Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 115:




Những kẻ kia đều muốn đến gần tôi nhưng bị Trần Thanh Vũ chặn lại, anh quay đầu nhìn tôi hét lên: “Huỳnh Bảo Nhi, chạy mau, chạy về phía trước, nhanh lên.”
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, mím môi ôm bụng cắm đầu chạy về phía trước. Tôi phải bảo vệ đứa bé trong bụng, không thể để con mình có chuyện gì được. “Pång pằng pằng” Tiếng súng lục có gắn giảm thanh bắn liên tiếp vài phát đạn về phía trước, tôi nghe thấy thì hoảng sợ đến mức toàn thân cứng ngắc. Tôi ôm bụng tránh những viên đạn kia, chạy sâu vào trong rừng. Có người đang đuổi theo phía sau, tôi chỉ có thể cắm đầu mà chạy, do chạy quá nhanh không nhìn rõ dưới chân nên tôi vấp phải thân cây gãy rồi té ngã trên mặt đất.
Theo quán tính tôi ôm lấy bụng, đầu đổ đầy mồ hôi nhanh chóng đứng dậy. Lúc tôi định tiếp tục chạy thì có người nằm tóc tôi kéo lại, một giọng nói âm u lạnh lùng vang lên: “Chạy à… mày muốn chạy sao? Hử?” “Thả tôi ra.” Tôi không ngờ Nguyễn Mỹ lại dám phái sát thủ giết tôi, người phụ nữ ác độc này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy đâu. “Thả mày ra, tao được lệnh phải giết mày đấy” Sắc mặt người đàn ông âm trầm nhìn tôi, giơ tay nhằm ngay bụng tôi.
Tôi sợ hãi nhìn gã đàn ông đó, tuyệt vọng kêu lên: “Trần Thanh Vũ… cứu tôi…” Cứu con của chúng ta… Trần Thanh Vũ… đứa bé này không thể xảy ra chuyện gì được, tôi đã mất con mình một lần rồi, tuyệt đối không thể mất thêm một lần nữa.
Thế nhưng ông trời không nghe thấy lời khẩn cầu của tôi, xung quanh thật âm u, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc qua những tán cây thì không còn bất kỳ âm thanh gì khác. Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, dù phải chết cũng quyết mang con mình rời khỏi đây. “Pång.” Tiếng súng vang lên từ phía sau, tôi cho rằng mình chắc chắn sẽ chết mất rồi, tuy nhiên tôi lại không cảm thấy đau đớn gì cả mà ngược lại trên mặt hơi ẩm ướt, mùi hương này… là mùi máu tươi?
Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ôm chầm lấy tôi. Phía sau lưng của anh bị đạn bắn nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy tôi không buông. “Trần Thanh Vũ” Tôi hét lên gọi tên anh. “Đừng sợ… tôi ở đây… tôi sẽ không để bất kỳ người nào làm tổn thương em..” “Trần Thanh Vũ… Trần Thanh Vũ..” Nhìn gương mặt tuấn tú của anh trở nên tái nhợt, trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ.
Trần Thanh Vũ miễn cưỡng ôm lấy tôi, nhanh chóng giải quyết gã đàn ông kia. Sau khi giải quyết xong, cả người Trần Thanh Vũ suy sụp quỳ dưới đất, máu cứ chảy mãi ra.
Tôi vừa mới nhìn thấy, ngoại trừ vết thương do đạn bắn thì trên người Trần Thanh Vũ còn có những vết thương khác nữa. Tôi sợ hãi, môi run rẩy che miệng nói: “Trần Thanh Vũ… anh sao rồi.. đừng dọa tôi…” “Đi mau… không cần lo cho tôi, lập tức rời khỏi đây đi.” Trần Thanh Vũ cầm tay tôi, khàn giọng gầm nhẹ. “Không muốn đi thì chúng ta cùng đi.” Với Trần Thanh Vũ, tôi có oán hận nhưng cũng có yêu. Trần Thanh Vũ đã cứu tôi, sao tôi có thể vứt bỏ anh lại được. “Tôi dìu anh, tôi đưa anh đến gặp bác sĩ. Tôi cắn răng vòng tay Trần Thanh Vũ qua vai tôi, tập tễnh từng bước dìu anh đi.
Trần Thanh Vũ rất nặng, toàn bộ trọng lượng đều dồn hết trên cơ thể khiến tôi không thở nổi. Nhưng đứa bé trong bụng lại rất ngoan, biết rằng lúc này không thể náo loạn, điều này khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều. Tôi đỡ Trần Thanh Vũ từng bước đi ra khỏi khu rừng nhỏ, ra đến đường cái.
