Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 179: Nàng quả nhiên là độc đến không thuốc nào chữa được




"Phụ hoàng biết rõ còn cố hỏi, hết thảy chuyện này, không phải ngài đều nhìn ở trong mắt sao!"
Giọng nói nhàn nhạt sóng nước chẳng xao, nhưng nghe vào trong lỗ tai Tiêu Hạo Thiên đã sớm là sóng to gió lớn.
"Trẫm muốn tên nghịch tử ngươi chính miệng trả lời!"
Nổi giận hạ giọng, đủ để thấy được giờ phút này Tiêu Hạo Thiên điên cuồng cỡ nào.
Nghe được một câu "Không phải ngài đều nhìn ở trong mắt sao." kia, Tiêu Hạo Thiên có một loại xúc động muốn đưa tay bóp chết Tiêu Dung Diệp.
Nó thật sự là xuống tay với muội muội ruột của mình, quả thật là tên nghịch tử.
"Phụ hoàng, ngài cũng không cần lo sợ không đâu. Không sai, đứa nhỏ trong bụng Cẩu Đản quả thật là của con, cũng là thuộc nhà họ Tiêu chúng ta!"
"Vô liêm sỉ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Nó là muội muội ruột của ngươi, ngươi lại có thể, lại có thể... nghiệp chướng!"
Tiêu Hạo Thiên nổi giận, tay vỗ mạnh lên bàn.
Biểu cảm khó có thể tin tràn đầy trên mặt.
"Phụ hoàng, nói đến chuyện này, trách nhiệm cũng có ở chỗ ngài mới đúng chứ? Là ngài tứ hôn, mới có loại chuyện như vậy!"
"Vô liêm sỉ, trẫm tứ hôn khi nào, ngươi rõ ràng hơn trẫm, nhưng đứa nhỏ sinh non đã đủ tháng, đó là ác nghiệt ngươi đã tạo thành trước khi trẫm tứ hôn!"
Tiêu Hạo Thiên gần như muốn nức nở kêu rên, nhi tử nhi nữ của mình nháo thành như vậy, thậm chí đến đứa nhỏ cũng đã có, đây thật sự là nghiệt duyên, nghiệt trái mà!
"Phụ hoàng, ván đã đóng thuyền, nói cái gì đều vô ích rồi. Cẩu Đản, trừ bỏ là nữ nhân của ta, bất kỳ quan hệ gì, ta đều sẽ không thừa nhận!"
Tiêu Dung Diệp nói từng chữ châu ngọc, mắt đều là vẻ chắc chắn nói qua.
"Nghịch tử, ngươi mơ tưởng!"
Tiêu Hạo Thiên giận không kềm được, đột nhiên cắt đứt lời nói của Tiêu Dung Diệp, tiếp đó ổn định tâm tình nói qua - -
"Trẫm lập tức hạ thánh chỉ, nhận Cẩu Đản làm nghĩa nữ, ban thưởng họ Tiêu, phong hào Uyển Dư, vào ở Dục Tú cung, chọn ngày sắc phong đại điển!"
"Phụ hoàng, ngài không thể làm như vậy!"
"Trẫm là cửu ngũ chí tôn, lời nói đã nói ra chính là nước tạt ra ngoài, không thu trở lại được!"
Tiêu Hạo Thiên không cho Tiêu Dung Diệp cơ hội phản bác cắt đứt lời hắn, cả trái tim đều bướng bỉnh nhận Lệ Ảnh Yên làm nghĩa nữ.
"Vậy thánh chỉ phụ hoàng hạ lúc trước, chấp thuận đại hôn của nhi thần và Cẩu Đản cũng là thánh chỉ, chẳng phải cũng không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay sao?"
"Bốp!"
Một thanh âm giòn giã đột nhiên vang lên trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp.
Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn bị lời nói của Tiêu Dung Diệp làm tức giận.
Tên nghịch tử này năm lần bảy lượt đề cập chuyện tứ hôn, là đang tận lực nói cho ông biết, hai người huynh muội bọn họ có hôn ước à?
"Nghịch tử, chuyện này đến đây liền kết thúc, trẫm không muốn nghe ngươi nói đại hôn gì đó nữa, ngươi - - sắp cưới thiên kim Tư Đồ Lan Cẩn của Tư Đồ Hoảng đại tướng quân làm vợ, trẫm cũng sẽ hạ đạo thánh chỉ, để ngươi hoàn toàn chết dã tâm muốn cưới Cẩu Đản."
Giọng điệu Tiêu Hạo Thiên sắc bén, đủ thấy ông làm hoàng thượng, không người nào có thể làm trái quyết định của ông.
Tuấn nhan của Tiêu Dung Diệp bị đánh lệch sang một bên, sắc mặt xanh mét quay sang, ánh mắt đối với Tiêu Hạo Thiên tràn đầy ác độc.
"Ngài cứ như vậy xác định Cẩu Đản là nữ nhi của mình?"
Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt chất vấn Tiêu Hạo Thiên, tuy giọng nói không lớn, lại đủ để cho ông nghe được rõ ràng.
