Tiễn Hoắc Thiếu Nghi rời đi, Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên lên nhã gian của quán trọ, vừa mới đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, giật mình phát hiện, nàng đã tỉnh!
Tiêu Dung Diệp đầu tiên là chấn động trong lòng, tiếp đó sắc mặt trở nên nhu hòa.
"Cẩu Đản, nàng tỉnh rồi?" Có khiếp sợ, có vui sướng, Tiêu Dung Diệp khó có thể hình dung tâm tình ngũ vị tạp trần bây giờ của mình.
Hắn vốn định vươn tay ra ôm nàng, nhưng nghĩ đến khúc mắc một tầng quan hệ nàng là muội muội của mình, vẫn nhịn đưa tay kéo nàng.
"Đây là đâu?"
Lệ Ảnh Yên đỡ trán phát đau, nhìn tất cả không quen thuộc, mở miệng chất vấn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác đầu của mình giống như sắp nổ tung, cũng không nhớ gì cả.
"Nơi này là..."
"Ưm... Đau quá!"
Tiêu Dung Diệp vừa mới muốn nói rõ với Lệ Ảnh Yên đây là nơi nào, lại phát hiện nàng ôm bụng, bộ dáng nàng đau đến nhíu mày chiếu vào trong mắt hắn.
"Cẩu Đản, nàng không sao chứ?"
Thấy bộ dáng thống khổ như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp sốt ruột tiến lên kéo hai vai của nàng qua, đánh giá tỉ mỉ tình huống của nàng từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có bởi vì ràng buộc quan hệ huyết thống mà tạo thành hoang mang, chỉ toàn tâm toàn ý hỏi tình huống của nàng.
"Ta... Ta đau bụng!"
Lệ Ảnh Yên nhăn lông mày thanh tú, nàng vừa mới sinh non, tự nhiên sẽ đau. Huống chi thuốc tê mạnh mẽ vừa tan hết, thân thể của nàng cũng sẽ tê tê dại dại, thần chí có chút không rõ ràng.
Đối với đau ốm của phái nữ này, Tiêu Dung Diệp đâu hiểu được!
"Cẩu Đản, nàng trước nằm một lát, ta đi tìm đại phu cho nàng!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên tái nhợt đến trong suốt, Tiêu Dung Diệp hoảng hốt, dù sao bản thân đúng là muốn che chở yêu thương đầy đủ với nàng, nhưng loại chuyện này, hắn thật sự chỉ có thể tìm đại phu thôi.
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền xoay người, chuẩn bị đi tìm đại phu.
Nhưng nào biết, vừa đi ra một bước xa, phía sau lưng, bàn tay to dày của mình liền bị Lệ Ảnh Yên nắm chặt lấy rồi.
"Tay... cho ta mượn tay!"
"Hả?"
Tiêu Dung Diệp nghe không hiểu ra sao, tuy rằng không hiểu nàng đang nói cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ở bên giường, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp nắm lấy bàn tay nhỏ Lệ Ảnh Yên vào trong lòng bàn tay.
Lệ Ảnh Yên vừa mới thả bàn tay nhỏ vào, nàng liền cầm bàn tay to đưa đến bên môi mình, tiếp đó, mở lớn mồm to như bồn máu, đột nhiên cắn xuống - -
"A... ưm..."
Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau một tiếng, rốt cuộc nữ cặn bã đáng chết này là thật thần chí không rõ, hay là trêu đùa mình đây?
Bộ dáng há miệng cắn chặt mình này, rõ ràng chính là động tác nàng trút giận trước đây.
"Này, Cẩu Đản chết tiệt, rốt cuộc nàng đau bụng thật, hay là giả bộ vậy hả?"
Tiêu Dung Diệp chất vấn, lại bởi vì nàng cắn bản thân gắt gao không buông ra mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Ưm..."
Đang lúc Tiêu Dung Diệp nghĩ ngợi, lại phát hiện Lệ Ảnh Yên càng dùng lực cắn chặt bàn tay của mình, một vòng dấu đỏ thật sâu đột nhiên hiện ra ở trên tay to dày.
Rốt cục, khi Tiêu Dung Diệp sắp bị nàng cắn đứt gân mạch trên tay, Lệ Ảnh Yên đúng lúc lấy bàn tay to của hắn ra.
Như là đứa bé nhỏ ăn cơm no, Lệ Ảnh Yên vừa lòng cười cười, tiếp đó lớn tiếng lẩm bẩm một câu - -
"Hắc hắc, thoải mái!"
Vừa mới nói xong câu nói cuối cùng này, liền mang theo nụ cười ngây ngô khép hai mắt lại, lại lần nữa ngủ say.
"Khò khò, khò khò!"
