Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 29:




Lâm Phương Phương sau khi rời khỏi Lâm thị, trong đầu quay không ngừng hình ảnh hai người Cố Tịch cùng Lâm Dật Phong môi chạm môi. Càng nghĩ, nước mắt càng lăn nhanh trên hai gò má. Hôm qua anh còn ôm cô cả đêm không rời, hôm nay lại có thể thân mật như vậy với người khác. Nghĩ chán chuyện này lại nghĩ quẩn sang chuyện khác, bước chân vẫn bước đi vô định trên đường. Cô cứ đi không biết được bao xa, đến khi lòng bàn chân truyền đến cảm giác tê dại đau nhức khiến thần kinh trong đầu tỉnh táo lại, Lâm Phương Phương ngơ ngác nhìn xung quanh vắng vẻ mới chợt nhận ra một điều, cô đi lạc rồi! Ánh nắng trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống chói chang gay gắt, cả con đường buổi trưa vắng ngắt không một bóng người, thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy ngang qua vội vã, một mình Lâm Phương Phương đứng trên lề đường cô quạnh. Trái tim cô khẽ run lên một cái, những hình ảnh cơ cực khốn khổ những năm tháng cô ở trong cô nhi viện lần lượt hiện ra trong đầu. Mấy lần bị hiệu trưởng bỏ đói, ngồi co ro ngoài thềm lạnh lẽo trước cửa cô nhi viện, quang cảnh cũng vắng lặng như thế này, chỉ khác nhau là bây giờ còn ban ngày mặt trời chói chang trên cao, lúc đó là ban đêm không khí lạnh lẽo cô quạnh. Cô vốn chỉ là một linh hồn từ một thế giới khác xuyên vào trong này, không phải là Lâm Phương Phương lớn lên trong vòng tay của Lâm Dật Phong, mà cho dù có thật là Lâm Phương Phương thì làm sao? Cô cũng không có liên quan máu mủ gì với Lâm gia cả, sau khi thân phận thật sự của cô được công bố ra ngoài, Lâm Phương Phương ở trong Lâm gia gần như là không danh không phận, không phải em gái của Lâm Dật Phong cũng không phải là vợ anh. Kỷ niệm quá khứ giữa cô và anh cô cũng không trải qua, còn không bằng Cố Tịch kia từng có một lần đỡ đạn cho anh và một khoảng thời gian ở bên cạnh anh. Lâm Phương Phương chán nản ngồi thụp xuống đất, đem cả khuôn mặt che trên đùi, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, chợt cảm thấy bản thân mình chơi vơi, giống như mình không có nơi nào để đi, không có chỗ nào thật sự chân chính thuộc về mình, những ngày tháng hạnh phúc êm đềm vừa qua cứ như một giấc mộng đẹp, mà cái gì đẹp đối với cô cũng không tồn tại được lâu bền, giấc mộng này có lẽ đã đến lúc kết thúc, cô cũng đến lúc cần tỉnh lại, xác định bản thân mình một lần.
"Phương Phương, em đang làm gì ở đây? Lâm Dật Phong đâu?"
Giọng nói quen thuộc làm Lâm Phương Phương ngẩng đầu lên. Thân hình cao lớn thon dài của Dương Kiến Bang dưới ánh mặt trời làm mắt cô hơi đau. Lâm Phương Phương lắc đầu một cái, cho là mình bị ánh nắng nóng hổi chiếu vào đầu làm ảo giác, tiếp tục đem đầu chôn vào hai tay không trả lời. Dương Kiến Bang bởi vì có mối làm ăn phải đi ngang qua chỗ này nên vô tình nhìn thấy cô ngồi ở đây. Anh ngó thấy bộ dạng cô lúc ngẩng đầu lên, hai mắt sưng húp đỏ ngầu, quần áo hơi bẩn có chút nhàu nhĩ, đôi chân sưng đỏ lợi hại, ánh mắt cô thất thần thì trong lòng cực kỳ khó chịu. Không biết cái tên Lâm Dật Phong kia chăm sóc cô ra sao lại để cô có bộ dạng như bây giờ. Khi Lâm thị công bố quan hệ với Lâm Phương Phương, anh từng nghĩ sẽ cố gắng hoàn toàn buông bỏ, thành tâm chúc phúc cho cô hạnh phúc bên Lâm Dật Phong, để cô cả đời vui vẻ trôi qua. Nhưng tình cảnh trước mắt anh bây giờ, xem ra có gì đó không thích hợp. Dương Kiến Bang cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dứt khoát đưa tay bế cô lên đem vào trong xe. Lâm Phương Phương đang rầu rĩ lẩm bẩm, chỉ là nằm mơ, là nằm mơ mà thôi thì thân thể tự nhiên nhẹ bẫng. Cô hốt hoảng mở mắt ra thì thấy mình đang được Dương Kiến Bang bế lên. Lâm Phương Phương trong đầu nghĩ muốn giãy dụa, nhưng đau xót dưới chân làm cô hoàn toàn không nhúc nhích được, cuối cùng đành ngoan ngoãn ngồi im cho tới khi Dương Kiến Bang đặt cô lên ghế da đằng sau xe, bản thân anh cũng ngồi bên cạnh, sau đó mới kêu tài xế lái xe rời đi.
