Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 187: Trái tim hắn chệch dài




Editor : Hoàng Dung
"Dung Diệp, ngươi trước tỉnh táo lại, chuyện này, ngươi trước không cần nháo nữa, ngươi suy nghĩ một chút tình cảnh hiện tại của mẫu phi ngươi được không? Nếu ngươi nháo loạn chuyện này lên, ngươi muốn sau này mẫu phi ngươi làm người như thế nào?"
Liêu Chiêm Hạo dằn lại tính tình đuổi theo Tiêu Dung Diệp, mặc kệ thế nào, Liễu Hoa Ý là nữ nhân mà đời này Liêu Chiêm Hạo yêu nhất, sẽ không cho phép nàng gặp chuyện không may. Cho dù là Liêu Chiêm Hạo hắn phải chết, cũng kiên quyết không thể để Liễu Hoa Ý gặp chuyện không may.
"Nhưng ta phải biết chân tướng, ta không tin ta và nàng là huynh muội!"
Tiêu Dung Diệp cũng xù lông, lúc hắn biết được mẫu phi mình léng phéng với nam nhân khác ở bên ngoài, liền ảo tưởng bản thân là đứa nhỏ của người khác, mà không phải là đứa nhỏ của Tiêu Hạo Thiên. Nhưng ảo tưởng này lại bị Liêu Chiêm Hạo cường ngạnh cắt đứt, giờ phút này tâm tư gì hắn cũng đều có rồi.
Hắn muốn đi tìm Ý phi chất vấn, để bà nói sự thật hắn là đứa nhỏ của người khác cho hắn biết.
"Dung Diệp, mặc kệ ngươi nháo như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, các ngươi là huynh muội, điểm ấy không thể nghi ngờ. Mẫu phi ngươi bởi vì chuyện giữa các ngươi mà đã sinh bệnh, ngươi đừng lại đi chọc nàng không vui, sở dĩ ta ám sát ngươi, chính là muốn cho ngươi một giáo huấn, giữa ngươi và con bé không có khả năng."
Liêu Chiêm Hạo bạo rống một tiếng, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, ông thiệt tình không hy vọng tội nghiệt bực này tiếp tục kéo dài, chuyện hôm nay ông đi ám sát Tiêu Dung Diệp, Ý phi hoàn toàn không biết.
Lúc ông nói ra hết tất cả chân tướng sự thật, cũng là vì giữa hai người bọn họ, từ đây về sau không còn liên quan ân oán rồi.
Nhưng nào biết, phản ứng cảm xúc của Tiêu Dung Diệp này lại lớn như thế.
"Kẻ lừa đảo, các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Lời các ngươi nói, ta không tin một câu!"
Nghe được Liêu Chiêm Hạo nói như thế, tiếng lòng của Tiêu Dung Diệp hoàn toàn sụp xuống. Ông ta là người biết rõ chân tướng sự tình nhất, chắc chắn ông ta hiểu rõ chuyện này nhất, là người hiểu rõ mọi chuyện.
Lừa mình dối người cũng tốt, cho dù Tiêu Dung Diệp biết hết thảy không có đường sống cứu vãn, lại vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận.
Tiêu Dung Diệp lâm vào bên trong thống khổ thật sâu, hai tay nắm lấy tóc của mình, một bộ dáng vùng vẫy giãy chết.
Mà Lệ Ảnh Yên ở một bên nhìn hồi lâu, nhìn thấy thần sắc thống khổ như thế của Tiêu Dung Diệp, lòng nàng cũng đau như đao cắt.
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc, xem ra giữa bọn họ thật sự có liên quan huyết thống.
Lệ Ảnh Yên khóc không ra nước mắt, cảm giác tâm của nàng giống như đã chết.
Nàng không biết mình sống còn có ý nghĩa gì, nghĩ vậy, con ngươi chết lặng của Lệ Ảnh Yên nhìn chiếc kéo trên bàn, thần sắc sững sờ tiến lên cầm lấy.
"Dung Diệp, yêu nhau với chàng thật sự rất đau rất khó, ta là muội muội ruột của chàng, giữa chúng ta thật sự là nghiệt duyên. Kiếp này, chúng ta... chúng ta nhất định không thể ở cùng nhau rồi! Kiếp sau... Kiếp sau, chúng ta nhất định phải ở cùng nhau!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên cầm kéo lên, rồi đột nhiên đâm xuống ngực mình.
Nhìn thấy trong lòng Lệ Ảnh Yên vô cùng bi thương, màu đỏ tươi trong mắt Tiêu Dung Diệp cũng trở nên lạnh lẽo.
"Cẩu Đản, đừng!"
