“Đừng qua đây.” Huỳnh Sang nhìn tôi, gương mặt tuấn tú trắng bệch hét lên với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ của Huỳnh Sang, sau đó lại đưa mắt nhìn mẹ.
Bà chột dạ không dám nhìn tôi, chỉ ấp úng giải thích nói: “Bảo Nhi, con đừng trách mẹ… mẹ cũng chỉ… Vì muốn tốt cho con… Mẹ nuôi con lớn như vậy, con giúp bọn ta một tay cũng là lẽ đương nhiên. Nếu con không chết thì bọn ta sẽ chết, con nhẫn tâm nhìn được sao…” “Mẹ, con là do mẹ sinh ra sao?” Tôi ngắt lời của mẹ, thờ ơ nói.
Tôi không cần biết vì sao bọn họ lại giúp Nguyễn Mỹ làm ra loại chuyện như vậy. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc tôi có phải là con ruột do bà đẻ ra hay không.
Tôi không thể tin được rằng một người mẹ lại có thể làm ra loại chuyện bi thảm như vậy, có thể bắt tay cùng người ngoài để thiêu chết con gái mình? Trừ khi không phải con ruột, mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. “Con đang nói nhảm gì vậy? Mẹ không sinh con ra thì là ai?” Mẹ cất cao giọng, rõ ràng tâm trạng đang rất dao động.
Tôi nheo mắt lại, nhẹ nhàng sờ lên bụng, cười lạnh nói: “Con đã biết rồi.” “Con… con biết cái gì? Bảo Nhi, con nghe mẹ nói, chuyện này con không thể trách bọn ta được, lần này bọn ta bị ma quỷ mê hoặc, con nghe mẹ, bây giờ chúng ta cùng nhau rời khỏi đây được không? Về sau gia đình chúng ta sẽ tiếp tục sống tốt cùng nhau nhé?” “Không cần, ở cùng với các người, tôi sợ sau khi ngủ dậy mình sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy.” Tôi lạnh nhạt đẩy tay mẹ ra, châm chọc nói. “Huỳnh Bảo Nhi, mạng của chị đúng là rất lớn, cách này cũng không thể thiếu chết được chị.” Huỳnh Sang ở một bên, không cam lòng nói với tôi.
Sau khi nghe xong những lời của Huỳnh Sang, trong lòng tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Tôi hất cảm lên, mia mai nói: “Đúng đấy, đây là lần đầu tiên mày biết mạng của Huỳnh Bảo Nhi tạo lớn như vậy sao? Chuyện ngày hôm nay, tao sẽ không để yên đâu, tao báo cảnh sát rồi, các người ngồi mà đợi cảnh sát đến đón đi?” “Chị nói cái gì? Huỳnh Bảo Nhi, sao chị lại dám báo cảnh sát?
Chị điên rồi sao?” Huỳnh Sang không ngờ được rằng tôi sẽ báo cảnh sát, ở một bên hét to lên. “Bảo Nhi, con làm cái gì vậy? Con không có bằng chứng, cảnh sát sẽ cho rằng con báo án giả đấy.” Mẹ nghe thấy tôi nói đã báo cảnh sát, cũng không dám tin nhìn tôi nói. “Có phải án giả hay không thì chờ cảnh sát tới sẽ biết.” Tôi lạnh lùng nhìn mẹ, thứ tình thân đối với mẹ ở trong lòng tôi đều biến mất hết không còn chút nào nữa.
Tôi rất thất vọng về bà ấy. “Huỳnh Bảo Nhi, chị mà dám gọi cảnh sát thì tôi sẽ giết chị.” Huỳnh Sang cầm một con dao gọt trái cây trên bàn lên nhào về phía tôi. “Huỳnh Sang.” Mẹ nhìn thấy hành động của Huỳnh Sang thì sợ hãi hét lên.