Bên trong xe, Dương Kiến Bang nhẹ nhàng cẩn thận tháo đôi giày dưới chân Lâm Phương Phương ra. Cả hai bàn chân cô sớm đã sưng đỏ, nhiều chỗ vì bị cọ xát trong thời gian dài còn nổi lên chi chít mụn nước, da cũng bị xước, máu rỉ ra thấm vào quai giày. Anh khẽ cau mày một cái, không biết vì lý do gì cô lại rơi vào tình trạng này, nhưng anh thấy đôi chân cô bị thương tổn như vậy vô cùng đau lòng. Giọng điệu cất lên có phần gay gắt.
"Tại sao em lại bị như vậy? Lâm Dật Phong đâu? Tại sao lại không biết thương yêu bản thân mình như thế này?"
Lâm Phương Phương nghe nhắc đến Lâm Dật Phong, không tư chủ được khóe mắt lăn xuống hai dòng nước, tuy vậy vẫn im lặng không trả lời. Dương Kiến Bang thấy cô khóc mà biểu tình vẫn quật cường như vậy, dù trong lòng có giận đến mấy cũng không nỡ nói tiếp nữa, lặng lẽ lấy bông băng và thuốc sát trùng có sẵn trong xe ra lau rửa vết thương ở chân cho cô. Xe chạy được một lúc liền rẽ vào biệt thự Dương gia mà Dương Kiến Bang mới mua ở gần đó. Tài xế lái xe là người làm lâu năm trong Dương gia, trước giờ vẫn hiểu ý Dương Kiến Bang nhất, thấy anh và Lâm Phương Phương nói chuyện nãy giờ cũng biết hai người cần một không gian riêng tư nên biết ý, sau khi thả hai người xuống liền nhanh chóng lái xe đi. Bên trong biệt thự này của Dương Kiến Bang cũng không có nhiều người làm, chỉ có một người giữ cửa và một người làm kiêm quản gia. Hai người nọ thấy Dương tổng từ lúc mua nơi này vẫn chưa ghé qua, không nghĩ tới hôm nay anh đột nhiên xuất hiện, trên tay bế một người phụ nữ, sau một phút ngạc nhiên liền nhanh chóng mở cửa, đưa Dương Kiến Bang cùng Lâm Phương Phương vào bên trong. Dương Kiến Bang cũng không nói gì, sau khi vào trong liền một đường bế Lâm Phương Phương lên phòng ngủ trên lầu, nhanh chóng đặt cô lên giường, sau đó xoay người đi lấy bộ quần áo sạch đem vào trong nhà tắm rồi bế cô vào ý định muốn giúp cô tắm rửa. Lâm Phương Phương thấy anh đưa tay định cởi xuống chiếc váy trên người liền giật mình, ngại ngùng lên tiếng.
"Em... tự làm được.."
Dương Kiến Bang lúc này mới giật mình, sau một lúc mới bối rối nói.
"Tại chân em bị thương không tiện đụng vào nước, anh chỉ lo cho em mà quên mất... xin lỗi!"
"Không sao... anh đi ra ngoài trước đi, em tắm xong sẽ ra ngay!"
