Nô Lệ Của Anh

Chương 54: Cả đời này, em mãi mãi là của tôi




Mặc Tử Lâm không còn cách nào khác, anh đành phải nhún nhường chấp nhận thoả thuận. Nhưng con người anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào, ngoài Âm Ngọc Dao mang thai con của anh.
Về phần Thảo Nhi. Ả ta và ông Trình đang toan tính gì, đương nhiên Mặc Tử Lâm có thể nhìn ra. Trong lòng anh đã có dự tính " Muốn ép tôi lấy cô ta sao? Hừ! Đừng mơ, tôi sẽ khiến cô ta biết thế nào là địa ngục trần gian."
Ngày hôm đó, Ngọc Dao không hỏi được Mặc Tử Lâm đã đi đâu, nên đành phải quay lại ngồi trong phòng chờ đợi, tâm trạng bồn chồn thấp thỏm như ngồi trên tổ kiến lửa.
" Rốt cuộc anh ta đã đi đâu vậy?"
Cạch.
Câu nói vừa dứt, thì tiếng mở cửa vang lên. Cùng với đó là giọng nói quen thuộc.
" Tiểu Dao Dao, em nhớ anh rồi sao?"
" Ai thèm nhớ anh chứ?" Ngọc Dao lập tức phủ biện.
Mặc Tử Lâm vừa đi tới, vừa cười cười " Vậy tại sao anh nghe mọi người nói, em đi tìm anh?"
" Tôi là có việc nên mới tìm anh, chứ không phải như anh nghĩ, đừng ảo mộng như vậy."
" Tiểu Dao Dao, em cũng phũ quá rồi đấy." Rồi bước đến ngồi bên cạnh cô " Lên đùi anh ngồi."
" Không, không cần!"
" Lên đây ngồi, em nói gì anh cũng đồng ý. Chỉ cần trong phạm vi khả năng của anh."
" Thật...thật sao?" Ngọc Dao đưa đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
Anh cười mỉm " Thật!"
Nghe xong Ngọc Dao tuy có chút lưỡng lữ nhưng đúng là cô có việc, nên đành tạm gác bỏ sự đề phòng, mà ngồi lên đùi Mặc Tử Lâm.
Anh nhận cơ hội kẹp chặt cô vào lòng " Thơm thật!"
" Anh...biến thái!"
Ngọc Dao hét toáng lên, vội lấy tay che chắn trước ngực, khi chóp mũi của Tử Lâm dí sát vào ngực của cô ngửi khịt khịt vài cái.
Mặc Tử Lâm liền bày ra bộ mặt bất mãn.
" Chậc! Em là vợ tôi. Không chỉ thế, ngực em tôi cũng nhìn suốt rồi, còn chạm mát xa giúp em vậy mà em còn ngượng được, che cái gì? Không phải chúng rất to và đẹp sao?"
" Đừng nói nữa!" Cô đỏ mặt vội quay đi.
Nhìn bộ dạng e thẹn này của Ngọc Dao. Anh không thể giấu nhịn được mà khẽ bật cười thành tiếng, ánh mắt ấm áp đầy cưng chiều nhìn cô.
Thật không ngờ, bản thân anh lại yêu con gái của kẻ, đã giết cha mình nhiều tới như vậy.
Mặc Tử Lâm trầm giọng khẽ nói:
" Lúc nãy em bảo có chuyện gì tìm anh?"
Nghe Tử Lâm hỏi Ngọc Dao có chút khó nói. Tuy không hiểu hết con người anh, nhưng cũng biết xơ xơ tính cách thất thường ấy. Mức độ ăn giấm còn cao hơn cả ngọn núi cao nhất thế giới.
Chỉ sợ nhắc đến Cảnh Thiên, anh lại lên cơn tam bành nữa.
" Anh đang hỏi em đấy, sao em lại im lặng?"
" T...tôi..." Ngọc Dao giật mình ấp úng.
" Nói đi, chuyện gì?"
" Tôi nói, anh không được tức giận."
Mặc Tử Lâm nhìn cô khẽ gật đầu, biểu hiện của sự đồng ý.
Ngọc Dao ngập ngừng vài giây, khó khăn mãi mới mở lời. " Anh... Có thể nào đừng làm khó Cảnh Thiên nữa được không? Tôi và anh ta thật sự trong sạch."
Nói xong cô không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, hai tay nắm chặt vào nhau như đang chờ đợi một cơn thịnh nộ ập tới.
" Ngẩng mặt lên đây." Giọng nói anh có chút khó nghe.
Cô biết chắc anh lại tức giận nữa rồi, hít một hơi sâu rồi ngước mặt lên nhìn anh.
" Em lấy gì để chứng minh, em và cậu ta không có bất cứ qua.n hệ nào?"
