cô? Thật sự tôi đang mong chờ lắm đấy."
Vừa dứt câu, Tử Lâm một tay khoá chặt hai tay Ngọc Dao lên đỉnh đầu, một tay nâng nhẹ chân cô lên, dùng thứ cứng rắn nam tính tượng trưng cho một người đàn ông, đâm thẳng vào trong cứ như một con mãnh thú hung hãn xông pha chiến trường, không một chút thương tiếc, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, khiến phần dưới của cô bị một phen đau đớn la lên đầy thống khổ.
" Đồ khốn... Tôi sẽ giết anh..."
Mặc Tử Lâm không quan tâm, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đang ửng hồng kia, gặm nhấm từng chút, thi hoảng lại trêu đùa đầu lưỡi cô như đang khiêu khích rồi lại cắn phá giống như trừng phạt vì cô không nghe lời.
" Giết đi. Để tôi xem, với bản lĩnh của cô thì làm được gì tôi?"
Ngọc Dao uất ức, khoé mắt không ngừng chảy ra những giọt lệ xót xa lăn dài sang ngang, rơi xuống mặt đất. Cơ thể anh kẹp giữa hai chân cô, anh khẽ nhếch cười bàn tay thô ráp chạm vào làn da mịn màng, thân thể nhỏ nhắn vòng eo cuốn hút làm anh càng dưng trào kịch liệt tiến sâu hơn vào trên trong.
Ngọc Dao cảm nhận được phía dưới có thứ gì đó rất to và ấm nóng đi vào trong, khiến bụng cô mỗi lúc phình lên một cảm giác thật khó chịu cứ muốn xé tan bên trong của cô, không thể chịu được mà khẽ cong người lên như đi theo sự điều khiển của anh.
" Nói cho cô biết, tôi đã ăn qua nhiều phụ nữ khác nhau. Nhưng gái còn trinh thì đây là lần đầu, đúng là rất k.ích thích."
Từng câu từng chữ Mặc Tử Lâm rót vào tai cô, cứ như muốn chọc ngoáy vậy, vô cùng kinh tởm. Cô cắn chặt môi,trong đầu tự thôi miên chính bản thân đây là chỉ là tiếng chó sủa.
Mặc Từ Lâm như rơi vào loạn tình si mê, gương mặt mê ly xinh đẹp hơi ửng hồng, cặp mắt uất hận nhìn anh càng làm anh kích liệt trào dưng, thúc đẩy không ngừng, tốc độ không có gì là dịu dàng thật thô bạo và mạnh mẽ, cảm giác bên dưới đau nhức cứ muốn rách ra.
" Đồ khốn, tôi đau..."
Giọng cô nghẹn ứa, cơ thể gần như bị anh làm cho đến tê dại.
" Ai bảo cô ngậm chặt làm gì, nó làm tôi điên mất thôi."
Tiếng thở mạnh liệt cùng với sự thoả mãn của người đàn ông thở vào lỗ tai cô, thi thoảng lại nghe được âm thanh gì đó từ giọng nói của anh, tuy nhỏ nhưng rất quấn hút như có thể khiến cả lỗ tai mang thai.
Toàn thân cô đau nhức, bị anh hành hạ ấm ức cắn chặt môi không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào, trong lòng tràn đầy sự căm hận. Không khí xung quanh như đối lập hoàn toàn nóng bức và cao trào.
Thời gian trôi qua không biết là bao lâu, anh vắt kiệt sức cô gái nhỏ, tấm thân nuột nà đã khiến anh dần có cái nhìn khác về cô. Cứ như vậy sự trong trắng của một người con gái đã bị anh cướp đoạt. Toàn thân chi chịt những vết ân ái đến chói mắt.
Cho đến khi cô mệt mỏi mà ngất lịm.
Trong đêm tối, giọng anh khẽ cất lên " Cuối cùng ông ta cũng không xuất hiện sao? Coi bộ không cần đứa con gái này rồi. Xem ra chúng ta còn ở bên nhau dài đấy. Nô lệ của tôi."
[...]
Bọn đàn em đứng bên ngoài chờ đợi, cuối cùng anh cũng thấy một bóng dáng thấp thoáng đi ra.
" Bọn bay nhìn kìa, đại ca ra rồi?"
" Đâu, tao có thấy đâu?"
" Kia kìa."
" À! Thấy rồi...nhưng người phụ nữ trên tay đại ca không lẽ là con bé đó sao?"
Cả đám nhốn nhao, chen lấn ngó vào mê cung nheo mắt nhìn cho rõ.
Anh bế cô trên tay, thản nhiên bước ra ngoài với vẻ mặt thoải mái. Nhìn cô run rẩy, quần áo bị xé rách, có chỗ còn để lộ ra phần da trắng mịn làm bọn đàn em cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Anh cất tiếng nói: " Quay về."
Bọn đàn em cùng đồng thanh " Vâng! Đại ca."
Nhưng còn chưa lên xe, một tên đàn em từ đâu hớt hải chạy tới " Đại ca, có chuyện rồi."
Hắn thở hồng hộc như vừa chạy một quãng đường xa tới đây, trên người còn có những vết thương như là mới đánh nhau, anh nhìn hắn vẻ mặt khó chịu hỏi " Chuyện gì?"
Hắn lắp bắp cố lấy hơi thật đều để nói " Đại..đại ca...chỗ của chúng ta bị những tên khác, từ đâu đem người đến chiếm địa bàn, còn hung hăng đánh người của chúng ta nữa."
Nghe xong, ngọn lửa tức giận trong anh bùng phát, cặp mắt lạnh lùng sắc bén, giọng nói đầy giận dữ " Đưa tao tới đấy, để tao xem kẻ nào dám to gan chiếm địa bàn của Mặc Tử Lâm."
Rồi anh quay lại lệnh cho đàn em đi theo nơi hắn chỉ, anh lên xe nhưng vẫn ôm cô theo, còn cởi áo ngoài để che đi những nơi, bị anh xé rách nặng cho cô.
Cô nằm im trong lòng anh mà nước mắt vẫn không ngừng rơi, nghĩ đến em trai bị anh giết chết, mẹ thì không biết bị anh đưa đi đâu, ba không rõ tung tích, cả nhà vốn đang yên ổn, nay lại tách biệt mỗi người một nơi. Bị anh cướp về lấy đi sự trong trắng và đặc biệt sẽ trở thành một món đồ chơi của anh cho tới khi ba cô chịu xuất hiện.
Cuộc sống sau này của cô không biết sẽ trôi dạt về đâu.
Thấy cô khóc, anh không hề cảm thấy thương xót mà còn buông lời giễu cợt cô " Sao lại khóc nữa? Hay là vẫn còn đau?"
Ngọc Dao im lặng không trả lời, chỉ là nước mắt tự rơi mà thôi.
Mặc Tử Lâm nhìn cô với một ánh mắt điên loạn, kéo cô lại gần, nghiêng đầu cắn vào cổ cô một cái khẽ nói " Từ giờ cô chính là nô lệ của tôi."