Nói Yêu Em Biết Bao Lần Mới Là Đủ?

Chương 8:




Cuối cùng thì sao? Hạo Nhiên vẫn nối tiếp đằng sau Tịnh Hi về đến tận nhà..
Chung cư mà cô ở cũng khá gần, chỉ đi có một chút liền tới. Tổng quan cũng ở được, chỉ là có chút tồi tàn và tối tăm!
Nếu một thân một mình là con gái mà ở thì có chút không yên tâm lắm. Tịnh Hi loay hoay tìm chìa khóa nãy giờ mà vẫn không thấy ở đâu, khuôn mặt liền hiện lên vẻ bất mãn, anh mới hỏi: " Có khi nào đã rơi mất ở đâu rồi không? "
- Làm sao mà xui như vậy, anh chỉ vừa xuất viện, ở đây đợi một chút em chạy đi kiếm. _ Cô cũng nghĩ tới trường hợp mà anh nói có khi lại đúng, liền không vui vẻ gì mà phải bắt buộc đi tìm. Chứ không thôi lại phải ngủ ở ngoài đường
- Không được, anh đi với em. _ Vừa nói dứt lời, Hạo Nhiên đã ung dung kéo cô đi xuống. Anh là thân đàn ông con trai mà, thiếu chút dinh dưỡng thì đã sao!
Buổi tối trời se lạnh hơn bình thường, khu này lại có chút tối, hại cả hai mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm ra. Nó lại rớt ngay bụi cây ven đường khi nãy đi ngang qua, thật là.. Cứ tưởng nhiêu đó thôi là có thể xong xuôi về đến nhà rồi ai lại có thể ngờ tới lại gặp ngay ba bốn tên côn đồ chặn ngay giữa đường.
Má ơi nay là ngày gì mà lại xui đến thế này chứ, đi làm thì bị tổng giám đốc là hù dọa một phen.. khi nãy thì rớt chìa khóa còn bây giờ lại là bị chặn lại đây.
- Đại ca, xin nhường đường cho chúng tôi, trời cũng đã tối rồi. _ Cô xoa xoa ở hai tay nài nỉ bọn chúng nhưng chúng lại cố ý cười giễu đùa cợt mà nói: " Em gái này, đưa bọn anh chút tiền là được rồi mà. " Một trong bốn tên đó tiến lại, vuốt ve mái tóc của cô mà nói! Không ngờ Thẩm Hạo Nhiên lại chướng mắt, hất tay của người đàn ông kia ra trừng mắt nói. Lạc Tịnh Hi liền kéo tay anh.. nhẹ nhàng nói: " Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sai rồi. Mong các anh bỏ qua cho. "
- Cậu nhóc, mày nghĩ mày là ai mà gan to hất tay của tao ra? _ Tên kia đã dần khó chịu, gằn giọng hung dữ nói! Mấy tên đàn em phía sau cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế, chuyện này là thế nào nữa.
- Tôi nói tránh đường ra. _ Anh cũng là mất kiên nhẫn nói lại, mặc dù Tịnh Hi đã kéo anh về, nhưng lại không thành.
Thẩm Hạo Nhiên nói xong đột ngột để tay của mình qua eo cô tự do đi ngang qua bốn tên đó. Nhưng mà bọn chúng, làm gì dễ dàng bỏ qua nhanh như vậy.
- Mẹ kiếp, mày dám láo với tao à? _ Cô chỉ vừa cảm nhận được điều không đã bị anh kéo ra phía đằng sau lưng đứng rồi. Lạc Tịnh Hi chỉ vừa vặn mà thấy.. anh cùng những tên đó đang đánh với nhau. Cô thì cứ như chôn chân tại chỗ như vậy, trong lòng không khỏi sợ sệt.
Hạo Nhiên chỉ có một thân một mình, bọn chúng lại đến bốn người, thân thể lại gấp đôi với anh làm sao đánh được chứ? Một đánh bốn, Hạo Nhiên chỉ có thể đánh gục được hai tên kia sau mấy cú, nhưng vẫn còn hai tên! Bọn chúng phối hợp với nhau, cái tên khi nãy mở lời nói chuyện với cô thì ôm chặt anh, tên còn lại thì liên tục đánh... Nếu vẫn như vậy Thẩm Hạo Nhiên chịu gì nỗi?
Lạc Tịnh Hi lo sợ nhìn xung quanh, lại thấy được một thanh gỗ ngay bụi cây!
- Á tên to con này dám đánh người của bà mày sao? _ Cô chạy nhanh chân lại đó lấy thanh gỗ, im lặng tiến đến đằng sau cái tên đang ôm chặt anh, cho hắn trải nghiệm một cú đánh vào đầu kia.
- Bà mày nãy giờ nhịn rồi, mà mày vẫn thích làm tới. _ Lạc Tịnh Hi đã nỗi cơn thịnh nộ, liên tục đánh tới tấp tên kia.
- Thế nào? Lên luôn không bà xử luôn một lượt. Má nó.. tụi bây thiệt to gan! Người của bà cũng dám đánh sao chứ.
Cục diện hiện tại là hai đánh một, tên kia cũng không vừa gì mà rút con dao ra, một đứa con gái mà có gan thách?
- Con nhỏ điên này, mày dám nói tao?
Hắn ta điên cuồng chạy đến, nhưng lại bị Lạc Tịnh Hi lấy thanh gỗ thục mạnh vào chỗ quý giá, liền la lên một tiếng..
Nhìn hắn ta ôm chỗ đó mà quằn quại, cũng biết là đau đến thế nào rồi. Hôm nay tâm trạng không tốt, đánh xong là thấy thoải mái sảng khoái hơn nhiều.
Xong chuyện, Tịnh Hi nắm lấy tay Hạo Nhiên, nhanh chóng chạy đi. Với hành động lúc nãy của cô, đến anh cũng bất ngờ. Đó giờ cứ nghĩ, Lạc Tịnh Hi chính là một cô gái yếu đuối, cái gì cũng sợ.
- -------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.