Sau khi Dương Kiến Bang bước ra ngoài đóng cửa lại, Lâm Phương Phương mới gian nan vịn bồn tắm đứng lên cởi quần áo ra, rồi sau đó xả vòi nước định vào trong tắm. Lúc đứng lên, vết thương dưới chân bị cử động của cô bỗng nứt toác ra, một dòng máu đỏ chảy ra ngoài làm Lâm Phương Phương đau đớn không thôi, cả thân mình đang đứng liền nhuyễn xuống không còn hơi sức, cô nặng nề ngã một cái trên sàn nhà. Dương Kiến Bang sau khi ra ngoài cũng không bỏ đi ngay mà ngồi trên ghế đặt ở trong phòng chờ đợi. Nghe thấy một tiếng bịch phát ra từ trong phòng tắm, cả người anh như bị điện giật, bật dậy nhanh như chớp lao về phía trong. Cửa vừa mở ra, đập vào mắt anh là Lâm Phương Phương cả người ngã nằm trên sàn, dưới chân máu vẫn chậm rãi rỉ ra từng giọt một. Dương Kiến Bang gấp đến mức không kịp để ý cô cả người trần truồng, vội vã cúi xuống bế cô ngồi dậy, sau đó kiểm tra lại phía dưới chân cô cẩn thận, thấy lòng bàn chân cô một vết thương bị nứt toác ra chảy máu, cả khuôn mặt anh căng thẳng, lục lọi tìm được hộp thuốc trong nhà liền đem đến chăm chú sát trùng băng bó lại từ đầu cho cô. Sau đó mặc kệ cô phản đối, Dương Kiến Bang bế cô ngồi trên ghế nhỏ trong phòng tắm, nghiêm túc chuyên chú tắm rửa cho cô sạch sẽ. Khi bàn tay xoa xà phòng qua vùng ngực và hạ thân của cô, anh khẽ run nhẹ một chút, nhưng thủy chung vẫn không lơ là, chỉ tập trung làm sạch cho cô mà không hề có thêm động tác dư thừa nào.
Lâm Phương Phương sau khi tắm rửa sạch sẽ được đặt nằm trên giường, bản thân Dương Kiến Bang xuống dưới nhà dưới phân phó người làm nấu đồ ăn cho cô, còn mình thì điện thoại gọi bác sĩ đến khám lại cẩn thận để chắc chắn cô không bị nhiễm trùng hai bàn chân. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Dương Kiến Bang quay trở lại phòng nơi Lâm Phương Phương đang nằm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô dịu dàng dỗ dành.
"Tạm thời em ở đây nghỉ ngơi, nơi này là biết thự ngoại ô của anh mới mua, không có nhiều người biết. Khi nào khỏe hẳn rồi tính tiếp, có được không?"
Lâm Phương Phương ngoan ngoãn gật đầu đáp nhỏ.
"Được! Em... em cảm ơn anh!"
Dương Kiến Bang gượng gạo cố nặn ra nụ cười, gật đầu một cái coi như trả lời, vươn tay kéo lại chiếc chăn đắp lên người cô rồi đứng lên đi ra ngoài. Dù đã lâu không gặp cô, nhưng anh vẫn không ngăn được tim mình đập nhanh khi ở gần cô, nghe giọng nói của cô, cho dù chỉ là lời khách sáo, mà sao anh vẫn cảm thấy lưu luyến. Khóe miệng Dương Kiến Bang nở một nụ cười khổ, lắc lắc đầu đánh tan suy nghĩ của mình, rồi anh đi về hướng phòng sách trong nhà, còn mấy việc trong công ty anh chưa giải quyết xong, hôm nay đành làm luôn ở đây vậy!
Cao ốc Lâm thị.
