Ngọc Dao giật mình lùi lại.
Thấy vậy Cảnh Thiên cũng gượng gạo mà thu tay về.
" Nếu muốn cần gì thì cứ nói với tôi. Cậu ấy tầm khoảng 5 ngày nữa mới về."
" Cảm ơn anh."
Cảnh Thiên cũng không nói gì thêm mà rời đi trong sự buồn bã, cô đang giữ khoảng cách với anh, chỉ vì Mặc Tử Lâm.
Cảnh cửa đóng lại, thì cũng là lúc Ngọc Dao ngồi bệt xuống đất, cô không biết phải làm thế nào nữa. Ban đầu còn muốn giết anh để trả thù cho em trai, nhưng bây giờ cô lại mang thai con anh. Đứa trẻ vô tội, cô không muốn giết nó và cũng không muốn nó sinh ra mà không có cha.
Nhưng liệu anh có giết đứa trẻ này để báo thù cho cha của anh không?
" Cái bụng sẽ ngày một lớn lên, đến lúc đó sẽ sẽ còn giấu nổi nữa, mình nên làm gì đây?"
Càng suy nghĩ, càng làm cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi dưới nền nhà.
Trong đầu lại hiện lên một câu hỏi ngớ ngẩn " Anh có thích tôi không?"
Ngủ được một lúc thì Ngọc Dao bị đánh thức bởi tiếng động, cô hé mở mắt thì một đôi chân đi đôi guốc màu trắng cùng với làn da trắng nõn đang trước mắt cô.
Cô giật mình choàng tỉnh, ngồi bật dậy lùi ra sau. Phía sau ả ta, còn có hai người đàn ông khác cao to nữa. Trực giác cho cô biết, người phụ nữ trước mặt này nguy hiểm cỡ nào.
" Cô...Cô là ai?"
" Là vị hôn thê của Mặc Tử Lâm."
Ngọc Dao kinh ngạc khó hiểu mà nhắc lại hai từ " hôn thê?"
" Đúng vậy, tôi là hôn thê của anh ấy."
Ngọc Dao càng nghi hoặc mà hỏi:
" Nhưng tôi chưa nghe Tử Lâm nhắc tới chuyện này?'
Thảo Nhi lấy tay che miệng khẽ cười.
" Không muốn nói cho mày biết, chính là vì mày là một con nô lệ tình d.ục trên giường của anh ấy mà thôi. Nhất thời hứng thú với cô nên mới không nói, sợ nói rồi mày lại không chịu thì sao?"
" Tôi không phải nô lệ tình d.ục." Cô quát lên như một lời khẳng định.
Thảo Nhi cười mỉa mai, đi tới trước mặt Ngọc Dao đưa ngon thon dài nâng nhẹ cằm cô lên, giọng nói đầy châm biếm và khinh miệt.
" Mày không phải nô lệ tình d.ục thì hằng đêm mày và anh ấy làm gì? Mày có phản kháng không? Để rồi lòi ra cái thứ nghiệt chủng trong bụng? Ba mẹ này vô dụng không dạy nổi mày à?"
Ngọc Dao trừng mắt, hất tay Thảo Nhi ra khỏi cằm mình, nói cô cũng được nhưng động đến ba mẹ, cô quyết không để yên, lạnh giọng nói:
" Tôi không cần biết cô là ai, có đúng là hôn thê hay là giả danh thì tôi cũng không quan tâm, quan hệ của chúng tôi thế nào thì cô tự đi tìm anh ta trực tiếp mà nói. Đừng tự đề cao bản thân mà đi chà đạp người khác xuống, nếu là một tiểu thư danh giá thì cách ăn nói và cử chỉ phải tao nhã chứ nhỉ? Sao lại thô tục không có ăn học thế kia?"
" Mày nói ai thô tục và không có ăn học hả?"
Thảo Nhi tức giận điên lên mà quát lớn, hai mắt đỏ ngầu muốn giơ tay tát vào mặt Ngọc Dao, nhưng cô may mắn chặn lại rồi hất ả ta ra lùi vài bước phía sau.
Ngọc Dao tuy là một cô gái yếu đuối, nhưng nhờ anh cho tiếp xúc với những thứ bạo lực máu me thì cô cũng đã có chút can đảm mà phản kháng, chống lại những kẻ vô duyên vô cớ đến gây sự, giống như là Thảo Nhi.
Người ta bỗng chốc không lý do đánh mình, thì mình đánh trả lại. Đó vốn là quy luật trong cuộc sống.