Trần Thanh Vũ, đừng ngủ mà, anh còn nợ tôi, nợ con chúng ta đấy, anh quên rồi ư?” “Trần Thanh Vũ… đứa bé này là con của anh… anh định cứ chết đi như thế mà không gặp mặt con của mình sao? Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng bày ra bộ dạng này thì tôi sẽ cảm kích anh, không đâu, tôi sẽ hận anh, hận anh cả đời.” “Huỳnh Bảo Nhi. có phải chúng ta đã từng… gặp chuyện như thế này rồi không?” Không biết nói bao lâu, cổ họng tôi khát khô, lúc ấy tôi chợt nghe thấy giọng Trần Thanh Vũ yếu ớt mơ hồ nói.
Đã từng? Chuyện gì chứ? Tôi nghe không rõ Trần Thanh Vũ nói gì, chỉ cắn răng dìu anh từng bước đi về phía trước. Máu của Trần Thanh Vũ ướt đẫm cổ tôi, lành lạnh, ngày càng chảy nhiều ra hơn. Mắt tôi đỏ lên, Trần Thanh Vũ.. đừng chết mà, tôi không muốn thiếu nợ anh… thật sự… không muốn thiếu nợ anh đâu.
Huỳnh Bảo Nhi.. Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ đứt quãng gọi tên tôi, dưới chân tôi chợt lảo đảo, Trần Thanh Vũ theo đó ngã xuống đất.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ ngã xuống, khàn giọng gọi to tên anh: “Trần Thanh Vũ..” “Em… đi nhanh đi… những tên sát thủ kia có thể sẽ đuổi tới đây, nhanh lên… rời khỏi nơi này” Trần Thanh Vũ miễn cưỡng mở to mắt, lạnh lùng nói với tôi. “Tôi không đi, tôi sẽ không để mình thiếu nợ anh đâu.” Tôi cố chấp bò đến bên người Trần Thanh Vũ, cầm lấy tay anh vòng qua vai rồi dìu anh rời khỏi đây.
Nhưng Trần Thanh Vũ lại đẩy tôi ra, ngắt quãng thấp giọng nói: “Tôi đã nói không cần… không cần em cứu tôi. Huỳnh Bảo Nhi, tôi nói rồi… mau rời khỏi đây… có nghe không… rời đi mau” “Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối. sẽ không rời khỏi đây, nhất định không rời khỏi đây.” Tôi siết chặt tay, gầm nhẹ với Trần Thanh Vũ. “Không phải em hận tôi sao? Hận đến mức muốn tôi chết mà? Bây giờ… là cơ hội rất tốt, Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã lừa em, lợi dụng em, em phải muốn giết tôi mới đúng chứ.” Trần Thanh Vũ đè trái tim bên ngực trái, chật vật không ngừng ho khan.
Tôi nghe tiếng ho như xé rách tâm can của anh mà trong lòng khổ sở. Tôi lạnh mặt, bình thản nói: “Đúng, tôi hận anh nhưng tôi sẽ không để anh dễ dàng chết như vậy. Trần Thanh Vũ, những gì anh nợ tôi, cả đời cũng tính không hết, anh muốn chết dễ dàng như vậy sao, đừng có mơ tưởng!” “A.” Tôi vừa nói xong thì đột nhiên Trần Thanh Vũ té ngã trên mặt đất, đồng thời tôi cũng bị kéo xuống theo. Tôi hoảng hốt ôm bụng, không để Trần Thanh Vũ làm tổn thương đứa bé trong bụng tôi.
Giọng Trần Thanh Vũ khàn khàn xẹt qua tại tôi, tôi có thể nghe thấy âm thanh ngắt quãng vang lên bên tai mình: “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em không đi, vậy thì theo anh đi, anh… đau đớn lắm.”
Trần Thanh Vũ hôn tôi, ngấu nghiến cắn xé môi tôi. Tôi cảm giác miệng mình dần trở nên tê dại, tôi vươn tay muốn cố gắng đẩy Trần Thanh Vũ ra nhưng dùng bất kỳ cách nào cũng không đấy anh ra được. “Trần Thanh Vũ tên khốn kiếp này… anh mau… đứng dậy khói người tôi.” Tôi tức giận gầm nhẹ với Trần Thanh Vũ.
Nhưng anh càng ra sức hôn tôi, tôi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán trong không khí, từng chút quanh quẩn bên chóp mũi tôi. Tôi kinh ngạc mở to mắt sợ hãi nhìn Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, mau dừng lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây.”
