Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 113:




Từ khi tôi kết hôn hôn đến giờ, hầu như mẹ chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, có thể bà sợ tôi vẫn còn oán hận bà, vì vậy tôi tự mình đến đó thì có lẽ sẽ tốt hơn. Khi tôi về tới nhà thì nhìn thấy khoảng sân trước nhà trống vắng hoang sơ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy lòng mình trở nên nặng trĩu.
Nhận nhiều bài học đáng đời như vậy, Huỳnh Sang cũng chẳng thay đổi gì, tính cách vẫn y hệt trước đây, chỉ cần nhìn thấy tôi thì việc đầu tiên nó làm chính là há mồm hỏi xin tiền. “Huỳnh Sang, qua một khoảng thời gian dài như vậy mà em vẫn không có chút tiến bộ nào cả.” Nhìn cái đầu đủ loại màu sắc của nó, thật sự khiến tôi liên tưởng đến mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, tôi vô cùng chán ghét nói. “Thế nào? Bây giờ chị đã là vợ của Lê Minh Quang rồi, vậy mà tính tình còn tệ hơn trước đây nữa à? Này Huỳnh Bảo Nhi, dù sao thì em cũng là em trai chị đấy, không lẽ chị muốn em phải chết ở đầu đường xó chợ giống anh trai thì chị mới vừa lòng hay sao hả?” Huỳnh Sang đưa mắt liếc nhìn tôi một cái, nó vỗ vỗ vào cổ rồi ương ngạnh nói.
Tôi ôm bụng, tức giận đến nỗi cả người phát run. Tôi không thèm tranh cãi với Huỳnh Sang, thản nhiên đi lướt qua người nó tới thắng phòng khách.
Mẹ đang ngồi dệt áo lông trong phòng khách, vừa nhìn thấy tôi tới thì bà lập tức buông sợi len trong tay xuống rồi nhìn tôi nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị hết rồi, con ngồi đây chờ chút nhé.” “Mẹ” Tôi chăm chú nhìn người mẹ đang đứng trước mặt mình, giọng nói có phần chua xót. “Bảo Nhi, trước đây là do cả nhà không hiểu chuyện nên mới làm mất mặt con như vậy. Nhưng con yên tâm đi, từ hôm nay trở đi cả nhà sẽ không làm chuyện gì khiến con mất mặt nữa đâu, bây giờ con đã là dâu nhà Lê Minh Quang rồi, thân phận không còn đơn giản như trước kia nữa. Vậy nên mẹ sẽ không hành xử ngu ngốc như trước đây đâu.”
Mẹ nắm chặt tay tôi, nhìn tôi giải thích.
Nghe mấy lời bà ấy nói, tôi bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ, con không có ý nói hai người khiến con mất mặt. Con chỉ nghĩ là Huỳnh Sang cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi, mẹ không thể cưng chiều nó mãi như vậy được.” “Mẹ biết, con yên tâm đi, giờ em trai con học rất giỏi, hơn nữa nó đã là người thành đạt rồi. Hiện tại nó đang làm việc ở bộ phận tài vụ của tập đoàn Aliba, không còn là Huỳnh Sang trước kia nữa.”
Công ty của gia đình Nguyễn Mỹ? Huỳnh Sang tới làm việc ở tập đoàn Aliba sao? Hơn nữa còn làm bên bộ phận tài vụ? Nghe mẹ nói vậy thì tôi khẽ cau mày, quan sát bà kỹ hơn. “Mà thôi, tới rồi thì chúng ta cùng ăn cơm đi, mau lên” Nhận thấy ánh mắt chăm chú của tôi, bà bắt đầu né tránh, tôi nghi ngờ hỏi lại: “Mẹ, từ khi nào mà hai người trở nên quen thuộc với gia đình của Nguyễn Mỹ như vậy?”
Trong trí nhớ của tôi, thậm chí hai người bọn họ còn không biết Nguyễn Mỹ là ai cơ mà? Rốt cuộc chuyện này là sao đây. “Đây là kết quả của sự nỗ lực mà em trai con bỏ ra, bây giờ em con đã tốt hơn rất nhiều rồi, và đương nhiên nó có đủ năng lực để làm được chuyện này.” Mẹ liếc mắt nhìn tôi, nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, tôi cười khẩy một tiếng, lạnh nhạt nói: “Mẹ, có phải mẹ đang giấu con chuyện gì không?”