Tôi nhìn hành động của mẹ, nở nụ cười mỉa mai, không nói một lời. Tôi không né tránh, lạnh lùng nhìn con dao của Huỳnh Sang đang tới gần mình. Ngay khi con dao của Huỳnh Sang chuẩn bị chém vào người tôi, rất nhiều cảnh sát từ ngoài cổng xông vào khống chế Huỳnh Sang. “Huỳnh Bảo Nhi, chị là đồ khốn nạn, tôi muốn giết chị.” “Phiền các người hợp tác với chúng tôi.” Cảnh sát tóm lấy Huỳnh Sang và rời khỏi đây.
Mẹ nhìn Huỳnh Sang bị bắt đi, liên tục hét to lên tên của nó, sau đó nhìn tôi, tức giận hét vào mặt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, tại sao con có thể tàn nhẫn như vậy, nó là em trai của con mà.” “Em trai? Em trai mà muốn thiêu chết chị sao? Con tàn nhẫn sao? Con tự hỏi mình chưa bao giờ đối xử tệ với các người, những năm con làm vợ của Trần Thanh Vũ, mặc dù Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang luôn luôn gây sự, thậm chí là đòi tiền, con cũng không từ chối bất cứ yêu cầu nào của các người, nhưng tại sao bây giờ các người lại đối xử với con như vậy? Bắt tay với người ngoài, vì tiền mà đồng ý giết chết con? Mẹ, mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?” “Không… không phải như thế, tất cả đều là lỗi của mày, tất cả đều là lỗi của mày.” Nghe được lời nói của tôi, đột nhiên mẹ hét lên một tiếng thê lương lạ thường, bà đưa tay chỉ vào người tôi gào lên.
Tôi nhìn dáng vẻ phẫn nộ của mẹ, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Được, tất cả đều là lỗi của con, con không nên trở thành con gái của nhà họ Huỳnh các người. Lần này các người có ý định mưu sát con, con đã khởi tố rồi, toà án sẽ sớm lập án đối với các người.” “Huỳnh Bảo Nhi, con thực sự muốn kiện mẹ ra tòa sao?” Mẹ chỉ thẳng vào mặt tôi, như không thể tin nối, bà quát ầm lên. “Con đã bỏ qua rất nhiều lần cho các người rồi, nhưng các người lại không chịu hối cải, nếu đã như vậy, con cũng sẽ không nương tay với các người nữa.” Tôi nhìn mẹ đang chỉ vào người mình, ánh mắt bà tràn đầy oán hận thậm chí là tức giận, thản nhiên nói. “Con…” Mẹ giận tôi đến mức cả mặt đỏ bừng lên, sau đó bà ngất xỉu ngay lập tức.
Nhìn mẹ tức tới phát ngất, tôi không có một chút cảm xúc gì, chỉ còn lại thái độ thờ ơ và lạnh lùng. Sau khi tôi nói cảm ơn với những người cảnh sát kia thì rời khỏi nhà họ Huỳnh.
Xe Lê Minh Quang đang chờ tôi ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy tôi ra ngoài, Lê Minh Quang lập tức bước xuống xe, bất lực nói với tôi: “Còn chuyện gì nữa không? Anh đã nói muốn vào cùng với em mà.” “Không cần, em tự giải quyết xong hết rồi.” “Minh Quang, em đã tự tay đưa mẹ và em trai của em vào tù.” Sau khi tôi ngồi vào xe, tôi cười khổ nhìn Lê Minh Quang nói.
Sau khi nghe những lời của tôi, Lê Minh Quang chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói: “Ngốc quá, chuyện này không phải lỗi của em, tất cả đều là quả báo do bọn họ gây ra.” “Anh nói xem, em có phải là con gái ruột của bọn họ không?” Tôi mệt mỏi sờ lên bụng, giật mình nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lê Minh Quang rồi tự nhủ. Trên đời này có loại người nhà nhẫn tâm như vậy hay sao? Bọn họ cứ hết lần này đến lần khác lợi dụng và làm tổn thương tôi. Tôi thật sự là con gái ruột của bà ấy sao? Trái tim của một người thực sự có thể trở nên lệch lạc như vậy sao? Lê Minh Quang không trả lời câu hỏi của tôi, anh chỉ nói tôi nên nghỉ ngơi thật tốt một chút và không nên đau đầu suy nghĩ về bất cứ chuyện gì. Nếu như tôi không phải là con gái của bà thì tôi là con gái của ai? Nếu đã không thích tôi, thì tại sao lại mang tôi về nhà nuôi lớn như vậy?
