Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 147: Nàng đáp ứng ta ba ngày ba đêm




Nhưng mà, trong lòng những người này nghĩ như thế nào, Tiêu Dung Diệp không cách nào ngăn lại, hắn chỉ có thể chặn miệng bọn họ thôi.
Đám hạ nhân cũng không ngốc, tự nhiên biết tinh thần Thần vương gia này càng ngày càng sảng khoái, đương nhiên là chiếm được dễ chịu, mà hai người Cẩu Đản và vương gia đều ngày ngày quấn quýt chặt, không xa rời nhau, người sáng suốt đều sẽ biết hai người bọn họ có khó hiểu.
Huống chi pp của Cẩu Đản cũng càng ngày càng vểnh lên, dùng chân nghĩ cũng có thể phán đoán ra là kết quả sau khi ì ạch với Thần vương gia của bọn họ rồi.
"Đều quản thật nghiêm miệng đám phá la các ngươi lại, người nói loạn bậy bạ, bổn vương nhất định sẽ cắt đầu lưỡi của hắn. Được rồi, nên nói thì bổn vương đã nói hết rồi, đều đi dùng đồ ăn sáng đi!"
Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Dung Diệp, một đám hạ nhân ào ào cúi đầu tránh ra. Dù sao chủ tử nổi bão, làm không tốt chính là bản thân chịu tội, loại chuyện này tự nhiên là càng sớm không có liên quan với mình thì càng tốt, cho nên mọi người không chút do dự liền đi ra ngoài.
Thấy đám người rời đi, Tiêu Dung Diệp như trút gánh nặng, thở dài một hơi.
Trong đáy lòng không khỏi rủa thầm một câu - -
"Mẹ nó, chuyện của mình và Cẩu Đản làm rất bí mật, vì sao còn có thể bị một đám hạ nhân này phát hiện đây?"
Nghĩ vậy, Tiêu Dung Diệp liền bóp cổ tay, hận không thể hộc máu. Rõ ràng tối hôm qua đã trêu chọc Cẩu Đản dến khí thế ngất trời, mình cũng lập tức có thể vác súng ra trận, lại đánh chết cũng thật không ngờ có thể bị đám Tiểu La không cân não cường ngạnh cắt đứt.
Mà Cẩu Đản cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt, đánh chết cũng không chịu lên giường với bản thân, làm hại Tiêu Dung Diệp không thể không nghẹn suốt cả một buổi tối, cuối cùng khiến hắn dùng tắm đến giảm bớt tình dục xao động này.
Đuổi xong đám hạ nhân, Tiêu Dung Diệp cũng hợp thời nên tiến cung đi diện thánh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhanh chóng nói vụ án của Dư Văn Diên với hoàng thượng, an bày một đối sách. Kết quả này của hắn, cũng có thể để hai lão giả thôn dân chạy nạn an tâm rồi.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dung Diệp liền chuẩn bị trở lại trong phòng của mình đổi một thân y phục.
Trong nháy mắt xoay người, đôi mắt sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn, má đào của Lệ Ảnh Yên liền rơi vào bên trong con mắt thâm thúy.
Tiêu Dung Diệp do dự một chút, nàng... xuất hiện khi nào?
Mà Lệ Ảnh Yên đúng lúc đi ngang qua nơi này, cũng thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp, trong lòng nhất thời trở nên bất an, ngay cả bàn tay cũng đều để ở sau người, lo lắng đan vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình nhàn nhạt như nước trút xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này hắn nhìn thế nào cũng không đủ, gần ngay trước mắt như vậy, Tiêu Dung Diệp nhấc chân, theo bản năng tiến lên, kéo bờ vai nàng vào trong ngực, nhanh chóng lắc mình một cái, trốn vào trong góc.
Cột gỗ cao lớn che lại, che giấu hai bóng dáng trong một góc không người quấy rầy.
Tiêu Dung Diệp ép Lệ Ảnh Yên đến góc tường, một tay chống đỡ ở trên tường, một tay kéo cằm khéo léo của nàng qua.
"Trốn ở nơi đó bao lâu rồi? Hả?"
Tiếng nói ôn nhuận mang theo ý cười mỉa, khuôn mặt tuấn tú hơi lấn đến gần, mang theo hơi thở tà mị như yêu nghiệt, xẹt qua chóp mũi Lệ Ảnh Yên, cả trái tim nhỏ đều hơi run rẩy.
"Ta..."
"Tối hôm qua để ta chật vật như vậy, có phải muốn tẩm bổ ta một chút không? Hả?"
Tiếng nói trầm khàn trêu chọc, lộ ra một dòng tình cảm rung động lòng người.
"..."