Một đứa con trai như Huỳnh Sang mà có thể thay đổi thành một người giỏi đến mức độ đấy sao? Tôi không thể nào tin được. Hơn nữa, trong lòng tôi vẫn còn nhớ rất rõ cuộc nói chuyện ngày hôm đó, mẹ tôi và Huỳnh Sang muốn liên kết với Nguyễn Mỹ nhằm gây tổn thương cho tôi không phải sao?
Tuy sau đó tôi không biết vì sao họ dừng lại nhưng bây giờ đột nhiên Huỳnh Sang lại tới làm việc trong tập đoàn Aliba thì chuyện này thật sự làm tôi cảm thấy có gì đó rất kì lạ. “Bảo Nhi, cả nhà có chuyện gì mà phải giấu con chứ? Thôi được rồi, chúng ta lại ăn cơm đi, lâu lắm rồi hai mẹ con ta không gặp nhau, chẳng lẽ giờ mới gặp mặt được vài phút con đã muốn dùng thái độ này chất vấn mẹ sao?” Mẹ tôi xụ mặt xuống, ra vẻ không vui nói với tôi.
Tôi liếc nhìn bà một cái, tuy trong lòng vẫn có cảm giác nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy bà sắp nổi giận đến nơi thì tôi lại nhớ đến những ngày tháng trước đây, hai mẹ con lúc nào cũng như nước với lửa. Vì thế nên đành kiềm chế nghi ngờ trong lòng mà nhàn nhạt cầm chiếc đũa lên nói: “Vâng ạ, con hiểu rồi.”
Nếu bọn họ đã không muốn nói cho tôi biết thì tôi cũng chỉ còn cách giả vờ như một đứa ngốc mà thôi. Cho dù mẹ tôi và Huỳnh Sang có gây ra chuyện gì đi nữa thì chỉ cần họ kịp thời quay đầu hối lỗi, tôi vẫn có thể tha thứ cho họ.
Cơm nước xong xuôi, Huỳnh Sang đứng dậy nói phải đi làm, lúc nó rời đi thì tôi cũng định về luôn nhưng lại bị mẹ kéo tay lại, bà nhìn vào bụng tôi rồi nói: “Nghe nói con đang mang thai phải không? Đứa bé trong bụng con là của tổng giám đốc Quang sao?”
Ngón tay tôi bất ngờ run rẩy, tôi không gật đầu cũng không lắc đầu.
Sắc mặt bà trầm xuống nói: “Bảo Nhi, đêm nay con ngủ lại đây đi, ngủ với mẹ. Cơ thể mẹ càng ngày càng yếu rồi, Huỳnh Tấn cũng đã chết, bây giờ mẹ chỉ còn mỗi hai chị em con thôi, đêm nay con ngủ lại đây với mẹ, hai mẹ con ta cùng tâm sự.”
Tôi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mẹ thì không đành lòng từ chối, vốn dĩ tôi chẳng hề muốn để tâm đến mấy câu nói vừa rồi của bà nhưng khi nhìn mái tóc bà đã bạc trắng hơn rất nhiều thì lại nhịn không được mà gật đầu đồng ý: “Được, đêm nay con ngủ lại đây với mẹ.”
Suy cho cùng thì tôi và bà cũng là mẹ con, trước đây có bao nhiêu ngăn cách, bây giờ có thể để nó tan thành mây khói rồi. Nghe thấy câu nói đồng ý của tôi, bà mừng rỡ vỗ vỗ tay tôi, tuy nhiên tôi lại không để ý đến tia sáng vụt lên trong đáy mắt bà.
Nhân lúc mẹ đang ngủ trưa, tôi gọi điện về cho Lê Minh Quang nói hôm nay mình ở lại nhà mẹ cả ngày, tối nay cũng sẽ ngủ ở đây với mẹ luôn, ngày mai mới quay về. Lê Minh Quang cũng không nói gì nhiều, anh ấy chỉ nhắc tôi nên cẩn thận và phải biết tự chăm sóc mình cho thật tốt.
Nhớ lại từng cử chỉ săn sóc ân cần mà Lê Minh Quang dành cho mình thì tôi lại cảm thấy ấm áp trong lòng, vì thế tôi trả lời anh ấy rằng: “Em biết rồi, em ở đây sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.” “Được.”
Sau khi nói xong vài chuyện với Lê Minh Quang thì tôi cúp máy.
