Chị Hạ, chị nhìn xem, đó có phải là bạn gái của Tư tổng không?
Doãn Tiểu Vy nói lớn, ánh mắt hiện lên tia long lanh.
Hạ Khúc Yên nhìn qua, ánh mắt thoáng buồn.
Cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ xinh đẹp kia đang khoác lấy tay Tư Quân Thành, có phải là người trong lòng anh?
Thẩm Niệm Tuyết!
Doãn Tiểu Vy bên cạnh không nhìn ra tâm trạng của Hạ Khúc Yên, cô vô tư nói.
- Cô ấy đẹp quá đi, đúng là Tư tổng mà.
- Đi thôi Tiểu Vy, chị hơi mệt.
Hạ Khúc Yên nắm lấy tay Doãn Tiểu Vy mà kéo đi trong sự tiếc nuối của cô bé.
...
- Em sao vậy?
Tư Quân Thành luống cuống nhìn Hạ Khúc Yên đang cuộn tròn trong chăn lại một cục, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Tư Quân Thành cả.
- Không có gì!
- Em mệt à?
- Không.
- Em giận anh gì sao?
- Có giống em đang giận không?
Tư Quân Thành: "..."
Vậy rốt cuộc là có giận hay không?
Tư Quân Thành đưa tay vén chăn lên.
- Em còn đau eo à, có cần anh xoa không?
Hạ Khúc Yên: "..."
Cục tức của cô lên tới tận não, Hạ Khúc Yên cầm lấy chiếc gối ném vào người Tư Quân Thành.
- Anh cút ra ngoài cho em!
Tư Quân Thành ôm lấy chiếc gối, đưa tay nhéo mũi Hạ Khúc Yên.
- Được rồi, không trêu em nữa, thay đồ đi, anh đưa em tới tiệc của công ty.
- Anh kêu người khác đi đi, em hôm nay không có tâm trạng.
Tư Quân Thành không nói gì, một tay bế Hạ Khúc Yên đang nằm trên giường kia.
- Nếu em không đi được thì anh bế em, anh có vợ rồi, phải đi cùng vợ chứ!
Hạ Khúc Yên: "..."
Ai cứu cô với!
...
Hạ Khúc Yên mặc một bộ váy trắng với hoa văn toát lên vẻ sang trọng.
Tư Quân Thành ngẩn người nhìn cô, khuôn mặt anh ửng đỏ.
- Hôm nay em đẹp lắm!
- Cảm ơn.
Tư Quân Thành và Hạ Khúc Yên bước lên xe.
Đi được một đoạn, tay của Tư Quân Thành bắt đầu nắm lấy tay của Hạ Khúc Yên.
- Đừng uống rượu nhiều, nếu mệt quá cứ gọi anh.
Hạ Khúc Yên tựa đầu lên thành ghế, mắt nhắm lại.
- Ừm.
- Với cả đừng giận anh nữa, mặc dù không biết chuyện gì nhưng em đừng để bụng.
Hạ Khúc Yên day day thái dương, liếc nhìn qua Tư Quân Thành.
Anh ngồi như cún con tội nghiệp đang chờ chủ tha thứ.
Hạ Khúc Yên cười thầm, coi như tha cho anh.
...
Hạ Khúc Yên khoác tay Tư Quân Thành bước vào trong.
Mọi người nhìn xung quanh hai người, tiếng bàn tán ngày một xôn xao.
- Nhìn kìa, là bạn gái của Tư tổng sao?
- Chưa biết được, có khi là thư ký thôi.
Lại một người khác lên tiếng.
- Đẹp thế kia chắc là bạn gái rồi. Trước giờ tôi cứ nghĩ Tư tổng thích đàn ông cơ.
Hạ Khúc Yên: "..."
Tư Quân Thành: "..."
Hạ Khúc Yên quay sang hỏi nhỏ.
- Tư Quân Thành, trước khi cưới em anh ế suốt chừng ấy năm à?
- Cẩn thận cái miệng nhỏ của em!
Tư Quân Thành cầm lấy ly rượu từ phục vụ, quay sang Hạ Khúc Yên.
- Anh đi tiếp các tổng giám đốc khác, có gì thì gọi anh!
Hạ Khúc Yên gật đầu, bản thân cô cũng đi về phía hành lang cửa sổ.
Hạ Khúc Yên tựa tay lên thành, ánh mắt nhắm lại tựa thư giãn.
Sống lại một lần nữa, gặp được Tư Quân Thành có lẽ là một trong những điều may mắn của cô.
Khi thấy anh cùng Thẩm Niệm Tuyết đi cùng, trong lòng Hạ Khúc Yên cô nảy sinh ra một cảm giác khó chịu không thể tả được.
" Mình thích Tư Quân Thành sao? "
Đó cũng là câu hỏi nan giải trong lòng cô bây giờ.
- Xin lỗi, cô có phải là tiểu thư Hạ Khúc Yên?
Một giọng nói dịu dàng vang lên khiến Hạ Khúc Yên bất giác xoay người lại.
- Phải, cô...
- Chào cô! Tiểu thư Hạ Khúc Yên, tôi là Thẩm Niệm Tuyết.