Hạ Khúc Yên sững sờ, tên này biết mình sống lại khi nào?
- Sao anh...
Tư Thiếu Kiệt nhìn cô, nước mắt lăn dài.
- Anh hối hận, thực sự hối hận, kiếp trước là do anh ngu muội, tin tưởng cô ta lại không để ý đến cảm nhận của em. Vì tin tưởng cô ta mà anh mất trắng tất cả. Bây giờ anh chỉ cầu xin em tha thứ cho anh, kiếp trước anh lỡ em rồi.
Hạ Khúc Yên nghe đến đây thì không thấy cảm động, ngược lại cô càng cảm kích Đường Lan.
Nhờ cô ta mà cô biết kiếp trước Tư Thiếu Kiệt có bộ mặt như thế nào.
Hạ Khúc Yên toan định mở lời, giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc vang lên sau lưng cô.
- Tư Thiếu Kiệt, cậu đụng chạm vợ người khác hơi nhiều rồi đấy.
Tư Quân Thành mặt đen lại, đằng đằng sát khí bước đến ôm lấy Hạ Khúc Yên vào trong lòng.
Tư Thiếu Kiệt khó chịu ra mặt, hắn lớn giọng.
- Chú, đây là cuộc trò của cháu và Khúc Yên, chú có thể...
- Xưng hô sao cho đúng!
Tư Quân Thành nổi giận nhìn về phía Tư Thiếu Kiệt, ánh mắt như muốn nuốt luôn người trước mặt.
- Tư Thiếu Kiệt, cậu đừng quên, cô ấy là vợ tôi.
Tư Thiếu Kiệt tức tối, tay nắm chặt thành quyền.
- Chú, chú không thích cô ấy thì đừng làm khổ cô ấy!
- Ai nói tôi không thích cô ấy?
Bất ngờ Tư Quân Thành nâng cằm Hạ Khúc Yên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Ưm ~
Sau vài phút, Tư Quân Thành buông cô ra, cả hai thở dốc, anh ép sát khuôn mặt đỏ bừng của cô vào người mình, đưa mắt trừng người đang đứng thất thần trước mặt kia.
- Cậu còn gì muốn nói không?
Tư Thiếu Kiệt ấm ức xoay đi, còn không gọi vọng lại.
- Hạ Khúc Yên, anh sẽ không từ bỏ em.
Hạ Khúc Yên: "..."
Xác định người kia đã đi, cô đẩy Tư Quân Thành ra khỏi người mình.
- Anh... anh sao lại.
Tư Quân Thành cười nham hiểm.
- Giải vây cho em, em còn muốn gì nữa?
Hạ Khúc Yên đầu bốc khói, cô kéo tay anh.
- Đi về.
...
- Hai đứa, ở lại đây một đêm đi, mẹ có dọn phòng sẵn rồi.
Mẹ Tư Quân Thành nắm lấy bả vai Hạ Khúc Yên, đẩy cô vào trong nhà.
- À mẹ...
Hạ Khúc Yên lúng túng, mẹ Tư Quân Thành tiếp thêm một câu khiến cô đứng hình.
- Mẹ ngủ dưới lầu, không phiền hai đứa lăn giường nên đừng bận tâm.
Hạ Khúc Yên: "..."
Hạ Khúc Yên cười gượng, cô gãi đầu.
- Cảm ơn mẹ, con muốn lên phòng trước.
Hạ Khúc Yên cô chuồn ngay.
Khi cô đã lên phòng, mẹ của Tư Quân Thành quay sang anh.
- Đã biết rõ nhiệm vụ của mình chưa?
Tư Quân Thành gật đầu.
- Sinh cho mẹ một đứa cháu nội.
...
Tối đó.
- Tư Quân Thành, ưm ~
Tư Quân Thành hôn lên cánh môi cô
- Tư Quân Thành, anh...
- Tại sao hôm nay lại ở cùng với Tư Thiếu Kiệt? Em nhớ tình cũ sao?
!!!
Hạ Khúc Yên ngẩn người. Tên này ghen sao?
- Không có, chỉ là có chút chuyện. Ưm ~
Tư Quân Thành không cam tâm, đè cô xuống hôn đến khi nào môi sưng đỏ.
- Em nên nhớ bây giờ em là vợ tôi, cần tránh tiếp xúc với những người đàn ông khác.
Cơ thể cả hai người dần nóng lên, tay của Tư Quân Thành bắt đầu sờ soạng vào áo cô.
- Tiểu yêu tinh, em mê người thật đấy.
Hạ Khúc Yên bị anh hôn đến mức mặt đỏ bừng, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
- Anh... đeo bao vào.
Tư Quân Thành liếm môi, hóa thân thành con sói đói vồ lấy cô.
- Đến giờ làm thịt em rồi, tiểu yêu tinh.
...
Sau một đêm mây mưa, Hạ Khúc Yên mệt mỏi nằm trong lòng Tư Quân Thành.
Tư Quân Thành hôn lên trán cô.
- Vất vả cho em rồi tiểu yêu tinh.'
Tư Quân Thành chăm chú nhìn con mèo nhỏ ngủ say sưa nằm trong lòng mình.
- Nói với em một bí mật. Anh chọc thủng bao rồi.