Cảm thấy cơ thể có hơi mệt mỏi, tôi dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi. Buổi tối tôi ngủ chung giường với mẹ, trong trí nhớ của tôi, lúc tôi ngủ chung với bà là khi còn rất nhỏ, sau này lớn hơn một tí thì hai mẹ con không bao giờ ngủ chung như vậy nữa, cho nên cảm giác lúc này có hơi kỳ diệu. Chúng tôi nằm chung trên một chiếc giường rồi cùng nhắc lại chuyện ngày xưa, mẹ thở dài thườn thượt nhìn tôi nói: “Lúc ấy con nhỏ lắm, vừa mới sinh ra nên còn rất nhỏ, nhỏ như chú mèo con vậy, ba con rất thích bế con nhưng mà…” “Nhưng mà sao?” Tôi rất ít khi nghe kể về bản thân khi còn bé. Có lẽ vì lúc này tôi đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ nên cũng hơi tò mò một chút, nhịn không được lại quay ra hỏi mẹ. Mẹ tôi ngừng lại một lúc, sau đó liếc mắt nhìn tôi, bà không nói tiếp nữa mà chỉ lắc đầu: “Muộn rồi, chúng ta ngủ đi.”
Thấy mẹ không muốn nói thì tôi cũng không nghi ngờ gì bà, hơn nữa tôi cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, tôi ngáp một cái rồi sau đó nhắm mắt lại, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Hình như vòi nước đã bị hỏng, nước vẫn không ngừng chảy từng giọt tí tách tí tách khiến người ta cảm thấy khó chịu. Tôi nghe thấy âm thanh này rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi có cảm giác người nào đó đang đi đến gần mép giường, tôi mới giật mình tỉnh dậy. “Huỳnh Sang? Sao em lại…” “Em muốn làm gì chị hả?” Tôi thật không ngờ vừa mới mở mắt ra đã thấy Huỳnh Sang vươn tay ra trói chặt hai tay tôi lại. “Còn muốn làm gì nữa? Dĩ nhiên là đưa chị rời khỏi đây rồi.” Huỳnh Sang cười khẩy một tiếng, sau khi trói chặt hai tay tôi thì nó lại tiếp tục tiến đến trói chân tôi. “Huỳnh Sang, rốt cuộc là em đang làm cái gì vậy hả? Mau buông chị ra đi.” Tôi theo dõi từng động tác của Huỳnh Sang, giãy giụa hồi lâu cũng không thể nào thoát ra được, đành phải lạnh lùng thốt ra một câu.
Sau khi Huỳnh Sang trói chặt tay và chân tôi lại thì nó không hề có ý định trả lời tôi nữa, chỉ nhìn về phía cánh cửa rồi gọi to: “Mẹ, chúng ta sẽ đưa Huỳnh Bảo Nhi đi theo đúng kế hoạch.”
Mẹ?
Bà ấy cũng biết chuyện này sao?
Tôi cần môi, hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm người mẹ đi vào từ sau cánh cửa, không hề chớp mắt. “Tại sao?” Sau khi bà ấy bước vào, tôi gầm nhẹ nói.
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc là tạo sao hả? Nghe thấy câu chất vấn của tôi, cơ thể bà khẽ run lên.
Bà ấy quay đầu đi, dường như người mẹ này đã không dám đối diện với tôi nữa rồi, tôi vẫn nhìn bà, tự giễu nói: “Tại sao lại muốn phá vỡ lòng tin của tôi thêm lần nữa, tại sao lại lựa chọn chấm dứt đoạn tình thân này, rốt cuộc là tại sao hả?” “Thật sự xin lỗi, Bảo Nhi, tất cả… tất cả đều là vì con bé, để con
Tôi siết chặt tay thành nằm đấm, tiếp tục gào lên. bé có thể sống tốt hơn thì bọn mẹ bắt buộc phải để con chết.”
Muốn tôi chết?
Con bé ở đây là ai? Rốt cuộc thì vì ai mà bà ấy phải làm những chuyện này với tôi? “Có phải vì Nguyễn Mỹ hay không?” Trên thế giới này, người có nhiều hận thù với tôi như vậy thì chỉ có thể là Nguyễn Mỹ mà thôi.
Tôi nhìn bà, lặp lại câu hỏi thêm lần nữa: “Là Nguyễn Mỹ muốn lấy mạng tôi có phải không?”
Bà không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ cùng Huỳnh Sang bể tôi lên rồi rời khỏi căn phòng. Ngoài trời tối đen như mực, tôi bị hai người bọn họ bịt kín miệng rồi ném vào trong xe, tôi cố gắng văn dây thừng trên người cho dây đứt nhưng không thể nào làm được. “Bảo Nhi, con không nên trách mẹ” Lúc đóng cửa xe lại, bà ấy nhìn tôi rồi nói với giọng nức nở.