Lệ Ảnh Yên không nói, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cúi đầu, cũng không nghĩ muốn làm việc mất công, né tránh cằm bị nắm trong tay.
"Chậc chậc, yên tâm, hiện tại ta sẽ không mạnh mẽ muốn nàng! Hiện tại ta muốn vào cung, chờ sau khi kết thúc vụ án của Dư Văn Diên, nàng đã đáp ứng ta ba ngày ba đêm, đến lúc đó cũng không thể nuốt lời đâu!"
Cười nhàn nhạt, ở trong lòng Lệ Ảnh Yên xẹt qua một chút gợn sóng. Ngay sau đó, cánh môi sầm bạc ấn lên trán trơn bóng của Lệ Ảnh Yên.
Nụ hôn quyến luyên mê ly như vậy, như là đang che chở trân bảo của thế gian, thong thả mà mang theo hâm mộ.
- - phân cách tuyến - -
Trải qua hơn mười ngày âm thầm điều tra vặn hỏi, Tiêu Dung Diệp đã nắm giữ đủ loại hành vi phạm tội mà Dư Văn Diên đã phạm phải, giải quyết xong Linh nhi, nàng ta cũng nguyện ý đứng ra làm chứng, sắp xếp tội trạng đã điều tra rõ ràng của Dư Văn Diên thành trạng thư.
"Bẩm báo phụ hoàng, hiện nay thôn dân chạy nạn bên kia đã có toàn bộ thôn nhân làm chứng, Dư Văn Diên xem mạng người như cỏ rác, giết hại tánh mạng hai vị lão giả vô tội. Mà nhi thần cũng đã tìm được nhân chứng, nguyện ý ra mặt làm chứng, Dư Văn Diên phạm phải đủ loại hành vi phạm tội. Hiện tại mọi chuyện sẵn sàng, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ, truy bắt Dư Văn Diên về quy án, bắt giam vào Đại Lý Tự!"
"Ừ, Dung Diệp, làm tốt lắm, không hổ là hoàng tử đắc ý nhất của trẫm. Vậy trẫm lập tức hạ chỉ, con dẫn binh đi phủ đệ Dư Văn Diên, truy bắt hắn quy án, bắt cả gia quyến vào Đại Lý Tự, chờ đợi xử lý."
"Vâng, nhi thần tuân chỉ!"
Lấy được gật đầu của Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Dung Diệp muốn nhất định xử lý xong Dư Văn Diên.
- - phân cách tuyến - -
Đội ngũ xe ngựa chính tề đi đến phủ đệ Dư Văn Diên, lập tức bao vây quanh biệt viện tư nhân xa hoa này
"Dư đại nhân, không... không tốt rồi!"
Tiểu nô bộc bên ngoài tè ra quần tiến vào, vốn Dư Văn Diên còn đang hứng trí bừng bừng điêu tình với một đám thị nữ.
"Mẹ nó, đồ hỗn trướng, không nhìn thấy lão tử đang vui vẻ tiêu dao sao?"
Dư Văn Diên còn chưa có tức giận mắng xong, chỉ nghe từ xa lại gần, tiếng rít gào như sấm trút xuống bên tai.
Giọng nói đè ép lấn đến gần, Dư Văn Diên nhất thời dọa mềm chân.
Mẹ meo, đây là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc Dư Văn Diên sững sờ, thân mình cao to tuấn mỹ của Tiêu Dung Diệp giáng xuống, sáng rọi rạng rỡ giống như một vị thần giáng xuống từ trên trời.
Tay Tiêu Dung Diệp cầm thượng phương bảo kiếm của hoàng thượng, trong mắt Dư Văn Diên lại âm lãnh như là Satan đi ra từ địa ngục.
"Thần... Thần vương điện hạ!"
"Bổn vương phụng chỉ, trước áp giải Dư đại tướng quân đi Đại Lý Tự một chuyến. Dư đại tướng quân, đi thôi!"
"Cái gì, cái gì? Đại... Đại Lý Tự?"
Dư Văn Diên khiếp sợ, hắn không ngốc, tự nhiên sẽ hiểu Đại Lý Tự chính là nơi thẩm hình, di0en-da14n.le9.quy76.d00n sao bản thân lại đột ngột bị gọi đến đó, chẳng lẽ...
"Thần vương điện hạ khai ân! Thần không nên đi chỗ đó, điện hạ khai ân!"
Hai chân Dư Văn Diên run run quỳ ở trên mặt đất, vừa dập đầu lạy, vừa chắp tay năn nỉ.
Nếu đi vào Đại Lý Tự, lại nghĩ ra được, giống như lên trời.
"Hoàng mệnh khó vi phạm, Dư đại tướng quân cũng đừng chậm trễ, bổn vương phụng chỉ làm việc. Người tới, mang Dư đại tướng quân - - lông tóc không tổn hao gì đi!".
