Ưm... Tuyết... anh yêu em... Niệm Tuyết.
- Niệm Tuyết?
Niệm Tuyết... là người Tư Quân Thành yêu sao?
Hạ Khúc Yên rơi vào trầm tư.
Đêm nay với cô có lẽ là một đêm không ngủ.
...
- Em... tối qua không ngủ được sao?
Tư Quân Thành lo lắng nhìn quầng thâm như gấu trúc dưới mắt Hạ Khúc Yên.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
- Có chút khó ngủ, không sao, chỗ lạ không quen, vài bữa là ổn.
Tư Quân Thành cũng không nói gì nhiều, anh kéo ghế cho Hạ Khúc Yên, bản thân mình cũng ngồi xuống ăn sáng.
- Hôm nay em đến công ty nhé, anh sắp xếp cho em hết rồi.
Hạ Khúc Yên gật đầu, không quên cảm ơn Tư Quân Thành.
...
Ở công ty, trợ lí của Tư Quân Thành hướng dẫn Hạ Khúc Yên thay anh ta.
- Tư phu nhân, cô còn gì thắc mắc nữa không ạ?
Hạ Khúc Yên mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không còn, cảm ơn cậu.
Trợ lí Doãn toan định rời đi, âm thanh của Hạ Khúc Yên lại vang lên.
- Trợ lí Doãn, có thể lại đây một chút được không.
- Thưa phu nhân, cô có gì dặn dò ạ?
Hạ Khúc Yên hơi cúi người.
- Không có gì đáng quan trọng, chỉ là bên cạnh Tư Quân Thành... có người phụ nữ khác không?
Trợ lí Doãn lúc nãy hơi khựng lại, anh ta đáp bằng giọng lí nhí.
- Thưa phu nhân, lúc cậu chủ ra nước ngoài có quen biết và thân thiết với một cô gái tên Thẩm Niệm Tuyết.
- Tư Quân Thành, anh ta rất quan tâm cô gái tên Niệm Tuyết đó sao?
- Lúc trước cậu chủ có bày tỏ tình cảm nhưng lại bị từ chối rồi ạ.
Hạ Khúc Yên gật đầu.
- Cảm ơn cậu, phiền cậu rồi.
Trợ lí Doãn rời đi, cô cũng bước vào làm việc với tâm trí mơ hồ.
Tư Quân Thành rất yêu Thẩm Niệm Tuyết sao?
...
- Khúc Yên... là em đúng không?
Tư Thiếu Kiệt mừng rỡ chạy lại nắm lấy tay cô.
Hạ Khúc Yên lộ rõ vẻ mặt chán nản nhìn anh ta.
Vừa tan làm lại gặp cái tên này, rõ là xui.
- Tư Thiếu Kiệt, anh ở đây làm gì?
- Anh nhớ em... Khúc Yên.
Nói rồi Tư Thiếu Kiệt nắm chặt lấy tay cô.
- Khúc Yên, làm ơn cho anh thêm một cơ hội, anh thật sự rất yêu em.
Giọng Tư Thiếu Kiệt bắt đầu run rẩy.
- Làm ơn, xin em đừng kết hôn với chú út của tôi.
- Tôi kết hôn rồi.
Hạ Khúc Yên lạnh nhạt, tay cô không ngừng gỡ tay của Tư Thiếu Kiệt ra.
- Em... em...
Tư Thiếu Kiệt lắp bắp, căn bản hắn ta sốc không nói nên lời.
Chát!
Tiếng tát vang lên, khuôn mặt Hạ Khúc Yên đỏ ửng.
Không ai khác chính là cô ta- Đường Lan.
- Hạ Khúc Yên, cô không nghe lời cảnh cáo của tôi sao? Mau tránh Tư Thiếu Kiệt ra cơ mà?
Tư Thiếu Kiệt nắm lấy cánh tay cô ta, không ngừng quá lớn.
- Cô bị điên sao? Mau xin lỗi cô ấy.
- Kiệt! Tại sao em phải xin lỗi cô ta, cô ta căn bản làm sai cơ mà?
Tư Thiếu Kiệt mặc dù nóng giận cực độ nhưng không thể làm gì cô ta. Kiếp này Đường Lan chưa bày ra bộ mặt dã tâm đó, làm sao Tư Thiếu Kiệt hắn có thể vạch trần?
Hạ Khúc Yên đưa tay lên vết tát của mình.
- Cô đến đây để nói chuyện cười sao cô Đường? Cử chỉ nào cho thấy tôi đang lại gần Tư Thiếu Kiệt của cô? Bệnh viện mắt đang ở bên kia, nếu cô không có tiền tôi có thể sẵn lòng.
Đường Lan bây giờ đang tức anh ách.
- Cô...
- Mau xin lỗi Hạ Khúc Yên cho anh.
Tư Thiếu Kiệt quát lớn làm Đường Lan sợ sệt.
- Anh vì cô ta mà quát em? Rốt cuộc anh có yêu em không hả? Hay là anh yêu Hạ Khúc Yên rồi?
Hạ Khúc Yên nhìn thấy màn này thì ngứa mắt, cô xoay lưng rời đi.
Bất ngờ cơ thể Hạ Khúc Yên bị một lực đẩy ra giữa lòng đường.
Là Đường Lan đẩy cô.
Bíp bíp ~
Vẻ mặt Đường Lan hiện lên vẻ tàn ác.
- Hạ Khúc Yên, vì mày mà Tư Thiếu Kiệt lạnh nhạt với tao. Mày nên đi c.h.ế.t đi!
Rầm!