"Ngọc tím làm chứng, khuôn mặt của nó cũng rất giống với Hứa Di, trẫm thật khẳng định!"
Tiêu Hạo Thiên không chút do dự trả lời, nếu như sớm nhìn ra khuôn mặt của Lệ Ảnh Yên giống như vậy, nghĩ đến có lẽ nó và Hứa Di có quan hệ nào đó, sẽ không đến mức gây ra nhiều phản ứng bươm bướm sau này như vậy rồi.
"Nếu ta tìm được chứng cứ nàng không phải nữ nhi của ngài, ngài phải trả nàng lông tóc không tổn hao gì lại cho ta!"
Như là đang đánh đố với Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Dung Diệp rất chắc chắn cho rằng, Cẩu Đản tuyệt đối không có ràng buộc huyết thống gì với hắn.
"Vớ vẩn đến cực điểm, ngươi muốn cưới muội muội ruột của ngươi sao? Hả?"
"Ta yêu nàng, không quan hệ huyết thống, ban đầu phụ hoàng có thể vì hoàng hậu Bắc Minh quốc mà không tiếc hợp lực đánh phương Bắc, tàn sát nhuốm máu hàng loạt dân trong thành, tự nhiên hiểu được tâm nhi thần, đều có thể vì nữ nhân mình yêu, không tiếc ngàn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ."
Dung Diệp từ từ thốt ra, lời nói khắc cốt làm cả trái tim Tiêu Hạo Thiên đều run rẩy. Xem ra, con của mình còn nhấn sâu hơn mình, thậm chí không tiếc độc hại nhúng chàm tiếng xấu thiên cổ này.
"Làm cái gì đều là vô dụng, Hứa Di đã mất, ngươi còn có thể đi tìm ai hỏi? Sự thật chân tướng bày ngay trước mắt, ngươi không thể không tin. Hài tử ngốc, nữ tử trên đời còn rất nhiều, sao cứ phải chung tình muội muội ruột của ngươi chứ?"
"Đúng vậy, nữ tử trên đời quả thật rất nhiều, mà ta cố tình chỉ yêu nàng, giống như phụ hoàng, cũng ba ngàn giai lệ hậu cung, sao ngài lại chỉ yêu một mình hoàng hậu của Bắc Minh vong quốc chứ? Mặc kệ thế nào, đánh chết ta cũng sẽ không thể thừa nhận sự thật nàng là muội muội của ta!"
Tiêu Dung Diệp trảm đinh chặt sắt nói qua, trong mi mắt thâm thúy đều là hơi thở lạnh lùng thật sự đáng tin.
"Còn có phụ hoàng, nếu như ngài cố ý muốn nhi thần cưới những nữ nhân khác làm vợ, nhi thần tình nguyện ngài ban chết cho nhi thần. Về phần Thiếu Nghi, đều là chuyện của nhi thần, không có quan hệ gì với hắn, khẩn cầu phụ hoàng buông tha hắn!"
Nghĩ đến Hoắc Thiếu Nghi còn đang vì bản thân và Lệ Ảnh Yên mà chịu tội ở trong lao ngục, Tiêu Dung Diệp liền khó chịu từ trong đáy lòng.
Lúc trước bản thân hiểu lầm hắn như vậy, thậm chí ra tay đánh hắn, thật là rất xin lỗi hắn rồi.
Ngược lại, hắn chẳng những không có so đo nhiều như vậy, còn trước sau như một trợ giúp bản thân, thậm chí chịu tai ương lao ngục, xem ra bản thân quả nhiên không có xứng làm huynh đệ.
"Về phần Thiếu Nghi, trẫm tạm thời còn không muốn buông tha hắn. Mà phía bên ngươi, phải cưới nữ nhi Tư Đồ đại tướng quân, bằng không trẫm rất khó cam đoan ngươi có làm ra hành động vượt khuôn phép gì không!"
Lo lắng của Tiêu Hạo Thiên cũng không phải không có lý, đứa nhỏ này rất có khả năng khống chế không nổi quan hệ với Cẩu Đản, phát sinh chuyện vượt quá giới hạn gì đó, điểm ấy, Tiêu Hạo Thiên ông không thể không phòng. Để một nữ nhân khác đi vào thế giới của hắn, đẩy Cẩu Đản từ trong thế giới của hắn ra, như vậy mới có thể để cho tội nghiệt giảm bớt chút.
"Phụ hoàng, nhi thần nói nhi thần không cưới, nhi thần nhất định phải tìm được chứng cứ Cẩu Đản không phải là nữ nhi của ngài."
"Đủ, chuyện này không có đường sống thương lượng nữa, mặc kệ ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng thế, Cẩu Đản - người nghĩa nữ này, trẫm nhận định rồi!"
"Phụ hoàng..."
"Trẫm mệt mỏi, ngươi đi xuống đi!"
"Nhưng phụ hoàng..."
"Lui ra!"