Thảo Nhi đay nghiến, trợn trừng mắt nhìn cô, giọng nói như muốn băm cô thành trăm mảnh " Ai cho mày động vào tao hả?"
" Là cô ra tay trước. Tôi chỉ tự vệ không muốn động chạm cô."
" Mày còn dám cãi tao à!?" Ả nghiến răng tức giận quát lớn " Hai người các ngươi bắt nó lại, ghì chặt nó cho tao."
Lập tức hai gã đàn ông nghe theo lệnh mà đi về phía trước mặt Ngọc Dao. Thấy tình hình không ổn, cô lập tức bỏ chạy, nhưng lại bị một tên túm tóc giật ngược lại.
Cô đau mà kêu lên " Á!"
Hai gã đàn ông cao to lực lưỡng lập tức khống chế hai tay cô, cơ thể không tài nào thoát ra được, cô nhìn Thảo Nhi với ánh mắt căm phẫn " Cô muốn làm gì?"
Thảo Nhi lấy trong tay một mũi tiêm, bên trong còn có thứ nước gì đó làm cô hoang mang lo lắng đầy sợ hãi, giọng nói run rẩy " Cô...cô đừng qua đây, cô muốn làm gì?"
Thảo Nhi cầm kim tiêm trên tay, từng bước tiến về phía Ngọc Dao, nhếch mép cười khẩy, ánh mắt toát lên những tia sát khí vô cùng tàn độc, cho dù cô giẫy giụa cỡ nào thì cũng không thể chạy thoát được.
Không nói một lời, ả bất ngờ giơ kim tiêm chọc mạnh vào bụng Ngọc Dao rồi tiêm thứ thuốc đó vào người cô.
Ngọc Dao mở trừng mắt.
Ngay lập tức cố sức dùng chân đạp vào bụng Thảo Nhi một cái, khiển ả ngã xõng soải ra đất, hai tên kia cũng buông cô ra, cơ thể cô như vậy bỗng kiệt sức mà ngã nằm ra đất, trong đầu sợ hãi vang lên giọng nói của chính mình " Mình bị sao thế này? Đau quá...bụng mình đau quá...Đau quá đi mất!..."
Rồi ôm bụng rên rỉ quằn quại " Đ...đau...bụng tôi..."
Thảo Nhi được hai người kia đỡ dậy, nhìn cô đau đớn dưới đất mà không thể che giấu nụ cười thâm độc. Ả ta bước đến, ngồi xổm trước mặt cô tiếp tục buông lời công kích để kích động cô.
" Không ngờ thuốc lại có tác dụng nhanh như vậy? Mày biết thứ thuốc đó là gì không? Là thuốc phá thai đó!'
Nghe ba chữ " Thuốc phá thai" Lòng cô hoảng loạn, đôi mắt trợn ngược mở to, trừng lên nhìn Thảo Nhi với sự giận dữ như muốn giết chết ả ngay lúc này, bàn tay cầm lấy cổ chân ả mà siết lấy, giọng nói thều thào đầy yếu ớt cố nói " Đồ...độc ác..."
Thảo Nhi nghe xong không hề nổi giận, ngược lại còn cười lớn đầy khoái chí " Mày quá khen rồi, cứ từ từ mà tận hưởng đi. Tao còn có nhiều bất ngờ cho mày phía sau lắm. Âm Ngọc Dao, cái thứ tạp chủng đó tốt nhất là không nên được sinh ra. Chỉ có tao mới đủ tư cách sinh con cho Tử Lâm thôi!"
Rồi đứng lên hất mạnh tay Ngọc Dao ra mà lạnh lùng rời đi.
" Đừng...đừng đi...ai đó giúp với..." Giọng nói the thé trong cổ họng, cơn đau đến toát cả mồ hôi làm cô không thể nói lên lời.
Nhìn bóng dáng bọn chúng rời đi, mà đầy tuyệt vọng, nước mặt chảy ra đến ướt nhẹp cả gương mặt. Cô không bỏ cuộc, liên tục tự đúc thúc bản thân, cắn chặt môi đến bật cả máu để giữ tỉnh táo " Không được ngất, tuyệt đối không được ngất...Cứu con tôi...cứu con tôi với...làm ơn..."
Cơn đau làm cô không thể hét lên, bò đến đâu máu ở phía dưới chảy ra lết theo đến đó, bàn tay run rẩy giơ về phía cảnh cửa đang bị khoá chặt kia, đôi mắt rưng rưng những giọt lệ đầy bất lực đến tuyệt vọng.
Tại sao chứ?
Một người con gái chỉ mới biết mình có thai thôi mà?