Gương mặt Mặc Tử Lâm trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng long lanh của người con gái đối diện. Bàn tay bóp chặt éo cô cứ như muốn xé ra thành trăm mảnh, cùng với câu nói tưởng chừng như bình thường, nhưng lại vô cùng tức giận trong đó.
Ngọc Dao đau đớn nhăn mày. " Anh làm tôi đau đấy."
" Đau?" Mặc Tử Lâm cau mày, liền buông lỏng Ngọc Dao ra, vòng tay kéo sát cơ thể cô vào lòng, hai gương mặt đối diện nhau. " Nói đi, em lấy gì chứng mình?"
" Tôi không có gì để chứng minh cả. Câu trả lời đều nằm trong trái tim anh. Tại sao anh không thử tin tôi một lần? Nếu như tôi phản bội anh, thì sẽ để mặc anh xử lý."
Sắc mặt Mặc Tử Lâm cau có không vui khi nghe câu trả lời này, liền kéo đầu Ngọc Dao xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn như đang đóng dấu chủ quyền. Anh nhỏ giọng:
" Nói! Em là của ai?"
" Của... Anh..."
" Tên."
" Mặc...Mặc Tử Lâm."
" Là vợ của ai?"
" Cũng là Mặc Tử Lâm."
" Tốt. Em nhớ lấy cho tôi, Âm Ngọc Dao. Cả đời này, suốt kiếp này, em mãi mãi ở bên anh. Nhắc lại."
Đôi mắt Ngọc Dao nhìn anh toát lên vẻ buồn bã, nó rũ xuống, miệng khẽ nói:
" Cả đời này, suốt kiếp này, em mãi mãi ở bên anh."
Mặc Tử Lâm nghe xong thì cũng không nói gì thêm, nhìn khuôn mặt Ngọc Dao một lúc rồi bế cô ra khỏi đùi của anh, lạnh giọng nói:
" Đi theo anh."
Ngọc Dao nhanh chóng theo sát phía sau Mặc Tử Lâm, vừa đi cô vừa lo lắng trong lòng, không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nữa.
" Tiểu Dao Dao, tốt nhất là em không lừa anh." Mặc Tử Lâm thầm nghĩ trong đầu, anh vẫn chưa hoàn toàn dám tin tưởng.
Đi được một lúc thì cả hai dừng lại một căn hầm. Vừa mở cánh cửa ra là một mùi hôi sộc thẳng vào mũi Ngọc Dao, khiến cô suýt ói ra.
Bước vào trong, đôi mắt Ngọc Dao cũng dần thích nghi hơn trong ánh sáng yếu ớt của căn hầm, bóng dáng của một người đàn ông nằm dưới đất bốc mùi hôi làm cô trợn tròn mắt kinh ngạc, lắp bắp.
" Người...người này..."
" Là Cảnh Thiên." Mặc Tử Lâm bất ngờ lên tiếng.
Cảnh Thiên đang lim dim, nghe thấy giọng của Ngọc Dao thì lồm cồm bò dậy, thân thể yếu ớt ngoảng đầu nhìn cô, miệng mấp máy.
" Ngọc...Ngọc Dao..."
Ngọc Dao như chết đứng tại chỗ. Cảnh Thiên bây giờ nhìn thật thê thảm, cơ thể toàn vết thương chằng chịt do bị đánh để lại, mấy ngày không tắm, quần áo bốc mùi đến khó ngửi vô cùng đáng thương.
Cô liền quay qua nói với Tư Lâm " Anh thả Cảnh Thiên ra đi."
" Em lo cho cậu ta à?"
" Anh đừng như vậy có được không? Coi như tôi cầu xin anh, anh cho tôi thời gian. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy giữa tôi và Cảnh Thiên đều trong sạch."
Ngọc Dao nhỏ nhẹ, cô không dám lớn tiếng. Bởi cô biết có nói thế nào thì Mặc Tử Lâm cũng ngang ngược không chịu nghe, đành phải dùng biện pháp cầu xin.
" Được! Một tuần. Anh cho em một tuần để chứng minh. Còn về phần cậu ta, anh tự biết phải làm gì."
Dứt lời, Mặc Tử Lâm cầm cổ tay Ngọc Dao bất ngờ kéo về phía mình, cô không kịp phản xạ mà lao người theo. Anh vòng tay qua gáy cô, rồi lại c.ưỡng hôn cô một lần nữa ngay trước mặt Cảnh Thiên, như đang khiêu khích chứng mình cho cậu thấy. Âm Ngọc Dao đích thị là của ai.
Ánh mắt anh hơi liếc nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất kia.
Cảnh Thiên chỉ biết gượng cười chua xót, đau nhói mà thầm than trong đầu. " Tử Lâm. Cậu đâu cần thiết phải làm như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.