Nếu trời chập tối thì Trần Thanh Vũ sẽ chết mất. “Khôn… Huỳnh Bảo Nhi… anh muốn em, nếu như… bây giờ anh không hôn em. anh chỉ sợ… không còn cơ hội nữa”
Anh đang nói gì vậy? Tôi kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ cuồng loạn của Trần Thanh Vũ, cơ thể tôi đang nằm dưới thân anh, tôi chỉ có thể để mặc hành động của Trần Thanh Vũ.
Không biết qua bao lâu, Trần Thanh Vũ đang hôn một cách điên cuồng chợt dừng lại. Anh ghé đầu vào cổ tôi, tôi kinh ngạc nhìn Trần Thanh Vũ, tay không tự chủ nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh. “Bánh Bao.” Lúc nghĩ Trần Thanh Vũ đã tỉnh táo rồi thì tôi nghe thấy anh thốt ra hai chữ.
Bánh Bao? Hình như là tên gọi hồi bé của tôi? Rất quen thuộc… hình như đã từng có người gọi tôi như thế rồi thì phải? Rốt cuộc là ai? “Ùng ùng.” Ngay lúc tôi đau đầu suy nghĩ thì một tiếng động cơ xe vang lên từ phía xa. Tôi giật mình nhìn sang thì thấy được một chiếc xe đậu cách tôi và Trần Thanh Vũ không xa, tôi mệt mỏi đẩy Trần Thanh Vũ đang nằm trên người mình xuống, từng bước đến gần chiếc xe kia.
Ở đây mà có thể nhìn thấy xe khiến tôi cảm thấy vô cùng may mắn, rốt cuộc chúng tôi cũng được cứu rồi? “Anh gì ơi, có thể phiền anh đưa chúng tôi đi một đoạn được không? Tôi… tôi có một người bạn đang bị thương.” Tôi gõ cửa xe cầu xin.
Cửa xe mở ra, bên trong là một gương mặt chất phác trung thực, anh ta đồng tình nhìn tôi nói: “Cô hỏi ông chủ của chúng tôi đi.”
Ông chủ? Tôi kéo lê hai chân mệt mỏi rã rời đến chỗ ngồi phía sau, nhẹ nhàng gõ cửa. “Anh à, có thể phiền anh…” “Huỳnh Bảo Nhi, lâu rồi không gặp.”
Cửa xe mở xuống, tôi chợt nhìn thấy một người mà mình không ngờ tới.
Một chiếc mặt nạ bằng bạc trong đêm tối toát ra vẻ ma quái. Nhìn thấy người mang mặt nạ kia, khóe môi tôi hơi run rẩy. Phan Huỳnh Đức? Sao người này lại xuất hiện ở đây? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì… “Anh… sao anh.. lại ở đây?” Tôi siết chặt tay, khàn giọng nói. “Em đoán xem?” Một tay Phan Huỳnh Đức chống cảm, lạnh lùng hỏi tôi.
Tôi nhìn chiếc mặt nạ thần bí kỳ quái kia của anh ta, cơ thể hơi căng thắng, tôi nhếch môi khàn giọng nói: “Có thể… giúp tôi được không?” Bây giờ tôi nhất định phải khiến Phan Huỳnh Đức giúp mình, nơi đây rất ít người qua lại, nếu như Trần Thanh Vũ không đến bệnh viện thì chắc chắn sẽ chết mất. “Giúp em cứu Trần Thanh Vũ sao?” Ánh mắt Phan Huỳnh Đức nhìn về Trần Thanh Vũ cách đó không xa, anh ta ung dung nói với tôi. “Tôi xin anh” Tôi ôm bụng khẩn cầu Phan Huỳnh Đức. “Giúp thì cũng được thôi, nhưng em nên biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả” Phan Huỳnh Đức lười biếng nhìn tôi, tôi cảnh giác nhìn nụ cười sâu xa của anh ta, cả người đều trở nên căng thẳng.
Quả nhiên Phan Huỳnh Đức sẽ không sẽ dàng giúp tôi như vậy. Anh ta muốn gì đây? “Anh muốn cái gì?” Tôi siết chặt tay nhàn nhạt hỏi. “Tất nhiên là… em” Ngón tay Phan Huỳnh Đức mập mờ đẩy cảm tôi lên, cả người dán sát lại gần tôi. “Tôi muốn em bồi tôi một đêm, như vậy tôi sẽ lập tức cứu Trần Thanh Vũ, em cảm thấy vụ trao đổi này có lời không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.