Không nên trách bà? Đúng vậy, không sai, tôi không nên trách bà. Nếu muốn trách thì phải trách tôi đây, tôi chỉ có thể tự trách bản thân mình mà thôi….
Tôi cười khẩy một tiếng rồi từ từ nhằm mắt lại, tia sáng nhợt nhạt mà âm u bên trong thùng xe khẽ xẹt qua mặt tôi. Tôi châm chọc nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Đây sẽ là lần cuối cùng, nếu sau lần này tôi có thể bình an trở về thì chắc chắn tôi và nhà họ Huỳnh sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì. Xe cứ liên tục lung lay, có lẽ đã đi được rất xa rồi, mãi đến khi khắp người tôi đều cảm thấy choáng váng tê tái thì chiếc xe bỗng dừng lại. Do phanh gấp nên đầu tôi đụng trúng ghế trước khiến tôi cảm thấy hơi đau. Tôi mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy Huỳnh
Sang bước từ trên xe xuống.
Huỳnh Sang mở cửa xe bên này, sau đó lấy mảnh vải bịt miệng tôi ra, tôi thong thả thở ra một hơi rồi mặt lạnh nói: “Huỳnh Sang, em định làm gì?”
Huỳnh Sang cười nhạo một tiếng, nhìn tôi nói với giọng lười biếng: “Huỳnh Bảo Nhi, chị đừng trách chúng tôi tàn nhẫn độc ác, nếu muốn trách thì tự trách mình đi.” “Em định làm gì chị? Trong bóng tối, tôi nghe được giọng nói quỷ quyệt như thế khiến lông tơ trên người tôi đều dựng đứng hết cả lên.
Loại cảm giác này thật sự rất kinh tởm, khiến tôi không thể khống chế được nỗi sợ hãi đang ngày càng dâng lên một cách rõ rệt. “Chờ một lát nữa chị sẽ biết ngay thôi mà.”
Huỳnh Sang không trả lời câu hỏi của tôi, nó thẳng tay lôi tôi từ trên xe xuống, động tác hơi thô bạo. Tôi bị mấy động tác không hề biết thương tiếc của Huỳnh Sang hành hạ, khổ đến mức không nói nổi, không ngừng cau mày. Đến khi Huỳnh Sang đẩy tôi vào một cái hang, tôi hít một hơi, cơ thể không ngừng run rẩy. “Huỳnh Sang… Em muốn làm gì hả? Rốt cuộc em muốn làm gì?” “Đi vào.” Huỳnh Sang không kiên nhẫn kéo tôi vào trong, cái hang này có hơi âm u, nó không hề có ý định cởi dây thừng cột tay tôi ra mà trực tiếp cầm một can xăng lên, vẩy xăng ra tứ phía.
Nhìn thấy hành động của Huỳnh Sang, tôi kinh hãi nói: “Mấy người định thiêu sống tôi sao?”
Sao người nhà của tôi lại thâm độc đến mức độ này chứ? Có thể thẳng tay thiêu chết tôi như vậy? “Không sai, Huỳnh Bảo Nhi, chị đi chết đi, cái chết của chị có thể đem lại sự bình an cho rất nhiều người. Chị chết rồi tôi cũng sẽ được hưởng không ít vinh hoa phú quý, nói tóm lại chỉ cần chị chết thì mọi thứ sẽ kết thúc trong tốt đẹp.” Huỳnh Sang quay đầu lại, khuôn mặt thanh tú kia méo mó trông cực kỳ gớm ghiếc, ngay cả giọng nói của nó cũng khiến người nghe cảm thấy khiếp sợ.
Tôi bị câu nói của Huỳnh Sang dọa sợ đến mức cứng đờ người, không nhúc nhích nổi dù chỉ một chút. “Chị là chị của em đấy, Huỳnh Sang, em điên rồi hay sao?” Tôi cố gắng trấn an bản thân, nhìn Huỳnh Sang rít gào.
Dù gì tôi và Huỳnh Sang cũng là người có chung một dòng máu, tại sao nó lại có thể vì tiền của Nguyễn Mỹ mà nhẫn tâm thiêu chết tôi như vậy chứ? “Hừ, chị mới là đồ điên, Huỳnh Bảo Nhi, dù gì thì chị cũng sắp chết rồi nên tôi sẽ nói thẳng luôn, vốn dĩ chị không phải là người nhà họ Huỳnh.”
Rầm..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.