Vừa ngã đầu xuống liền ngủ, tiếng ngáy ngủ giống như sâm rền đánh xuống của Lệ Ảnh Yên, "Khò, khò!" vang lên.
Nhìn Lệ Ảnh Yên không có phiền não như vậy, giống như một đứa bé không tim không phổi, Tiêu Dung Diệp cười một tiếng.
Hắn rất thích Lệ Ảnh Yên như vậy, bộ dáng đần độn, vẫn là Cẩu Đản hắn yêu nhất.
"Cẩu Đản, sau này đều phải vui vẻ như vậy, được không?"
Tiêu Dung Diệp thì thào tự nói một tiếng, một đôi mày kiếm đen lại mang theo gợn sóng đẹp mắt nhàn nhạt.
Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp đắp chăn cho Lệ Ảnh Yên xong, ra khỏi phòng.
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Dung Diệp đi ra ngoài đặt mua một ngôi nhà, tính toán về sau liền sống ở nơi đó với Lệ Ảnh Yên.
Tuy rằng bọn họ không có đứa nhỏ, quan hệ bọn họ cũng thật sự là một cản trở. Dien^dan^le@quy$don@ Nhưng Tiêu Dung Diệp cảm thấy, bọn họ chỉ cần thật lòng với nhau, chỉ cần sống nương tựa vào nhau đến già, không cần đứa nhỏ, không cần tình yêu, cũng có thể gần nhau cả đời.
Nghĩ đến cuộc sống thanh nhàn nam cày ruộng nữ dệt lụa sau này, lòng Tiêu Dung Diệp tràn ngập mong đợi.
Bưng đồ ăn đã nấu xong lên nhã gian, Tiêu Dung Diệp nghĩ rằng Lệ Ảnh Yên vừa mới sinh non, ăn không được món ăn béo ngậy gì đó, liền dặn dưới lầu làm chút cháo nhẹ.
Tiểu nữ tử này giày vò hai ngày, cũng chưa ăn uống, bản thân vẫn nên gọi nàng dậy ăn chút cơm thì tốt hơn. Cứ giày vò như vậy nữa, thật sự sẽ "làm người ta trở nên tiều tụy."
Vừa đẩy cửa đi vào, Tiêu Dung Diệp liền phát hiện có chỗ không đúng.
Quả nhiên, chỉ thấy khuôn mặt Lệ Ảnh Yên không có biểu cảm ngồi ở trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh tái nhợt trong suốt.
Vội vội vàng vàng, Tiêu Dung Diệp đặt thức ăn ở trên bàn, mắt đầy kinh hoảng tiến lên.
"Cẩu Đản, nàng tỉnh? Thân thể có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Xuất phát từ quan tâm, Tiêu Dung Diệp thấy thần sắc Lệ Ảnh Yên liền là bộ dáng khẩn trương.
"Sao chàng lại xuất hiện ở đây?"
Hai mắt Lệ Ảnh Yên đỏ tươi như máu, mơ hồ còn dính ướt lông mi.
Có thể nghĩ ra, nàng nhất định vừa mới khóc.
"Ta..."
Vừa bị Lệ Ảnh Yên hỏi như vậy, Tiêu Dung Diệp lại trở nên nghẹn lời.
Dù sao quan hệ của bọn họ đã khác lúc trước, nàng có thể hỏi mình như vậy, tự nhiên là nghĩ tới chuyện huynh muội loạn luân kia
Nghĩ như vậy, Tiêu Dung Diệp nên trả lời nàng như thế nào đây!
"Không cần phải nói, ta đã biết!"
Lệ Ảnh Yên vốn cho là Hoắc Thiếu Nghi ở trong này mới đúng, chính là không nghĩ tới lại có thể là Tiêu Dung Diệp ở trong này.
Nếu hắn có thể xuất hiện ở nơi này, có lẽ trong đáy lòng Lệ Ảnh Yên đã hiểu, hắn - - hẳn đã biết quan hệ huynh muội ruột của bọn họ!
Cảm nhận được giọng điệu lạnh như băng của Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp có một loại cảm giác chua xót khó có thể nói nên lời.
Nhưng nghĩ đến thân mình suy yếu của nàng, liền bất an cười gượng hai tiếng.
"Ha ha, nàng đã tỉnh, ăn vài thứ đi! Nàng đã ngủ hơn hai ngày, đói bụng không?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp đi loạng choạng đến mép bàn, bưng cháo đến trước mặt Lệ Ảnh Yên.
Nhẹ nhàng múc một muỗng, thong thả thổi hơi nóng, sau đó đưa tới cánh môi Lệ Ảnh Yên.
"Đến, há mồm, ăn một muỗng!"
