Mặc Tử Lâm lập tức đuổi ngay sau phía Ngọc Dao, nhìn thấy bóng lưng cô đi vào trong phòng, anh xải bước nhanh hơn về phía cửa phòng mà mở tung ra.
" Em chạy cái gì?" Giọng nói Tử Lâm cất lên đầy khó nghe.
Ngọc Dao nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay chùi đi những vết máu còn dính trên miệng, xoay người lại mà cười mỉm, nhỏ giọng nói:
" Không phải tôi chạy, mà là trái tim tôi nó không thể đứng nhìn nổi nữa."
" Trái tim?" Tử Lâm nhướng mày, tiện tay khoá chốt cửa đi về phía chỗ Ngọc Dao, ánh mắt sắc lẹm đến đáng sợ " Chính em là người đẩy tôi cho người phụ khác, bây giờ còn có tư cách nói được câu đó sao?"
" Tại sao lại không thể?" Ngọc Dao tiếp lời ngay, giọng nói ấm ức như nghẹn đi tiếp tục nói:
" Anh là người làm ra, vậy mà lại không dám nhận trách nhiệm. Nếu như là tôi mang thai, anh cũng đối xử tôi như vậy có đúng không? Tôi là trò mua vui, là trò tiêu khiển của anh. Anh nói yêu tôi? Nó đang ở đâu? Tại sao tôi lại không nhìn thấy? Ngược lại sao tôi chỉ nhìn thấy tất cả những tổn thương mà anh dành cho tôi? Đây là cách yêu của anh sao? Mặc Tử Lâm."
Đôi mắt chợt ngấn lệ, Ngọc Dao như một lúc nói hết những nỗi lòng đã kìm nén bấy lâu. Nó như được dịp mà phun trào ra ngoài.
Mặc Tử Lâm tặc lưỡi, rồi bỗng bật cười thành tiếng như một tên khờ dại. Bước đến tiến sát đối diện gương mặt cô, nhoẻn cười hạ giọng.
" Tiểu Dao Dao, em biết tôi yêu em nhiều đến mức nào không? Những gì em muốn tôi đều có thể đồng ý, chỉ trừ cái ý định em muốn rời xa tôi. Ngay đến việc em kêu tôi phải chăm sóc, quan tâm cô ta, tôi cũng nghe theo mà làm. Đúng như những gì em muốn, vậy mà em còn trách móc tôi sao?"
Ngọc Dao nhướng đôi lông mày lên, đôi mắt lónh lánh như bao phủ toàn bộ cảm xúc ấm ức, tủi hờn bên trong, chua chát mà đáp lại.
" Vậy tại sao phải bắt tôi chứng kiến cảnh ân ái của hai người? Tôi đã làm gì sai? Anh quan tâm cô ta thế nào, có ngủ với cô ta ra sao. Tại sao phải muốn tôi xem?"
" Không làm thế, thì sao em nhận ra cái tình cảm em vẫn còn đó dành cho tôi?" Tử Lâm dõng dạc, như một sự khẳng định đúng đắn cho việc làm của chính mình.
" Ai cần chứ? Tôi mà còn tình cảm với anh sao? Anh tự cho mình là hay, tự cho rằng bản thân mình luôn đúng, ngang ngược một cách vô lý."
" Vậy thì sao phải chạy? Không còn tình cảm vậy sao phải khóc? Sao lại nói ra những lời khi nãy. Em giải thích đi, Âm Ngọc Dao?"
" Anh lợi dụng cô ta để kiểm tra tôi sao?" Gương mặt nghi hoặc nhìn anh mà nói nhỏ.
" Không hẳn là vậy, tôi chỉ muốn biết. Em có thật sự yêu tôi hay không? Câu nói khi nãy là thế nào? Em nói rõ cho tôi nghe."
Đôi lông mày Ngọc Dao nhíu lại, cô đương nhiên biết mình đã nói gì, nhưng lại không muốn nhắc lại, cúi xuống quay đi chống chế nói cho qua loa.
" Tôi không nhớ."
" Không nhớ? Em đang giỡn mặt với tôi đấy à?" Mặt anh cau có đến đáng sợ.
Hai tay Ngọc Dao siết chặt, như đang kìm chế lại cảm xúc, hà tất phải cãi nhau như thế này? Trả lại tự do cho nhau, không phải tốt hơn sao?