Tiêu Dung Diệp chợt thét lên một tiếng, mắt thấy chiếc kéo sắc bén đó đâm xuống.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên nức nở hô đau một tiếng, chiếc kéo cứng rắn ghim lệch hướng, dừng ở trên bả vai nàng.
Máu tươi, nhất thời chảy ra như một dòng suối nhỏ.
"Cẩu Đản!"
Tiêu Dung Diệp kinh hoảng không thôi tiến lên đỡ lấy thân mình sắp ngã xuống của Lệ Ảnh Yên.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Liêu Chiêm Hạo dùng sức đá chân một cái, dừng ở trên cánh tay nắm chặt kéo của Lệ Ảnh Yên, đúng lúc khiến chiếc kéo lệch phương hướng.
Liêu Chiêm Hạo cũng kinh hoảng nhìn tất cả vừa phát sinh, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, may mắn bản thân tay mắt lanh lẹ, nhấc chân đá lên cánh tay Lệ Ảnh Yên, khiến cho chiếc kéo của nàng đúng lúc đâm trật hướng, nếu không hậu quả thật sự khó có thể nghĩ đến.
"Cẩu Đản, nàng thế nào rồi? Cẩu Đản, đừng làm ta sợ!"
Tiêu Dung Diệp ôm lấy thân mình nhẹ như cánh ve của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, như là đang quý trọng trân bảo bản thân yêu nhất vậy. Mắt đầy thống khổ dữ tợn, không lời nào có thể miêu tả được.
"Ta..."
"Không cần nói nữa, vì sao ngu ngốc như vậy hả!"
"A, giữa chúng ta bất quá là một trò nực cười, đã biết rõ chân tướng chuyện này, cũng là thời điểm giải quyết hết tất cả! Chết, là... là kết thúc tốt nhất cho quan hệ của chúng ta!"
"Không. Cẩu Đản, ta sẽ không cho nàng chết, sẽ không cho nàng chết! Cho dù chết, người đáng chết kia cũng phải là ta mới đúng, là ta không nên bị nàng hấp dẫn, làm nhiều chuyện không bằng cầm thú như vậy. Cẩu Đản, ta muốn nàng sống, nếu chết thì để cho ta chết thay nàng đi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền kích động, đột nhiên rút chiếc kéo từ bả vai Lệ Ảnh Yên ra, chợt đâm xuống ngực trái của mình.
"Đừng!"
"Xoẹt!"
Máu tươi nhất thời bắn tung tóe lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lệ Ảnh Yên, đến cả con ngươi trong suốt cũng nhiễm lên màu máu tươi.
"Chàng - nam cặn bã đáng chết, chàng... chàng cố ý đúng không?"
Lệ Ảnh Yên thấp giọng rít gào, cánh môi tái nhợt nhiễm lên gợn sóng chua xót, nước mắt dính máu đỏ, rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên chảy đầy nước mắt kích thích mắt mình, Tiêu Dung Diệp nâng tay, dùng tay dính đầy máu tươi, thong thả chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một chút rồi một chút, như là nhìn không chán.
"A, coi như là ta cố ý đi, nếu không thể sống cùng nhau, trên đường hoàng tuyền, sao ta có thể để nàng cô độc không nơi nương tựa chứ!"
"..."
"Cẩu Đản, chúng ta... rốt cuộc chúng ta không cần bận tâm ánh mắt phàm tục đó nữa, an tâm... ở... ở cùng nhau rồi !"
Đợi Tiêu Dung Diệp hữu khí vô lực nói dứt lời, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên đột nhiên rơi xuống.
Cảm nhận được dư âm ấm áp bên má dần chuyển lạnh, Lệ Ảnh Yên bạo rống một tiếng.
"Không! ! !"
- - phân cách tuyến - -
Từ khi Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên có quan hệ, Thái Y viện liền bắt đầu không ngừng bận rộn.
Không nói đến chuyện sinh non, đến loại chuyện bị thương này, lớn lớn nhỏ nhỏ đều đã xảy ra nhiều lần, sợ là mười đầu ngón tay thêm mười đầu ngón chân đều đếm không hết.
Trải qua giày vò như vậy, lần này, hai người thật sự đều ngã xuống.
May mắn Liêu Chiêm Hạo đã trải qua đao phong huyết vũ, đối với loại chuyện này đã sớm luyện thành một thân diễn xuất không sợ hãi.
Gần như không dám chậm trễ chút nào chạy tới Thái Y viện, Liêu Chiêm Hạo đột nhiên nắm Lộ Lệ đang điên loan đảo phượng như bình thường từ giường lên, để hắn suốt đêm chạy tới Dục Tú cung, vội vàng trị liệu cho hai người ngã xuống này.