Trong lòng của tôi tràn đầy lo nghĩ, nhưng cũng tràn ngập nghi ngờ về thân thế của bản thân mình.
Một tuần sau.
Huỳnh Sang và mẹ tôi bị kết án. Ở bên trên tòa án, Huỳnh Sang nhìn chằm chằm vào tôi, nói tôi là loại người có lòng dạ rắn rết, nói tôi độc ác nhẫn tâm. Thậm chí còn dám kiện người mẹ đã sinh ra mình lên tòa.
Tôi chỉ lạnh lùng thừa nhận tất cả những gì Huỳnh Sang chửi rủa, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói một câu nào. Bởi vì không có chứng cứ đầy đủ, Huỳnh Sang và mẹ tôi không bị tuyên án quá nặng, họ chỉ nhận một lời cảnh cáo và giam trong tù ba tháng.
Ngay cả khi chỉ có như vậy thì tôi cũng hài lòng rồi, ý định ban đầu của tôi chỉ là muốn cho bọn họ một bài học thôi.Sau khi xử lý xong xuôi những chuyện này, tôi bàn bạc với Lê Minh Quang mở một studio, tôi lại bắt đầu vẽ những bản thiết kế.
Bản thiết kế tôi treo lên được rất nhiều người yêu thích. Nhìn thấy thiết kế của mình được nhiều người thích như vậy, tâm trạng của tôi cũng trở nên cực kỳ tốt. Lê Minh Quang nói rằng tôi làm như vậy thì quá cực khổ, anh ấy không đồng ý cho tôi vẽ bản thiết kế vào ban đêm, anh nói mình có thể nuôi tôi nên tôi không cần khổ cực như vậy.
Tôi không cho rằng như vậy, phụ nữ cũng nên có sự nghiệp của riêng mình, không thể lúc nào cũng phái dựa dẫm vào đàn ông như thế. Lúc trước, tôi từ bỏ sự nghiệp của mình vì Trần Thanh Vũ, tôi vẫn nghĩ rằng chỉ cần làm một cô gái bé nhó thì chắc chắn sẽ được Trần Thanh Vũ yêu thích, vậy mà kết quả lại..
Tôi lắc lắc đầu, không cho phép bản thân tiếp tục suy nghĩ về
Trần Thanh Vũ. Bây giờ tôi và Trần Thanh Vũ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, tôi cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến Trần Thanh Vũ.
Thời gian gần đây bụng tôi càng ngày càng lớn dần lên, cảm nhận được đứa con trong bụng đang dần dần lớn lên, tôi cảm thấy vui vẻ lạ thường. Mỗi lần chỉ cần sờ lên bụng và cảm nhận đứa con đang làm loạn trong bụng của mình, tôi rất mãn nguyện. Con của tôi, đang từ từ lớn lên, và không bao lâu nữa là tôi sẽ có thể gặp được con mình. “Huỳnh Bảo Nhi, đồ khốn kiếp nhà cô, Huỳnh Bảo Nhi.”
Buổi trưa, tôi vừa vẽ xong một bản thiết kế và đăng chúng lên mạng cho studio của mình nên muốn ra ngoài đi dạo. Ai ngờ vừa bước ra thì lập tức nghe thấy tiếng gầm gừ hết sức tức giận của Nguyễn Mỹ.
