Tiêu Dung Diệp phụ họa ở bên tai nàng, trên gương mặt tuấn tú đều là sớm phai nhạt tư thái nghiêm nghị.
Hắn biết, nếu mình cố ý muốn ở cùng Lệ Ảnh Yên, tất nhiên phải đánh một trận chiến cứng rắn.
Mà về phía phụ hoàng của mình, là cửa ải khó khăn nhất.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp không chần chờ kéo tay nhỏ bé Lệ Ảnh Yên tiến lên.
"Phụ hoàng, sao ngài lại đến đây?"
So sánh tương đối thần sắc kinh hãi của Lệ Ảnh Yên, biểu hiện của Tiêu Dung Diệp cực kỳ thong dong lạnh nhạt, bản thân đã yêu khắc sâu tiểu nữ cặn bã này, chuyện sở hữu như vậy, hắn nhất định phải bắt nàng lại.
"Trẫm... Tới đón nữ nhi của trẫm trở về!"
Giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên do dự, nhưng giây lát liền nói một câu "nữ tử có ơn" đã suy tư thật lâu kia.
Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên cũng không ngốc, tự nhiên nghe ra được một tầng hàm nghĩa khác của câu "Nữ tử có ơn" kia.
Ông nhấn mạnh Lệ Ảnh Yên là nữ nhi của ông.
"Phụ hoàng, ngài hồ đồ, là hoàng nhi và con dâu của ngài mới đúng!"
Không muốn Tiêu Hạo Thiên coi Lệ Ảnh Yên trở thành nữ nhi, đó là nữ nhân của hắn, nữ nhân hắn yêu nhất, sao có thể để phụ hoàng mình tùy ý nhận thức làm nữ nhi đâu! Chẳng lẽ không cố gắng nhấn mạnh đó là nữ nhân của hắn, huynh muội hai người bọn họ đang loạn luân sao?
Nghe thấy Tiêu Dung Diệp nói như vậy, sắc mặt Tiêu Hạo Thiên lập tức trở nên khó coi.
Tiếp đó, đỡ ngực phát đâu, nhìn nữ nhân đan xen mười ngón trước mặt, trong mắt có gợn sóng mãnh liệt nói không nên lời.
Nhưng nghĩ đến nơi này còn có nhiều thị vệ ở đây như vậy, bản thân cũng không tiện giận dữ, liền ổn định tâm tình mở miệng - -
"Hồi cung với trẫm, có chuyện gì, ngày sau lại bàn!"
Trong giọng nói già nua là nồng đậm không thể làm gì.
Bản thân loạn điểm uyên ương, lại không nghĩ loạn điểm nhi nữ và nhi tử của mình đến với nhau.
Đây thật sự là nét bút thất bại lớn nhất cả đời Tiêu Hạo Thiên ông mà!
Nghĩ đến phụ hoàng mình cũng khổ sở, Tiêu Dung Diệp liền thức thời đáp ứng, nhưng bàn tay to kéo chặt tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, không có ý buông ra chút nào.
"Này, nam cặn bã!"
Lệ Ảnh Yên nhỏ giọng nói ở bên lỗ tai Tiêu Dung Diệp, dù sao hai người như vậy, như trước đây thì không có gì, nhưng hiện tại không giống. Bây giờ quan hệ bọn họ mẫn cảm như vậy, làm cho người ta hiểu lầm, đây chính là muốn ai trong bọn họ cũng không ngẩng đầu lên làm người được.
"Không phải sợ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng chỉ cần nhớ nắm lấy tay của ta, không buông ra là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp an ủi ở bên tai Lệ Ảnh Yên, trời sập xuống, hắn còn không sợ, chỉ sợ nàng sẽ buông tay mình ra.
Nghe được lời nói phiến tình như thế của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên nghiêm túc gật gật đầu.
Nắm tay cùng nhau đi, ai cũng không buông tay ra!
Hai người như tâm ý tương thông ra hiệu cho nhau, tiếp đó không chú ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, lên một chiếc xe ngựa trống.
Thấy hai người không chú ý đến ánh mắt thế tục như vậy, Tiêu Hạo Thiên thở dài lắc đầu.
Rốt cuộc nghiệt duyên này đến khi nào mới dừng lại?
- - phân cách tuyến - -
Hoàng cung, xanh vàng rực rỡ loá mắt, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*) san sát nhau.
Ánh vàng rực rỡ mái ngói bằng ngọc lưu ly phát sáng ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Đang lúc hoàng hôn, ánh sáng loang lổ chiếu xuống, rải đầy ánh chiều tà thanh u, mấy chiếc xe ngựa trên đường đi qua cửa cung, giống con cá vui vẻ xuyên qua tường đỏ ngói xanh biếc.
Đến Đại Hùng bảo điện, Tiêu Hạo Thiên được Tiêu Dung Vĩ đỡ xuống xe ngựa.
