Tôi cố gắng đẩy Trần Thanh Vũ ra, tôi không thể để mình tiếp tục bị anh mê hoặc nữa, tuyệt đối không thể. Trần Thanh Vũ bị tôi đẩy ra nên lệch người ngã xuống đất, máu bắt đầu chảy ra nhìn rất dọa người.
Tôi nhìn vào vết thương đã nứt ra trên người Trần Thanh Vũ, vết thương mơ hồ còn lộ ra màu trắng nhìn rất kinh tởm thậm chí là đáng sợ. Tôi cắn răng bước vào biệt thự.
Nhưng vào lúc này đột nhiên Trần Thanh Vũ lại quỳ ở trước mặt tôi cất giọng khàn khàn: “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn tôi làm gì? Hay là muốn tôi chết trước mặt em, Huỳnh Bảo Nhi…”
Tiếng hét chói tai, bi phẫn của người đàn ông vang vào tai tôi, cả người tôi như cứng lại giống như một viên đá lạnh lẽo. “Đưa anh ta vào bệnh viện đi.”
Sau khi bước vào biệt thự, tôi không hề ngoảnh lại nhìn Trần Thanh Vũ mà chỉ căn dặn người bảo vệ như thế. Tôi quay trở lại phòng rồi đi tắm, tôi muốn đi ngủ lại nhưng mà cơn mưa ngoài cửa sổ đang dần nặng hạt ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của tôi khiến tôi không tài nào ngủ nổi.
Tôi ôm lấy bụng mình lật qua lật lại mãi trên giường, đứa bé trong bụng không biết có phải là cảm nhận được cảm xúc trong lòng tôi hay không, mà quẫy đạp liên tục.
Tôi bị cơn buồn nôn giày vò không thể tiếp tục ngủ được nữa nên đành tỉnh dậy. Tôi bước tới mở đèn lên lắng nghe tiếng nước chảy rào rào, vị trí trái tim cũng nhức lên đau nhói.
Tôi buồn bực bước về phía cửa sổ kéo tấm rèm ra, trên cánh cửa thủy tinh là từng lớp nước mưa chồng lên nhau. Tôi lặng lẽ nhìn những giọt nước ấy thật lâu thật lâu, cho tới khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ vẫn đang quỳ trước cổng biệt thự, ngón tay tôi bất giác cứng đờ.
Trần Thanh Vũ vẫn còn quỳ ở ngoài cổng ư? Anh thật sự không muốn sống nữa sao? Tôi cầm điện thoại ở một bên lên gọi cho Trần Danh. Giọng nói của Trần Danh hình như đang rất sốt ruột, cũng không biết là đang nói gì với cấp dưới. “Cô Nhi, có chuyện gì sao?” Trần Danh cung kính hỏi tôi. “Trần Thanh Vũ đang ở trước cổng nhà tôi, anh lập tức tới đưa anh ta đi đi.”
Sau khi nói xong câu này tôi lập tức ngắt điện thoại Tôi đặt chiếc điện thoại xuống lặng lẽ đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Một lúc lâu sau, cho tới khi xe của Trần Danh tới đưa Trần Thanh Vũ đi thì cuối cùng tôi mới có thể thở ra một hơi.
Nếu như có Trần Danh ở đó thì dù Trần Thanh Vũ không muốn đi chắc cũng không được. Tôi nhấn lên huyệt thái dương đang hơi khó chịu rồi tiếp tục đi ngủ. Sau khi mưa cả một ngày, không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Ăn xong bữa sáng, tôi cầm bản thiết kế lên định gửi cho khách hàng. Không ngờ rằng tôi vừa bước ra khỏi tiệm quần áo của khách lại bị một chiếc xe ngăn lại. Tôi ôm lấy bụng theo phản xạ, mím chặt môi nhìn Trương An bước ra khỏi xe.