Lâm Dật Phong đứng ngồi không yên, anh đã cho người tìm khắp nơi, những chỗ cô có thể đi cũng nhìn qua nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Phương Phương. Trong đầu óc Lâm Dật Phong lướt qua những cái tên mong phát hiện ra được một người cô có thể tìm đến, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh mới giật mình phát hiện, Lâm Phương Phương hình như ngoài anh ra hoàn toàn không có một người bạn nào. Từ lúc cô ly hôn quay về cho đến thời điểm này đã gần một năm, Lâm Phương Phương luôn sống một cuộc sống đơn giản vô cùng hạn chế tiếp xúc với người ngoài. Sáng sớm anh đi làm thì buổi chiều về đã thấy cô dùng khuôn mặt đầy tươi cười chờ đón ở nhà. Nếu trong ngày cô có đi ra khỏi nhà cũng chỉ là đi mua sắm lòng vòng rồi sau đó là đến Lâm thị tìm anh. Phát hiện này làm Lâm Dật Phong thấy có chút chua xót trong lòng. Thế giới của cô thật sự nhỏ bé, hay nói cách khác, cô thu mình lại, biến anh trở thành cả thế giới của mình. Nhưng bây giờ anh làm cho cô tổn thương như vậy, cô biết đi đến nơi đâu? Nhớ lại bản thân mình nhiều lần hứa hẹn sẽ không để cô chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nhưng cũng chính mình là người thương tổn cô hết lần này đến lần khác, Lâm Dật Phong đau khổ nhắm mắt lại. Mèo nhỏ, bây giờ em ở đâu? Anh hối hận lắm rồi! Em có thể trở về bên anh được hay không? Nếu so với Dương Kiến Bang mà anh luôn chỉ trích kia thì hiện tại anh thấy mình cũng không hơn gì hắn ta. Khoan đã! Dương Kiến Bang! Đúng, là hắn, sao anh lại có thể quên mất người này, mèo nhỏ có thể đi tìm Dương Kiến Bang hay không? Suy nghĩ vừa xẹt qua, Lâm Dật Phong liền chụp lấy di động bấm nhanh một dãy số. Tiếng chuông vừa reo, đầu dây bên kia Dương Kiến Bang đã nhấc máy, Lâm Dật Phong tràn đầy hi vọng hỏi dồn dập.
"Kiến Bang, là tôi, Lâm Dật Phong. Phương Phương có ở chỗ của anh hay không?"
Ban đầu Dương Kiến Bang thấy số điện thoại của Lâm Dật Phong gọi đến, định bụng làm như không biết chuyện gì cho hắn ta thấp thỏm thêm mấy ngày, nhưng nghe thấy giọng nói khàn khàn tràn đầy lo lắng của Lâm Dật Phong, anh đành thở dài nói.
"Phương Phương đang ở chỗ của tôi. Đã xảy ra chuyện gì? Khi tôi nhìn thấy, Phương Phương vừa khóc vừa chảy máu!"
"Chảy máu? Phương Phương vì sao chảy máu? Cô ấy bị có nặng không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu, tôi chạy qua ngay!"
Dương Kiến Bang nói xong địa chỉ cho Lâm Dật Phong rồi cúp máy, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn. Một mặt anh không muốn Lâm Dật Phong đến đây quá sớm để mình có thể ở bên cạnh Lâm Phương Phương lâu thêm chút nữa, mặt khác khi nhìn thấy cô thương tâm chảy nước mắt anh không kiềm lòng được, anh biết trong lòng cô Lâm Dật Phong có vị trí quan trọng như thế nào.
Khi Lâm Dật Phong chạy đến, bác sĩ khám cho Lâm Phương Phương vừa ra về sau khi tiêm cho cô một mũi tiêu viêm và một mũi giảm đau. Vì trong thành phần thuốc có một ít an thần nên Lâm Phương Phương lúc này đang nằm trên giường nhắm mắt ngủ. Lâm Dật Phong đứng bên cạnh giường, dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể lật phần chăn phía dưới che khuất đôi chân trần của cô ra nhìn một cái. Đập vào mắt anh bây giờ chỉ là băng gạc quấn lại sạch sẽ xung quanh, nhưng đủ làm cho anh đau lòng tự trách không thôi.
Ngồi trông chừng Lâm Phương Phương một hồi, Lâm Dật Phong đi sang phòng làm việc mà Dương Kiến Bang đang chờ trong đó. Dương Kiến Bang vừa thấy Lâm Dật Phong bước vào, khuôn mặt khó chịu cất tiếng hỏi.
"Xảy ra chuyện gì? Tôi hỏi nhưng cô ấy không chịu nói, chỉ khóc!"
Lâm Dật Phong cũng không biết nói thế nào, giữ trầm mặc một lát rồi sơ lược giải thích chuyện xảy ra với Cố Tịch lúc sáng. Từ khi hai người cùng nhau với Lâm Phương Phương lần trước, giữa hai người dường như có sự gắn bó mơ hồ, không có cảm giác bài xích đối phương, Lâm thị và Dương thị cũng bắt đầu hợp tác với nhau trong nhiều lĩnh vực hơn trước nên đối với việc Dương Kiến Bang hỏi thăm như thế này Lâm Dật Phong hoàn toàn có thể không chút khó chịu mà trả lời. Dương Kiến Bang nghe xong hai hàng chân mày càng nhăn chặt, nói lời chỉ trích thì anh không biết mở miệng ra sao vì anh đã từng là người còn tệ hơn, nhưng an ủi hay có cách gì thì anh cũng không nghĩ tới. Không khí giữa hai người đàn ông rơi vào trầm mặc. Một lúc sau cả hai không hẹn mà cùng thở dài. Lâm Phương Phương, người con gái này không biết từ lúc nào đi vào trái tim của họ, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của họ, làm họ càng lún càng sâu, đến mức khó có thể quay đầu. Có lúc cô tỏ ra thật mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng cũng có khi cô thật mỏng manh dễ tổn thương làm họ thật hận không thể đem cô nhập vào xương tủy.