Tiêu Dung Diệp như là phụ thân chăm sóc nữ nhi vậy, dỗ dành Lệ Ảnh Yên dùng bữa.
Nhưng nào biết, cháo đến bên miệng, Lệ Ảnh Yên đột nhiên đánh nghiêng bát cháo trong tay Tiêu Dung Diệp.
"Choang!" một tiếng, chén sứ rơi xuống đất, cháo phun tung toé, rơi đầy mặt đất.
Thấy chén sứ bị đánh nghiêng đến vỡ thành những mảnh nhỏ, thật giống như tâm Tiêu Dung Diệp vào giờ phút này, đột nhiên bị xé rách chia năm xẻ bảy.
Tiêu Dung Diệp kinh ngạc nhìn cháo bị đánh rơi, tiếp đó nâng con ngươi lên, mang theo khiếp sợ nhìn về phía Lệ Ảnh Yên.
Vừa mới ngẩng đầu, liền đón nhận một bạt tai của Lệ Ảnh Yên.
"Bốp!"
Một tiếng chấn động lục phủ ngũ tạng của Tiêu Dung Diệp, truyền đi từ bên má của mình.
Tiêu Dung Diệp bị một bạt tai mạnh mẽ này của Lệ Ảnh Yên đánh đến thất điên bát đảo, cảm giác có thể bức điên ở trong lòng hắn quá mức mãnh liệt rồi.
Đang lúc Tiêu Dung Diệp tan nát cõi lòng, giọng nói quyết tuyệt của Lệ Ảnh Yên liền vang lên - -
"Tiêu Dung Diệp, chàng là đồ cầm thú mặc áo mũ, rõ ràng chàng biết ta là muội muội ruột của chàng rồi, vì sao chàng còn muốn đối xử với ta như vậy? Ta cũng đã phá hư đứa nhỏ, đây không nói rõ ta muốn triệt để cắt đứt với chàng ư? Vì sao chàng còn không hiểu? Chàng ngu ngốc à? Vì sao còn muốn quấn quít lấy ta không tha?"
Lệ Ảnh Yên tê tâm liệt phế nói lời tuyệt tình, thấy trên khuôn mặt tuấn tuyệt của Tiêu Dung Diệp dần dần hiện lên gân xanh, nàng cũng đau đớn từ trong đáy lòng, nhưng mà nàng và hắn thật sự không thể lại có liên quan gì nữa rồi!
Nếu sự bắt đầu giữa bọn họ là nghiệt duyên, vậy thì để trôi đi như đứa nhỏ đi, hoàn toàn triệt để cắt đứt, để cho hết thảy nghiệt duyên này đều tan thành mây khói đi!
Nhưng người nam nhân trước mắt này, người nam nhân bản thân yêu khắc sâu, hắn cũng sẽ không bận tâm sự thật nàng là muội muội ruột của hắn ư?
Vì sao còn muốn đối tốt với nàng trước sau như một, đây không phải là để nghiệt duyên càng thêm sâu nặng sao?
Bị Lệ Ảnh Yên tát, đánh cho khuôn mặt tuấn tú nghiêng qua một bên, nhưng nghe được lời tuyệt tình của nàng, càng khiến hắn tan nát cõi lòng đến khó bù đắp lại.
"Cẩu Đản, cho dù chúng ta là huynh muội thì như thế nào? Chúng ta yêu nhau không có sai, vì sao nàng muốn để ý nhiều như vậy? Nàng có cảm giác có tội phải không? Ta cảm giác tội nghiệt của ta càng sâu, biết rõ nàng là muội muội ruột của ta, lại vẫn yêu nàng khắc sâu khó có thể tự kềm chế, thậm chí ta không tiếc buông tha hết thảy, nghĩ muốn trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm với nàng."
"..."
"Chỉ là không nghĩ tới, nàng vẫn muốn dùng phương thức quyết liệt nhất, xóa sạch quan hệ của ta và nàng không có chút gì! Sinh non đứa nhỏ, chẳng lẽ bởi vì dòng máu chảy trên người hai chúng ta, lại gạt bỏ một sinh mệnh khác ư? Nàng thật sự đủ ngoan độc!"
Tiêu Dung Diệp đau lòng nói xong, cảm giác đau đớn khuấy đảo như là mấy trăm vạn con sâu đang cắn tâm này thành những mảnh nhỏ, cho đến khi máu tươi tràn ngập thành sông.
"Tiêu Dung Diệp, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho ta và chàng, đứa nhỏ không có liền không có đi, dù sao cũng là nghiệt chủng. Huống chi, ta hoàn toàn khinh thường sinh đứa nhỏ cho chàng!"
Từng chữ khoét tâm, Lệ Ảnh Yên nói qua lời nói quyết liệt, nhưng lòng của nàng lại đang đau xót.