Lòng cô đau nhói, từng vết thương cũ lại đang dần tua ra máu. Cô bất lực với người đàn ông trước mặt, anh chưa bao giờ hiểu cho cô.
Một người con gái giản dị không cần cao sang, chỉ muốn một cuộc sống bình yên, theo đuổi ước mơ và đặc biệt yêu được chính người luôn quan tâm đến cảm xúc của mình...Làm gì cũng sợ người ấy đau, nói gì cũng sợ tổn thương.
Nhưng mà... Có lẽ đối với người con gái này, cô vĩnh viễn không có đủ tư cách.
Không gian bỗng chốc im lặng, Tử Lâm vẫn đứng nhìn không rời mắt khỏi Ngọc Dao. Gương mặt non nớt thuần khiết lúc trước, giờ chỉ toàn là đau buồn xâm chiếm. Chợt thấy khoé mắt rơi ra một dòng lệ.
Trong lòng Tử Lâm cũng dần nguôi đi, buồn bã không kém, thầm nghĩ " Sao lại khóc nữa rồi?" Anh muốn đưa tay quệt nó đi, nào ngờ lại bị phản xạ né tránh của cô từ chối, hất mạnh tay anh ra lùi bước lại.
Tử Lâm nhíu mày nhìn Ngọc Dao một cách khó hiểu " Thái độ vừa rồi là sao?"
" Tôi tự lau được." Không chần chừ mà đáp lại ngay.
" Em coi tôi là cái gì? Tôi không thể chạm vào người em được hả?" Anh nói như quát vào mặt cô.
Ngọc Dao cười nhạt, chậm rãi đáp: " Không phải, tôi sợ cơ thể dơ bẩn của tôi làm bẩn tay anh thôi."
Tử Lâm nghe xong thì tức giận, khuôn mặt tối sầm lại nghiến răng. Cô không biết được rằng, sự kiên nhẫn trong anh đã tới giới hạn. Nếu như ban đầu thì cô đã bị ăn ngay cái bạt tay từ lâu rồi.
" Em nghe cho rõ đây. Đừng bao giờ mà chống đối lại tôi."
Lập tức Tử Lâm mạnh bạo cúi người, ôm cô vác lên vai.
" Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống." Ngọc Dao bị bất ngờ, theo bản năng mà vùng vẫy trên vai Tử Lâm.
Mặt lạnh lùng không chút biến sắc, xải bước dài đi tới bên giường, rồi ném cô xuống, trực tiếp ấn người ghì chặt trên giường.
" Mặc Tử Lâm, anh dừng lại đi. Tôi không muốn."
Anh lạnh lùng đáp: " Em nói em dơ bẩn. Bẩn chỗ nào? Tôi rửa cho em."
Ngọc Dao đương nhiên vẫn không nguyện ý mà chống cự, với được cái gì là ném cái đó. Đến cái gối kê dưới đầu cô cũng lấy ra đập vào mặt anh.
Lần này Tử Lâm thật sự nổi điên lên, trán nổi đầy gân xanh, hay bóp chặt cổ tay đến hằn cả vết đỏ lên, gắt gỏng " Em cứ như thế này thì làm sao tôi có thể dịu dàng với em đây hả?"
Ngọc Dao nức lên, hai mắt nhắm nghiền lại nghiêng qua một bên, giọng nghẹn ứa " Không cần...Xin anh đừng ép tôi nữa."
Tử Lâm nhíu mày, lời định nói ra nhưng ngay sau đó thì lại nuốt tuột vào trong, khi nhìn thấy bên cạnh cô có một vỉ thuốc lạ đã mất một viên.
" Cái gì kia?"
Câu hỏi của anh cất lên, cũng theo đó là bàn tay buông lỏng cổ tay Ngọc Dao ra để cầm lên vỉ thuốc đó xem nó là cái gì. Cô như nhớ ra cái gì đó, liền mở choàng mắt hoảng loạn định giật lấy.
" Đừng."
Nhưng Tử Lâm đã nhanh tay trước, anh cầm lên liếc nhìn gương mặt hoảng hốt của cô khó hiểu, rồi nhìn vỉ thuốc đang cầm trên tay.
Bỗng nhiên gương mặt anh đen xạm lại, sát khí lạnh lẽo nguy hiểm toả ra khắp nơi, khiến cô không rét mà run, cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, rùng mình một cái.
" Tiểu Dao Dao, đây là cái gì?" Giọng anh trầm xuống, nhưng pha lẫn trong đó là sự tức giận đến đáng sợ.