Dương Kiến Bang giữ ý đi ra ngoài khép cửa, để lại mình Lâm Dật Phong ở lại với Lâm Phương Phương. Nhìn thân hình nhỏ bé của cô lúc ngủ chốc chốc lại run lên một tiếng nấc nhỏ trong cổ họng, Lâm Dật Phong vừa giận vừa thương, sao cô lại có thể thiếu tin tưởng anh đến vậy, một câu cũng không chờ anh giải thích đã vội vàng bỏ đi, cả một ngày không liên lạc được, cô không biết anh đã khổ sở lo lắng như thế nào sao. Càng nghĩ, máu nóng trong người Lâm Dật Phong càng tăng lên, anh tiến đến, bế cô đang ngủ vào lòng, một đường đi từ trên lầu thẳng xuống dưới nhà, vào trong xe. Sau khi được anh thắt xong dây an toàn cho cô trên xe, Lâm Phương Phương vì va chạm bị làm cho tỉnh lại, mở to mắt vẫn còn chút mơ màng hỏi.
"Sao anh lại ở đây?"
"Sao anh không ở đây được? Nếu anh không tìm thấy em, chẳng lẽ em không định về nhà?"
"Về làm gì? Về nhìn anh và người khác ân ái với nhau à?"
"Em..."
Lâm Dật Phong giận tới mức trên mặt cũng nổi gân xanh, cô trước giờ vẫn nói chuyện tùy hứng như vậy, ăn dấm chua cũng ăn lung tung. Anh dứt khoát không nói thêm gì nữa, nhào người sang bên cạnh, nhắm ngay môi cô hôn ngấu nghiến, như muốn cắn nuốt những lời nói của cô vào trong bụng. Lâm Phương Phương ban đầu giãy dụa chống cự, nhưng sau một hồi liền ngừng lại, một phần vì cơ thể còn mệt mỏi, một phần cô cũng không đủ sức chống cự lại với anh. Nụ hôn lúc đầu có phần mạnh mẽ thô bạo, càng về sau Lâm Dật Phong càng thêm ôn nhu, thả lỏng hơn, cho đến khi nghe thấy tiếng rên nhỏ phát ra từ cổ họng cô, anh mới hài lòng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói rõ ràng từng chữ.
"Phương Phương, em phải tin tưởng anh không làm gì có lỗi với em, kể cả trong suy nghĩ. Với thân phận địa vị của anh, sau này sẽ còn rất nhiều tình huống khiến cho em hiểu lầm giống như hôm nay, nếu cứ tiếp tục ăn dấm lung tung như thế này sẽ chỉ làm chúng ta không vui vẻ và làm những kẻ cơ hội được hả hê mà thôi, em có hiểu không?"
Lâm Phương Phương nghe anh nói, tâm tình từ trạng thái âm u như bầu trời đầy mây đen bỗng nhiên được người vén mây kéo ra ánh nắng mặt trời, trở nên thông suốt. Đúng vậy, chỉ cần anh cố gắng giữ gìn bản thân là được, còn những ong bướm bên ngoài kia kéo đến, anh làm sao ngăn cản tất cả đến giọt nước không lọt được. Không phải chỉ một mình anh chống giữ là đủ, tình cảm này cô cũng nên có trách nhiệm bảo vệ, nếu cô chỉ nhìn bề ngoài mà không cho anh một cơ hội giải thích, có phải là cô đã quá bất công với anh hay không? Lâm Phương Phương yếu ớt dụi đầu vào trong ngực anh trả lời.
"Em biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa..."
"Cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng không cho tự làm đau bản thân nữa, có biết không?"
Đợi cho Lâm Phương Phương gật đầu đồng ý, lúc đó Lâm Dật Phong mới hài lòng ngồi về chỗ của mình rồi lái xe phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.