Tiêu Hạo Thiên không muốn phát sinh mâu thuẫn gì với con của mình nữa, vừa mới tát hắn một cái, đã là hành động đặc biệt lần đầu tiên trong cuộc đời rồi.
Nếu hai phụ tử lại gắt gao như vậy nữa, sẽ chỉ tàn phá tổn hại cục diện hai bên thôi.
Nghĩ phụ hoàng mình cũng có thể là đi đường mệt nhọc, cực kỳ mệt mỏi, Tiêu Dung Diệp liền thức thời hành lễ.
Việc này tạm thời còn chưa giải quyết dứt khoát, cố gắng còn có thể chuyển con đường sống.
Nghĩ, Tiêu Dung Diệp hành lễ xong, tiếp đó sải bước trở lại thiên thất một lần nữa.
Tiêu Dung Diệp trở lại thiên thất lần nữa, thấy nữ nhân mình yêu thích đang ở trên giường, sắc mặt tái nhợt được Lộ Lệ hỏi chẩn.
Xuất phát từ lo lắng, Tiêu Dung Diệp bước nhanh tiến lên.
"Lộ Lệ, nàng thế nào?"
Nghe được một giọng nói quen thuộc ồn ào vang lên, Lộ Lệ tức giận nhăn lông mày kiêu ngạo lại.
Nâng tay, làm bộ móc lỗ tai.
"Ôi chao, ta nói lỗ tai ta bị gì thế? Sao lại nghe được tiếng quạ đen líu ríu đây?"
Lộ Lệ nói lời mỉa mai, Tiêu Dung Diệp nghe được, gương mặt tuấn tú đen đến dọa người.
Tiếp đó, bàn tay to đột nhiên lôi kéo vạt áo trước của Lộ Lệ.
"Tiểu tử giỏi lắm, lại có thể dám nói bổn vương là quạ đen?"
"Ôi chao, vương gia, tới lúc nào vậy?"
"Ít nói nhảm, rốt cuộc nàng như thế nào rồi?"
Thấy bộ dáng chậm chạp muốn chết của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp đã muốn nổ pháo, đá chân, quật ngã mạnh.
"Nàng? Ai hả? Công chúa điện hạ sao?"
"Lộ Lệ, ít đặc biệt giả ngu với ta, đại gia ta nói chính là nàng, nữ nhân của ta - - Thần vương phi!"
Mẹ nó, sao nam cặn bã họ Lộ này cũng muốn để hắn lại cường điệu một chút, nữ tử đang nằm trên giường này, không phải là nữ nhân của Tiêu Dung Diệp hắn ư?
Rõ ràng cảm nhận được lời nói của Tiêu Dung Diệp gần như phẫn hận nghiến răng nghiến lợi bắn ra từ giữa hàm răng. Lộ Lệ biết, nam cặn bã đáng chết quả nhiên là để ý nữ cặn bã này.
"Ôi chao, Tiêu tứ gia, chúng ta có chuyện từ từ nói thôi, nữ nhân của ngươi không có chuyện gì lớn. Chỉ là đúng lúc sinh non, điều dưỡng không tốt, lại nói ngươi cũng thật là cứ như vậy bỏ trốn với nàng làm gì? Thế nào? Quan hệ đột nhiên xuất hiện này làm chậm trễ chuyện của các ngươi sao?"
"..." "Ta nói với ngươi, ngươi không cần để ý nhiều như vậy, muội muội thì thế nào chứ? Thời Xuân Thu, Tề Tương Công ở cùng với Văn Khương muội muội cùng cha khác mẹ của hắn, còn không phải là loạn luân đó sao! Ngươi nha, khống chế không nổi, nên lên liền lên, không phải đứa nhỏ đều đã tạo ra đấy thôi."
"..."
"Còn có, nếu hoàng thượng bên kia cố ý chia rẽ các ngươi, mau chóng bỏ trốn."
Lời nói của Lộ Lệ quả thực chính là thuốc súng đánh máu gà, nói nhảm vô nghĩa gì đó đều phun hết ra.
So sánh xuống, Tiêu Dung Diệp cảm giác tiết tháo của mình thật sự là hoàn hảo không tổn hao gì!
"Ngừng, Lộ thần y, ta biết ở trong mắt ngươi không có đạo đức luân lý, Tam Cương Ngũ Thường, đến nhị nương của ngươi mà ngươi cũng có thể ngủ cùng, ngươi nhất định là đạt tới trình độ một mình thực hiện. Nhưng là..."
Tiêu Dung Diệp dừng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mắt xếch hoa đào này, tiếp đó gằn từng chữ - -
"Lộ thần y, ta không phải là ngươi, không làm được chuyện súc sinh làm, cho nên đừng lấy ta đánh đồng với ngươi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp vòng qua thân mình Lộ Lệ, đi đến bên cạnh Lệ Ảnh Yên, cầm tay nàng thật chặt.
"Nàng quả nhiên độc đến không thuốc nào chữa được. Đối với nàng, cho dù biết rõ độc hại đã sâu, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng, giống thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu nàng khắc sâu không có thuốc chữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.