" Cục cưng thích quá!" Tên đàn ông ấy cất giọng thoả m.ãn, không ngừng cùng Thảo Nhi hoà vào nhau, cao trào đến lãng mạn.
Thời gian trôi đi. Sau khi làm xong, giải toả mọi buồn bực trong lòng. Thảo Nhi bắt đầu mặc lại quần áo, liếc nhìn ly rượu vang trên bàn rồi cầm lên uống một ngụm.
Thở ra một hơi dài, lạnh giọng nói:
" Về đi, khi nào cần ta sẽ gọi."
" Tuân lệnh, cục cưng." Người đàn ông đó răm rắp nghe lời, vui vẻ mà đáp lại.
Nụ cười của tên đàn ông ấy dần tắt lịm đi, khi bóng lưng Thảo Nhi đi khuất hẳn, gã nhếch mép đầy khinh bỉ, chê lên chê xuống.
" Đúng là dở tệ, rỗng quá rồi, chẳng thú vị gì tý nào. Đúng không? Âm Ngạo."
Người đàn ông tên Âm Ngạo đó dần đi ra, tầm chừng ngoài 40 tuổi. Ánh mắt kiên định tràn đầy sát khí của một kẻ như chứa đựng đầy thù hận trong lòng, lạnh lẽo đến đáng sợ, cất giọng.
" Cứ lợi dụng cô ta cho thật tốt. Con bài này còn giá trị cần dùng."
" Được! Được."
Tại địa bàn nhà của Mặc Tử Lâm.
Lúc này, gương mặt của Tử Lâm trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào cái máy tính, nghiến răng mà nói " Lập tức photo nó ra."
Nói xong Tử Lâm liền rời đi, tên đàn em cũng bị doạ cho vã cả môi hồi, ướt sũng lưng áo sau, lẩm bẩm trong miệng " Xem ra, chuyến này tiểu thư Thảo Nhi lành ít dữ nhều rồi."
Tử Lâm mang theo tâm trạng khó nói, sắc mặt kém đi rõ rệt cứ như đang cảm thấy áy náy một truyện gì đó, vừa đi anh vừa nghĩ.
" Làm sao đối diện với cô ấy đây?"
Cứ nhớ đến những cảnh tượng anh hành hạ cô, sống dở chết dở. Còn người anh em kia nữa, thì cảm thấy tự trách, càng căm hận bản thân mình, nhưng hận nhất vẫn là Thảo Nhi hơn, anh cau mày đay nghiến " Tất cả là tại ả ta."
Tử Lâm nhanh chóng bước vào một căn phòng, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn không mảnh vải che thân đang ngồi trên giường bỗng giật thót khi nhìn thấy anh, hoảng sợ lắp bắp " Anh...anh..."
Anh không nói gì cả, bước nhanh tới trước mặt cô mà không một chút do dự, khom người cưỡng hôn.
Đôi mắt Ngọc Dao mở tròn đầy kinh ngạc. Không hiểu sao cô lại có cảm giác nụ hôn này rất dịu dàng và ngọt ngào.
Không để cho cô kịp hoàn hồn, anh liền nhỏ giọng nói:
" Mặc đồ vào và đi theo anh, nhanh lên."
Ngọc Dao nhìn anh khó hiểu vài giây, rồi lại cúi xuống không nói gì mà nghe lời mặc một đồ khác vào.
Tử Lâm đứng ngoài cửa đợi, cho tới khi Ngọc Dao bước ra.
Anh nhìn quét qua cô một lượt, từ trên xuống dưới, mặc một chiếc đầm giản dị nhưng cũng che được đi vết thương do anh gây ra. Cặp đùi thon, nhỏ nhắn khiến anh cũng suýt phải chảy nước miếng. Cái đó như lại dựng đứng lên một lần nữa.
Tử Lâm ho lên một tiếng chống chế " Đẹp lắm!"
Nhưng Ngọc Dao cũng chẳng mấy quan tâm lời anh nói, buồn bã chỉ hỏi vỏn vẹn một câu.
" Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
" Đảm bảo em sẽ không ghét tôi nữa."
Dứt lời, Tử Lâm cầm cổ tay Ngọc Dao mà dẫn đi, siết chặt cứ như sợ cô lạc mất vậy. Trong lòng cô bây giờ đang rất hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy xa.
Cái gì mà sẽ không ghét anh nữa?
Anh đưa cô tới một căn phòng, vừa mở cửa ra là thân hình của một cô gái bổ nhào tới, cùng với giọng nói nũng nịu.
" Tử Lâm, anh đột nhiên chạy đi đâu vậy? Em nhớ anh chết đi được."
Thảo Nhi lao tới muốn ôm trầm lấy người Tử Lâm, thì bị anh né tránh sang một bên, làm ả không có chỗ bám theo quán tình mà ngã dụi mặt xuống đất.
Rầm!
Thảo Nhi bị ngã, ả tỏ ra đáng thương, khóc lóc mếu máo " Tử Lâm, đỡ em với. Huhu..."
Tử Lâm vẫn im lặng không đoái hoài, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thảo Nhi, khiến ả bất giác lạnh toát cả sống lưng.