Sắc mặt của bà có vẻ đang lo lắng, sau khi nhìn thấy tôi bà ta nghiêm nghị nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ sao chổi. Cô đã ly hôn với Thanh Vũ rồi tại sao còn dính lấy Thanh Vũ như thế?”
Tôi dính lấy Trần Thanh Vũ?
Tôi nghe xong lời mắng chửi này của Trương An thật sự muốn cười thật to, tôi lạnh nhạt nhìn bà ta rồi cất giọng chế giễu: “Trương An, bà không bị bệnh gì sao? Tôi dính lấy Trần Thanh Vũ lúc nào? Bà nói rõ ràng cho tôi” “Cô đúng là đồ phụ nữ không có giáo dưỡng, còn dám nói chuyện với tôi bằng thái độ này sao?”
Dường như Trương An hơi tức giận với thái độ không hề khách khí của tôi, bà ta chỉ vào tôi, miệng cũng rung lên dữ dội hét lớn. “Chó ngoan không cản đường, nếu như bà tới chỉ để trách móc tôi như thế thì tôi không muốn nghe, càng không muốn lãng phí thời gian với bà.”
Tôi bực bội nhìn bà ta rồi lạnh lùng đáp lại. “Cô… cô..”
Trương An vô cùng tức giận, cả khuôn mặt lúc xanh lúc tím. Tôi cũng lười phải xem bà ta thế nào, bây giờ tôi chỉ muốn quay về nhà. Nhưng mà lúc tôi bước qua bà ta, Trương An lại nắm lấy cổ tay tôi không buông. Cổ tay bị bà ta tóm lấy khiến tôi hơi bực bội nhìn lại, vào lúc tôi định hất tay Trương An ra thì bà ta lại kéo tôi bước về phía xe của bà ta.
Hành động cưỡng ép này của Trương An khiến tôi vô cùng tức giận: “Trương An, bà bị bệnh à? Buông ra.”
Từ sau khi tôi và Trần Thanh Vũ ly hôn, tôi và Trương An cũng chưa từng liên hệ gì. Trước đây tôi không thích bà ta, bây giờ lại càng không thích. “Lập tức đi tới bệnh viện thăm Thanh Vũ với tôi.”
Trương An lạnh mặt lại ra lệnh cho tôi. Sau khi nghe xong tôi không nhịn được cau mày cố sức hất tay bà ta ra. Trương An chắc cũng không ngờ rằng sức lực của tôi lại mạnh đến vậy, mặt bà ta trở nên xanh lét. “Huỳnh Bảo Nhi, cô dám đẩy tôi!” “Tôi và Trần Thanh Vũ chẳng có quan hệ gì hết, tôi là người đã có chồng sao có thể đi thăm người đàn ông khác được”
Nói xong tôi cũng không nhìn bà ta nữa, lúc tôi định bước đi thì Trương An đứng ở phía sau đột nhiên hét lớn: “Thanh Vũ sắp chết rồi.”
Âm.
Một nơi nào đó trong lồng ngực tôi đột nhiên như sụp đổ. Cả người tôi đều cứng đờ giống như bị người ta niệm chú.
Trương An xông tới trước mặt tôi, bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, Thanh Vũ sắp chết rồi. Tối hôm qua nó quỳ ở trước cổng nhà cô lâu như vậy cả người đều ướt hết, vết thương bị viêm nhiễm, bây giờ đang sốt cao không hạ. Nó không cho bất kỳ ai tới gần, chỉ liên tục nói muốn gặp cô. Nếu không phải là Thanh Vũ muốn gặp cô thì cô nghĩ rằng tôi muốn tới tìm cô sao?” “Cô hại Thanh Vũ nhà tôi thảm như thế, cả tập đoàn Trần Thăng cũng biến thành của Lê Minh Quang rồi. Tôi hận không thể nuốt chửng cố, nhưng mà Thanh Vũ muốn gặp cô cho nên bây giờ cô lập tức đi với tôi tới bệnh viện khuyên nhủ Thanh Vũ, bảo nó chấp nhận điều trị đi.” “Bệnh của Trần Thanh Vũ chỉ có thể bảo bác sĩ chữa, tôi cũng không có cách gì.”