Đúng lúc này cũng thấy Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên ngủ say xuống xe ngựa.
Sắc mặt Lệ Ảnh Yên có hơi trắng bệch khó coi, dù sao nàng vừa mới sinh non, không nên ra gió, càng không thích hợp đi đường mệt nhọc.
Những nghĩ đến thời gian chưa đến ba ngày nay, nàng tới tới lui lui đều bị ép buộc hai lần, sao thân mình gầy yếu có thể chịu nổi đây!
Nhìn thấy bộ dạng suy yếu của nữ nhi, Tiêu Hạo Thiên lảo đảo bước chân tiến lên.
Ông rất muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lệ Ảnh Yên một chút, lại bị Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ phát hiện rồi.
"Phụ hoàng, nàng rất mệt, vẫn đừng đánh thức nàng!"
Theo lời nói của Tiêu Dung Diệp, tay Tiêu Hạo Thiên cứ như vậy cứng ngắc dừng ở giữa không trung.
Nghĩ đến lời nói Tiêu Dung Diệp cũng có lý, nên liền thôi.
Chuyển mắt phân phó Tiêu Dung Vĩ, nói- -
"Dung Vĩ, đi Thái Y viện thỉnh thái y đến thiên thất của trẫm!"
Nhận được phân phó, Tiêu Dung Vĩ lui người đi.
Biết được phụ hoàng mình thỉnh thái y hỏi chẩn cho Lệ Ảnh Yên, dù sao đau lòng hòn ngọc quý trong biển cả trên tay cũng là hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp liền không nói thêm gì, vẫn ôm Lệ Ảnh Yên nhẹ nhàng như cánh ve, sải bước vào thiên thất.
Vào bên trong thiên thất, hương mực lượn lờ đánh úp lại, thật là làm người ta thư giãn tâm tình.
Đợi Tiêu Dung Diệp đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, phát giác nàng đã mở mắt buồn ngủ mơ màng ra.
Dù động tác Tiêu Dung Diệp rất dịu dàng, nhưng vẫn quấy rầy đến nàng.
"Ưm... nam cặn bã, đây là nơi nào?"
Vốn Lệ Ảnh Yên thấy tất cả đều xa lạ, rất là hoảng sợ, nhưng chỉ chớp mắt liền thấy Tiêu Dung Diệp xuất hiện ở trong đôi mắt trong suốt của mình, nàng liền an tâm một chút.
"Nơi này là thiên thất của Đại Hùng bảo điện!"
Tiêu Dung Diệp nhẫn nại trả lời Lệ Ảnh Yên, hắn thuận thế ngồi xuống, bàn tay to kéo bả vai gầy yếu của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, nhẹ để cằm sạch sẽ ở trên đầu nhỏ chưa tỉnh táo, rất là yêu thương vuốt thuận sợi tóc lộn xộn của nàng.
"Mặc kệ hoàng thượng bên kia xử lý chuyện của chúng ta như thế nào, nàng chỉ cần nhớ nàng không đáp ứng làm nữ nhi của ông ấy là được rồi, còn lại đều giao ta xử lý!"
Tiêu Dung Diệp trảm đinh chặt sắt nói qua, cả trái tim đều đập vì nàng, hắn không biết nếu không có nàng, hắn sẽ thế nào!
Lệ Ảnh Yên rúc vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, yên lặng gật gật đầu. Tiếp đó, như sợ mất đi hắn, đứa tay nắm chặt lấy thắt lưng của hắn.
"Chàng... thật sự có thể ứng phó được sao?"
Lệ Ảnh Yên nhàn nhạt hỏi, thấy Tiêu Dung Diệp nhíu chặt mày, trong lòng nàng tự nhiên là ngũ vị tạp trần.
Không khỏi đưa tay, chậm rãi vuốt lên mi tâm của hắn.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp bắt lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, đưa đến bên môi, môi nhẹ nhàng hôn lên.
"Yên tâm đi, ta là nam nhân của nàng, là phu quân của nàng. Phu quân lớn hơn trời, trời sập xuống cũng có ta chống đỡ cho nàng, tóm lại chuyện nàng là muội muội ruột của ta, đánh chết ta cũng sẽ không thể thừa nhận, nàng cũng đừng thừa nhận, được không?"
"Được, nhưng ... ta sợ..." "Không có gì phải sợ, yên tâm đi. Cẩu Đản, trừ phi xương trắng đất vàng, bằng không ta sẽ bảo vệ cả đời nàng không lo lắng gì!"
Tiêu Dung Diệp nói lời thâm tình, khiến Lệ Ảnh Yên lộ vẻ xúc động, nước mắt vui sướng không chịu khống chế, lã chã rơi xuống.