Mặc Tử Lâm cầm tay Ngọc Dao, dẫn cô đi vào bên trong mà phớt lờ Thảo Nhi đang nằm dưới đất, ả ta không can tâm, giận dữ mà gọi:
" Tử Lâm, anh làm gì vậy? Không thấy em ngã sao?"
Anh khựng lại, quay đầu nhìn ả mà nhếch mép cười khẩy " Cô ngã thì liên qua gì đến Mặc Tử Lâm này.
Rồi ôm Ngọc Dao vào lòng, để cô lên đùi anh, ngồi lên chiếc ghế cao sang của một ông trùm.
Hành động này khiến Thảo Nhi sốc không nói lên lời, nhìn chằm chằm vào Ngọc Dao với ánh mắt ghen ghét khó hiểu " Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bỗng Mặc Tử Lâm lạnh giọng nói " Đem thuốc phá thai tới đây."
Ngọc Dao nghe xong thì kinh ngạc trong lòng, nãy giờ mặc cho anh làm gì thì làm, nhưng phá thai? Ai phá?
Thảo Nhi vẫn ngây thơ không biết, cứ tưởng Ngọc Dao lại mang thai mà cười đắc ý, tự mình đứng dậy rồi buông lời chế giếu.
" Còn tưởng chuyện gì chứ? Thì ra nó lại mang thai sao? Tử Lâm, anh muốn nó phá bỏ thai đúng không? Sao không nói em, đâu cần đích thân anh làm như vậy?"
Anh nhìn ả cười lạnh " Vậy sao? Nghe cứ như cô đã làm một lần rồi nhỉ?"
Thảo Nhi nghe xong có chút chột dạ, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, chỉ tay về phía Ngọc Dao tức giận mà nói:
" Sao anh lại ôm nó, Người anh ôm là em mới đúng."
" Tôi ôm vợ tôi, còn cô là cái thá gì mà tôi phải ôm?" Anh lạnh giọng thẳng thừng tiếp lại ngay.
" Vợ?" Thảo Nhi nhướng mày không chịu " Em mới là vợ anh. Em còn mang thai con của anh nữa."
Tử Lâm trừng mắt, ánh mắt như muốn giết chết đối phương, không muốn nói nhiều với Thảo Nhi mà vào thẳng vấn đề chính.
" Tôi kêu thuốc phá thai, chính là cho cô uống đấy."
Thảo Nhi nghe xong, trợn trừng hai mắt như không dám tin vào tai mình, chấn động trong lòng một cái, ấp úng " Anh...đang đùa em đúng không?"
" Cô nhìn mặt tôi có giống như là đang đùa không?"
Khoé miệng Thảo Nhi khẽ giật giật, ả vẫn không chịu nhận mà nói dối tới cùng. Giọng nói bắt đầu nghẹn đi bởi nước mắt.
" Hôm nay anh sao vậy? Anh định giết chết con ruột của mình sao?"
Tử Lâm nhìn Thảo Nhi cau có mặt mày, lẩm bẩm trong miệng " Còn muốn diễn kịch."
Anh quay qua, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhỏ giọng trầm thấp " Em nhìn cho kỹ, con chúng ta chết ra sao. Anh bắt ả ta bị y chang như vậy."
" Sao cơ?" Ngọc Dao hoảng hốt trong lòng.
Nói xong, anh đứng dậy từ từ đi về phía Thảo Nhi. Ả ta vui mừng tới mức không từ mọi thủ đoạn để ép ra những giọt nước mắt. Tưởng chừng anh đã suy nghĩ lại và muốn ôm lấy ả.
Nhưng hiện thực đã vả cho Thảo Nhi một cú cực mạnh vào mặt.
Mặc Tử Lâm dứt khoát giơ chân lên, đạp thẳng vào bụng của Thảo Nhi khi ả không có phòng bị, làm ả ngã ngửa ra sau theo đó là ôm bụng đầy đau đớn.
" Tử...Tử Lâm..."
" Dám giết con của Mặc Tử Lâm này. Muốn chết." Giọng anh đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn ả quằn quại dưới sàn.
Một dòng máu đỏ tươi từ phía dưới chảy ra, Thảo Nhi đôi mắt ngấn lệ, giọng nói uất ức " Tại sao? Nó là con anh mà Tử Lâm."
" Cô ăn nằm với biết bao nhiêu đàn ông, bây giờ có bầu thì tìm tôi để đổ vỏ. Đúng là thâm độc."
" Cứu...Cứu em..."
Tiếng kêu the thé của Thảo Nhi vang lên, đau đớn đến nhăn mày.
Giọng nói run run khó nói, bàn tay run rẩy giơ lên phía trước như muốn cầu xin sự giúp đỡ.
Lúc này Ngọc Dao im lặng chứng kiến, cô kinh hãi, khiếp sợ sự tàn nhẫn của anh. Ra tay sát hại một đứa bé còn đang trong bụng mẹ, không thể đứng nhìn được nữa mà chạy đến trước mặt Thảo Nhi che chắn cho ả ta.
" Mặc Tử Lâm, anh điên rồi. Sao có thể giết một đứa bé chưa chào đời thế này."
" Ả giết con chúng ta. Anh bắt ả phải trả giá, vậy mà em còn giúp ả ta. Mau tránh ra."
Tử Lâm quát lên đầy đáng sợ.