Mặc dù trong lòng tôi có lo lắng, nhưng mà tôi vẫn cố ép mình không được phép suy nghĩ đến chuyện của Trần Thanh Vũ nữa. Cho dù Trần Thanh Vũ có xảy ra chuyện gì thì cũng đều không liên quan đến tôi. Trước đây không liên quan, bây giờ vẫn không liên quan. “Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ phụ nữ nhẫn tâm, chẳng lẽ cô thật sự muốn cướp luôn mạng sống của con trai tôi sao? Sao cô có thể độc ác tàn nhẫn như thế!”
Trương An nhìn thấy tôi không muốn đi thăm Trần Thanh Vũ nên bắt đầu mắng chửi. Tôi cảm thấy thật nực cười, tôi nhẫn tâm sao?
Nếu như tôi thật sự nhẫn tâm thì lúc đó nên đâm một nhát vào ngực Trần Thanh Vũ, tôi và anh sớm đã không còn nợ nần gì nhau rồi. Tôi cứu anh, anh cũng từng cứu tôi, giữa hai người chúng tôi chẳng còn liên quan gì cá. “Huỳnh Bảo Nhi, nếu như Thanh Vũ chết tôi sẽ không tha cho cô, Huỳnh Bảo Nhi!”
Tiếng gào thét của Trương An vẫn vang mãi phía sau lưng tôi. Gương mặt tôi lạnh lùng không chút biểu cảm, tôi chỉ khoanh tay lại bước từng bước rời đi. “Sao thế? Sắc mặt khó coi vậy?”
Buổi trưa, Lê Minh Quang quay về ăn cơm với tôi, anh nhìn thấy gương mặt khó chịu của tôi nên cau mày hỏi.
Tôi bỏ đôi đũa trên tay xuống rồi miễn cưỡng kéo môi đáp: “Không sao, chỉ là gần đây em hơi mệt.” “Con nghịch em à?” Lê Minh Quang đặt tay lên bụng tôi rồi nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi. “Không phải, gần đây con rất ngoan.” Tôi lắc đầu rồi cắn môi nhìn sang Lê Minh Quang, tôi do dự một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Nếu như tôi đến bệnh viện thăm Trần Thanh Vũ thì chắc chắn Lê Minh Quang sẽ suy nghĩ nhiều. Tôi đã hứa với Lê Minh Quang sẽ quên đi Trần Thanh Vũ, nếu bây giờ tôi lại chạy tới bệnh viện thăm anh thì trong lòng Lê Minh Quang chắc chắn sẽ khó chịu.
Tôi nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào, tâm trạng rất phiền muộn.
Cho đến khi… “Trần Danh? Sao anh lại tới đây?”
Tôi nghe thấy có người gõ cửa nên đặt bát xuống bước ra. Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Danh đang đứng ở cửa. “Cô Nhi, mong cô đi cùng tôi tới bệnh viện một chuyến.”
Gương mặt cương nghị của Trần Danh hơi nặng nề nhìn tôi nói.
Tôi nhìn Trần Danh lo lắng hỏi: “Trần Danh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Mong cô đi cùng với tôi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Trần Danh nhìn vào tôi, giọng nói cũng khàn khàn. “Nếu là chuyện của Trần Thanh Vũ thì xin lỗi, tôi cũng không có cách nào.”