Thấy Lệ Ảnh Yên khóc, Tiêu Dung Diệp rất dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
"Nha đầu ngốc, sao lại khóc? Ở cùng với ta, ta muốn nàng là nữ cặn bã vui vẻ kia!"
Vừa nói xong, càng ôm chặt Lệ Ảnh Yên vào lòng.
Bất đắc dĩ thở dài, từ từ xẹt qua đáy mắt đen trong veo.
Kỳ thực, Tiêu Dung Diệp biết được, Lệ Ảnh Yên lo lắng cũng không phải không có lý. Không nói tầng quan hệ huynh muội phức tạp giữa bọn họ, còn liên lụy Hoắc Thiếu Nghi vào, thậm chí đến ân oán cá nhân với Bắc Minh quốc năm đó cũng đều kéo ra ngoài, đây đối với đôi uyên ương số khổ bọn họ mà nói, thật đúng là phản ứng dây chuyền liên tiếp mà!
Nhưng mặc kệ thế nào, Tiêu Dung Diệp đều sẽ không để Lệ Ảnh Yên có việc.
Bọn họ sẽ hạnh phúc ở cùng nhau, nhất định!
Đang lúc hai người ôm nhau, Tiêu Hạo Thiên tiến vào không đúng lúc, vừa vặn bắt gặp một màn này.
Thấy nhi tử và nhi nữ của mình ôm nhau giống như một đôi tình lữ, tâm của ông giống như là bị xe ngựa nghiền qua, có khó chịu nói không nên lời.
Vẫn là Lộ Lệ phía sau phát hiện vẻ không bình thường này của hoàng thượng, liền thay thế ông, tiến lên một bước, mất tự nhiên ho khan một tiếng.
"Khụ khụ!"
Nghe được âm thanh bên cạnh, hai người đang đắm chìm trong biển tình mới hơi liếc nhìn về phía cạnh cửa.
Chỉ thấy phía sau Lộ Lệ, khuôn mặt già nua của Tiêu Hạo Thiên như một màu gan heo.
Dù sao hai người không thể càn rỡ như vậy, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên vẫn là khó khăn tách ra.
"Vi thần là phụng ý chỉ hoàng thượng, vội tới... hỏi chẩn cho Cẩu Đản!"
"Lộ thái y, là Thần vương phi mới đúng!"
Tiêu Dung Diệp cho rằng cần phải nhắc nhở người bạn xấu này của mình một chút, dù sao ai cũng có thể gọi thẳng tên Cẩu Đản, nhưng Lộ Lệ hắn ta - người huynh đệ kết nghĩa này của hắn tuyệt đối là không thể.
Hắn nhìn hai người bọn họ từ oan gia vui vẻ đến ở cùng nhau, làm sao có thể như những kẻ a dua khác đều gọi Lệ Ảnh Yên là "Cẩu Đản" chứ!
Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, Lộ Lệ bất an sờ sờ mũi.
Nam cặn bã đáng chết độc miệng này, sao lại phải so đo nhiều như vậy làm chi? Biết là nữ nhân của ngươi, không phải gọi Cẩu Đản cũng là rất bình thường sao?
Lộ Lệ hận không thể liếc mắt xem thường nam cặn bã đáng chết Tiêu Dung Diệp thối không biết xấu hổ này.
"Gọi cái gì cũng đơn giản là một xưng hô mà thôi, Dung Diệp, để Lộ thái y chẩn bệnh cho Cẩu Đản. Con theo trẫm ra ngoài, trẫm muốn nói chuyện thật tốt với con!"
Nghe được Tiêu Hạo Thiên nói như vậy, Tiêu Dung Diệp cảm thấy bản thân cũng nên nói chuyện thật tốt với ông. Dù phụ hoàng không tìm hắn, hắn cũng tính toán tìm thời gian tìm ông thôi.
Trấn an cho Lệ Ảnh Yên một ánh mắt yên tâm, tiếp đó theo bước chân Tiêu Hạo Thiên, đi ra khỏi phòng.
- - phân cách tuyến - -
Đến trong thư phòng của Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Dung Diệp vẫn rất cung kính cúi thấp người với Tiêu Hạo Thiên, dù sao cũng là phụ hoàng của mình, lễ nghi hiếu đạo này là phẩm chất tốt đẹp, bản thân vẫn muốn tuân thủ.
"Dung Diệp, con tới nói cho trẫm biết, Cẩu Đản... đứa nhỏ sinh non trong bụng nó, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Hạo Thiên run giọng, vấn đề này sớm quấn lấy ông thật lâu thật lâu, còn không hỏi ra miệng, ông thật sự sẽ điên mất.
Nghe được Tiêu Hạo Thiên hỏi mình như vậy, Tiêu Dung Diệp lạnh nhạt như gió mở miệng nói - -
"Phụ hoàng biết rõ còn cố hỏi, hết thảy chuyện này, không phải ngài đều nhìn ở trong mắt sao!"