Nghe thấy tiếng hét chói tai của Nguyễn Mỹ, lông mày của tôi khẽ cau lại. Tôi sờ lên bụng, vừa đi ra cổng thì thấy cô ta đang bị bảo vệ ngăn lại. Nguyễn Mỹ mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh dương, tóc tai bù xù, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt đang tràn đầy dữ tợn và méo mó.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Nguyễn Mỹ, tôi hơi buồn bực, lạnh lùng nói: “Nguyễn Mỹ, cô tới đây làm gì?” “Đồ khốn kiếp, cô trả lại con cho tôi, đồ để tiện vô liêm sỉ nhà cô, dụ dỗ chồng người khác, đồ không biết xấu hổ.” Nguyễn Mỹ oán hận trừng mắt nhìn tôi, giương nanh múa vuốt như muốn lao về phía tôi.
Cũng may là cô ta đã bị bảo vệ ở cổng ngăn lại, nếu không hành động điên cuồng này của Nguyễn Mỹ thật sự sẽ khiến tôi đau đầu chết mất.
Tôi lạnh mặt nhìn Nguyễn Mỹ, châm chọc nói: “Nguyễn Mỹ, con của cô thì liên quan gì đến tôi chứ, tôi khuyên cô nên đi tìm Trần Thanh Vũ mới đúng đấy.”
Lần trước trong phiên tòa thẩm vấn Huỳnh Sang, bọn họ thậm chí còn không khai ra Nguyễn Mỹ, ban đầu tôi còn định tổng cô ta vào tù chung với bọn họ. Để Nguyễn Mỹ ở lại thế giới này, người phụ nữ này chắc chắn sẽ lại nghĩ ra cách khác để đối phó với tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, đồ khốn nạn, tôi nguyền rủa cô chết không được yên, chết không được yên.” Nguyễn Mỹ giương nanh múa vuốt hét ầm lên với tôi, giọng cô ta thế lương lạ thường.
Nghe thấy Nguyễn Mỹ tức giận gào thét, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tôi chết không được yên đó, nếu như muốn thấy tôi chết, thì cô cũng phải chết trước mặt tôi. Cô làm những chuyện đó sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng thôi.”
Tôi nói xong thì yêu cầu bảo vệ đuổi Nguyễn Mỹ ra ngoài, bây giờ cô ta giống như một bà điên, tôi còn đang lo lắng cô ta sẽ làm tổn thương con của mình. “Thả tôi ra, các người thả tôi ra, tôi muốn giết Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn giết Huỳnh Bảo Nhi.”
Nguyễn Mỹ hét vào mặt tôi một cách điên cuồng, ngay khi tôi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói của Trịnh Phương Thảo. “Mỹ, về nhà với mẹ đi, đừng làm loạn nữa.” Có lẽ Trịnh Phương Thảo đi cùng Nguyễn Mỹ tới đây, tôi quay đầu lại, nhìn dáng vẻ của Trịnh Phương Thảo đang an ủi Nguyễn Mỹ, trong mắt tôi có một chút khó chịu.
Tôi khiến con gái bà thành như vậy, sợ rằng bây giờ trong lòng Trịnh Phương Thảo cũng đang hận chết tôi rồi. “Mẹ, mẹ giúp con giết Huỳnh Bảo Nhi được không? Mẹ?” Hai mắt Nguyễn Mỹ đỏ hoe, túm chặt lấy quần áo Trịnh Phương Thảo, hét lớn với bà. “Đủ rồi, con đừng làm loạn nữa.” Khuôn mặt xinh đẹp quý phái của Trịnh Phương Thảo có chút tức giận, bà giơ tay lên tát vào mặt Nguyễn Mỹ một cái. Tôi giật mình sợ hãi trước hành động của Trịnh Phương Thảo, trước giờ Trịnh Phương Thảo rất yêu thương Nguyễn Mỹ, nhưng bây giờ, bà lại ra tay tát cô ta. Nguyễn Mỹ hình như cũng bị hành động của Trịnh Phương Thảo dọa sợ, cả người cô ta sững lại, chỉ biết run rẩy đưa tay sờ lên gương mặt của mình. Hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Trịnh
Phương Thảo, giống như lần đầu tiên thấy bà khác thường như vậy.