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Tiếng nói mang theo hung dữ khác với lạnh như băng lúc trước, tâm Dư Văn Diên kinh sợ, nhất là mấy chữ cuối cùng, Tiêu Dung Diệp gần như nặn ra từ trong hàm răng.
"Không cần, điện hạ khai ân! Không cần..."
Dư Văn Diên bị binh lính kéo đi, giọng nói càng lúc càng xa.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp cầm lấy chén nhỏ mài từ ngọc bích được Dư Văn Diên đặt ở trên bàn, cười tà mị.
"Xem ra tham ô đích thực không ít, đến ly rượu cũng xa xỉ như vậy!"
"Bốp!" một tiếng, lực đạo ngoan lệ từ trong bàn tay của Tiêu Dung Diệp bóp nát ly rượu chạm trổ tinh xảo trong nháy mắt.
- - phân cách tuyến - -
Vụ án của Dư Văn Diên, nhân chứng, vật chứng đều có, Dư Văn Diên bị chặt đầu là không thể nghi ngờ.
Chính là trên công đường xử án, mấy người Tiểu La mà Tiêu Dung Diệp vốn không xem trọng kia lại phóng ánh sáng kỳ lạ, miêu tả sinh động như thật quá trình Dư Văn Diên bạo ngược giết chết hai lão giả của thôn dân chạy nạn như thế nào, cảnh này khiến hắn phải đổi cách nhìn với đám vô lại này rồi.
Xem ra, mắt nhìn người của nữ cặn bã Lệ Ảnh Yên không sai! Thế nào cũng sẽ không có làm hư việc, còn làm được giỏi như vậy, chuyện này thật đúng là làm nổi bật một câu kia "Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu"!
Đoàn người Lệ Ảnh Yên bái tế hai vị lão giả đã chết một chút, không vì cái gì khác, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m chỉ vì tâm an để linh hồn hai lão giả chết đi được an nghỉ.
Vừa mới bái tế xong, một đám người chuẩn bị đi trở về, ở trên nửa đường gặp Tiêu Dung Diệp một thân áo trắng.
Một đám người sau khi ồn ào vấn an Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên liền để bọn họ trở về.
Lệ Ảnh Yên biết được, hắn vì bản thân làm chuyện này, tự nhiên muốn thực hiện yêu cầu vô lý đã hứa đáp ứng hắn.
Huống chi, sự xuất hiện của hắn ở bên trong dự kiến của mình.
Đợi đám người đi xa rồi, trong rừng cây to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Nổi lên một trận gió nhẹ, lướt qua quanh thân hai người.
"Chuyện đều đã kết thúc, tâm tình có tốt chút nào không?"
Giọng nói ôn nhuận như trước khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên ấm áp.
Vừa nghĩ đến hai lão nhân yêu thương mình như vậy, cuối cùng vì bản thân mà chết, trong lòng nàng vẫn áy náy.
Cánh mũi không khỏi thút thít hai lần, nước mắt "tách, tách!" hạ xuống, như là viên trân châu rơi xuống trên khay ngọc.
"Hai vị đại gia vì ta mà chết, ta... ta thế nào có thể yên tâm bớt buồn đây! Hu... Đều là ta hại bọn họ, hu..."
Nước mắt không ngừng rơi xuống, khiến cho nàng khóc đến bất lực như vậy.
Tiêu Dung Diệp tiến lên một bước, kéo hai vai của nàng vào trong ngực, cằm khẽ để ở trên đỉnh đầu Lệ Ảnh Yên, vuốt tóc nàng, ôn nhu nói - -
"Tốt lắm, đừng khóc nữa, bọn họ yêu thương nàng như vậy, nếu biết nàng khóc to vì bọn họ, bọn họ làm sao có thể an tâm tiêu sái đây? Đừng khóc nữa, người chết thì không thể sống lại, nàng phải sống vui vẻ thay bọn họ, như vậy cái chết của bọn họ mới có ý nghĩa, nàng đã báo thù cho bọn họ rồi, ngoan!"
Bàn tay nắm chặt đầu vai của nàng, nhàn nhạt thở dài một hơi lạnh bạc.
Kỳ thực lần này Tiêu Dung Diệp tìm đến nàng là vì hoàng thượng bên kia đã hạ thông điệp với hắn, muốn hắn đuổi Cẩu Đản về trong cung.
Tiêu Dung Diệp tự nhiên là có một trăm vạn lần không đồng ý, một trăm vạn lần luyến tiếc, nhưng hoàng mệnh khó vi phạm, phụ mệnh khó kháng lại, dù không muốn dứt bỏ cũng phải bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.