Tôi cuộn tròn bàn tay lại rồi đặt tay lên bụng lạnh nhạt đáp lời. Trần Danh nhìn tôi, đáy mắt còn mang theo sự bi thương khó nói, dường như anh ta không ngờ rằng tôi sẽ vô tình đến vậy. “Bảo Nhi, sao vậy? Ai tới vậy?” Lê Minh Quang bước tới từ phòng ăn, sau khi nhìn thấy người đứng ở trước mặt tôi là Trần Danh, ánh mắt anh hơi lóe lên những tia sáng vô định. “Anh là cấp dưới của Trần Thanh Vũ? Có chuyện gì sao?”
Lê Minh Quang lạnh nhạt nhìn Trần Danh hỏi. “Cô Nhi, ông chủ sốt cao không hạ cũng không chấp nhận điều trị, chỉ có cô mới có thể khuyên anh ấy.” Trần Danh nhìn tôi, bất đắc dĩ nói. “Nói với Trần Thanh Vũ đừng có trẻ con như thế nữa, cũng đừng có dùng khổ nhục kế. Huỳnh Bảo Nhi tôi đã mắc lừa nhiều lần như thế rồi, lần này tôi sẽ không để bị mắc lừa nữa”
Tôi nhìn Trần Danh rồi lạnh lùng đáp lại. Trần Danh không chịu đi cứ đứng ở trước cổng nhà tôi, giống như nếu tôi không đi thăm Trần Thanh Vũ thì anh ta cũng sẽ không đi khỏi đây. Tôi nhìn Trần Danh, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng lại không biết phải làm sao. “Nếu như cậu ta muốn gặp Bảo Nhi vậy thì cứ xem như tôi làm người tốt một lần đi.” Một lúc lâu sau, khi không khí đang dần trở nên cứng nhắc thì đột nhiên Lê Minh Quang cầm lấy tay tôi trả lời
Trần Danh. “Minh Quang?” Lê Minh Quang đồng ý để tôi đến bệnh viện thăm Trần Thanh Vũ? Anh ấy không ghen sao? “Nếu như Trần Thanh Vũ đã muốn gặp em vậy thì chúng ta đi thăm cậu ta thôi, dù gì cậu ta cũng là chồng cũ của em.” Lê Minh Quang nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nắm tay tôi đáp.
Tôi không nghĩ rằng Lê Minh Quang sẽ đồng ý cho tôi đi gặp Trần Thanh Vũ, tôi nhìn thấy anh cũng không tức giận cho nên lo lăng nói: “Minh Quang, em không muốn gặp anh ta.”
Tôi biết Lê Minh Quang là một người đàn ông quan tâm người khác, anh làm như thế chẳng qua là vì không muốn tôi khó xử. Lê Minh Quang càng như thế tôi càng cảm thấy có lỗi với anh, nỗi áy náy trong lòng càng lớn thêm.
Lê Minh Quang giơ tay ra nhẹ nhàng xoa lên đầu tôi cưng chiều nói: “Đồ ngốc, anh sẽ không tức giận. Trần Thanh Vũ muốn gặp em vậy thì chúng ta tới thăm xem cậu ta muốn nói gì.”
Nhìn thấy Lê Minh Quang kiên định như thế tôi cũng đành chịu, chỉ có thể cùng anh ngồi lên xe của Trần Danh tới bệnh viện. “Cút ra, đều cút hết cho tôi, đừng chạm vào tôi.” “Tổng giám đốc Vũ, mong anh đừng làm khó chúng tôi, hãy hợp tác với chúng tôi đừng gây chuyện nữa…”
Tôi và Lê Minh Quang vừa bước tới phía ngoài phòng bệnh của Trần Thanh Vũ thì lập tức nghe thấy câu nói kia. Tôi hơi nghi hoặc nhìn Lê Minh Quang, anh chỉ bình thản lắc đầu rồi nhìn sang Trần Danh. Trần Danh giải thích với tôi: “Anh ấy không chịu chấp nhận điều trị, nhất quyết muốn gặp cô rồi mới đồng ý.” “Thanh Vũ, con đừng như thế, đừng dọa mẹ có được không?” “Thanh Vũ.”