Y thuật Lộ Lệ vốn cao minh, người trải qua trị liệu dưới tay hắn, giống như muốn chết cũng khó. Chẳng qua hình như Tiêu Dung Diệp này xuống tay thật sự có chút quá tàn nhẫn, đuôi kéo đều tiến sát xuống.
Đây đối với Lộ Lệ thần y này mà nói, vẫn thật sự là rất khó giải quyết!
Bất quá càng làm cho Lộ Lệ kinh ngạc chính là tìm hắn đi Dục Tú cung lại có thể là người áo đen che mặt, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa người áo đen này còn giống như biết được rành mạch chuyện lúc trước của bọn họ.
"Ôi chao, đại... đại gia!"
Cũng không biết nên xưng hô Liêu Chiêm Hạo như thế nào, suy tư thật lâu, Lộ Lệ mới miễn cưỡng gọi Liêu Chiêm Hạo một tiếng đại gia.
Biết được Lộ Lệ này đang nói chuyện với mình, Liêu Chiêm Hạo không có trả lời hắn, chỉ dùng ánh mắt trao đổi một chút, ý bảo Lộ Lệ, ông đang nghe.
"Tại sao Thần vương Điện hạ lại bị thương nặng như vậy? Còn có Uyển Dư công chúa lại là xảy ra chuyện gì? Bọn họ bị thương, hình như là xuất phát từ một chiếc kéo?"
Đối với chất vấn của Lộ Lệ, Liêu Chiêm Hạo thực không muốn trả lời, muốn ông trả lời Lộ Lệ như thế nào chứ, nói rằng ông nói tất cả nguyên nhân hậu quả mọi chuyện, khiến cho hai bọn họ tự sát?
Hiển nhiên loại lời nói này, Liêu Chiêm Hạo không thể nói cho Lộ Lệ.
"Ta muốn biết thương thế của hai người bọn họ như thế nào?"
Tiếng nói Liêu Chiêm Hạo bình tĩnh, dù sao ông luyện công phu, huống chi vết sẹo sâu trên mặt kia cũng có thể biểu lộ ra thô bạo và âm ngoan của ông.
Nhìn nam nhân ở trước mặt, trên người tản mát loại khí thế điên cuồng, đã biết không phải là người dễ chọc, nhưng ông ta lại có thể tìm bản thân đến trị liệu cho Tiêu Dung Diệp và Cẩu Đản, nhưng mà không phải lúc trước quan hệ của bọn họ là đối địch sao?
Nghĩ đến đây, Lộ Lệ mở miệng nói với Liêu Chiêm Hạo - -
"Kỳ thực Uyển Dư công chúa này không có gì trở ngại, miệng vết thương cũng không phải quá sâu, chỉ là kinh hách quá độ, cộng thêm di chứng sinh non lưu lại cho nên mới ngất đi. Nhưng mà hình như Thần vương Điện hạ..."
"Hình như thế nào?"
Nghe Lộ Lệ thở mạnh nói chuyện như thế, cả trái tim Liêu Chiêm Hạo đều treo đến cổ họng.
Nếu Tiêu Dung Diệp thật sự có chuyện gì, vậy muốn ông giao phó với Ý phi như thế nào!
Thấy bộ dáng Liêu Chiêm Hạo khẩn trương vì Tiêu Dung Diệp như thế, Lộ Lệ biết quan hệ giữa hai người bọn họ tuyệt đối không ít, nói không chừng... còn có bí mật không thể cho ai biết!
"Hình như tình huống Thần vương Điện hạ rất tệ, ngươi xem đi, nơi hắn xuống tay cũng chính là miệng vết thương, lực đạo lớn như vậy, gần như đều đâm xuyên qua toàn bộ ngực. Theo lý thuyết, hắn sẽ chết tại chỗ chứ không còn sống! Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Liêu Chiêm Hạo bị lời nói này của Lộ Lệ làm thở mạnh, cả kinh sợ hãi, đến giữa trán đều ẩn ẩn nổi lên mồ hôi.
"Nhưng mà tiểu tử này phúc lớn mệnh lớn! Trái tim hắn cố tình nằm ở phía bên phải, nói cách khác, vị trí trái tim của hắn chệch dài, mạng đáng chết của hắn cũng còn sống!"
Nghe được Lộ Lệ nói như vậy, Liêu Chiêm Hạo gần như vui mừng mà khóc, trái tim chệch dài, loại chuyện này quả thực là ngàn năm khó có được! Tiểu tử này thật đúng là phúc lớn mệnh lớn!
Liêu Chiêm Hạo vui vẻ, âm thầm thở dài, ít nhất ông có thể giao phó với Ý phi, không cần áy náy như thế nữa rồi.
- - - - - - - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.