“Ừ” Thậm chí lúc này Lê Minh Quang vô cùng tức giận nhưng cũng không cưỡng ép kéo tôi đi, khiến trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lê Minh Quang đi khỏi thì tôi lạnh nhạt nói với Trần
Danh: “Đi thôi.”
Suy cho cùng Trần Thanh Vũ bị thương nghiêm trọng như vậy cũng đều là vì tôi. Nghĩ đến lúc tôi sắp bị ngọn lửa kia thiêu chết, còn có.. vào lúc những tên sát thủ kia ra tay với tôi thì đều là do Trần Thanh Vũ ra tay cứu giúp. Ngay lập tức, trong lòng tôi xẹt qua rất nhiều nỗi buồn phiền.
Nhiều cảm xúc đan xen một chỗ như vậy khiến cả người tôi hoảng hốt, thậm chí tôi còn không hay biết bản thân làm như vậy là đúng hay là… “Huỳnh Bảo Nhi.” Vào lúc nửa đêm, khi tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy âm thanh khàn khàn của Trần Thanh Vũ phát ra từ trên chiếc giường cách đó không xa.
Tôi nghe vậy bèn lập tức đứng dậy từ trên ghế sa lon rồi đi tới mép giường của Trần Thanh Vũ. Đến khi tôi tới nơi thì tôi mới thấy rõ Trần Thanh Vũ đã mở mắt ra, đôi mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm tôi vô cùng chăm chú, dường như trong ánh mắt đó mang theo một chút lưu luyến không rời.
Ánh đèn trên đỉnh đầu hơi mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của Trần Thanh Vũ. Giờ khắc này, Trần Thanh Vũ trông vô cùng đẹp trai và dịu dàng ấm áp. Tôi liếc mắt nhìn dáng vẻ này yên tĩnh này Trần Thanh Vũ, nhìn rất lâu, mãi đến khi Trần Thanh Vũ đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Loại nhiệt độ lành lạnh khác thường này đã kích thích đầu óc tôi khiến tôi tỉnh táo lại, tôi hoảng hốt hất cánh tay Trần Thanh Vũ ra nhưng Trần Thanh Vũ cố gắng dùng sức níu tay tôi lại. “Buông tay ra.” Tôi nhướng mày lạnh nhạt nói. “Tốt quá, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy em rồi.” Trần Thanh Vũ không để ý đến lửa giận trên mặt tôi, anh chỉ khàn giọng nhìn tôi rồi tự nhủ.
Không thể không thừa nhận, khi nghe thấy giọng nói có chút cô đơn và yếu ớt này của Trần Thanh Vũ, trong lòng tôi lại vô cùng khó chịu. Tôi nhếch môi nhìn Trần Thanh Vũ, cứ để mặc cho anh lôi kéo. Trần Thanh Vũ nhướng mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn đến mức khiến cho cả người tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi cũng đang rất buồn ngủ nhưng cặp mắt của Trần Thanh Vũ cứ sáng như đèn pha vậy, anh nhìn tôi như vậy khiến tôi không tài nào ngủ được. “Anh đủ chưa vậy? Ngủ đi.” Tôi không nhịn được hất cánh tay Trần Thanh Vũ ra, ai ngờ Trần Thanh Vũ dùng sức một cái rồi lại lôi tôi vào trong ngực của anh. “Trần Thanh Vũ.” Tôi vừa muốn giãy giụa thì âm thanh của Trần Thanh Vũ lướt qua tai tôi. “Vết thương đau.” Tôi vừa nghe thấy thế thì cả cơ thể đều cứng đờ bất động.
Sau đó tôi nghĩ lại, tại sao mình phải đau lòng cho Trần Thanh Vũ nhỉ? Cho anh đau chết luôn là được rồi? Tôi bĩu môi yên tĩnh dựa vào trong ngực Trần Thanh Vũ nhưng không hề nói chuyện.
Ngay lúc tôi dựa vào ngực anh thì lại nghe thấy tiếng tim anh đang đập lên từng nhịp, vô cùng thong thả có quy luật, từng nhịp từng nhịp gõ vào tai tôi. Tôi dần dần nhắm hai mắt lại dưới tiếng tim đập của anh. Sáng sớm hôm sau, tôi cảm giác có một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi nhịn không được mở mắt ra.
Vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Trần Thanh Vũ, nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi hơi hốt hoảng. Mãi đến khi Trần Thanh Vũ nằm lấy tay tôi, đặt tay tôi lên miệng anh rồi nhẹ nhàng hôn. Lúc đấy tôi mới giống như kinh sợ bừng tỉnh lại, ngón tay khẽ co rút một chút rồi rút khỏi bàn tay của Trần Thanh Vũ.
Con ngươi đen láy của Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm rồi anh cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt tôi và nói: “Thật tốt, vừa mở måt ra là đã được nhìn thấy em.”
Tôi cau mày, nhịn không được tát anh một cái rồi lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, anh đủ rồi đấy. Chẳng qua tôi chỉ thấy anh đáng thương nên mới đồng ý ở đây chăm sóc anh thôi, anh đừng có được voi đòi tiên như vậy.”
Trần Thanh Vũ bị tôi tát một cái nhưng cũng không có tức giận, ngược lại anh nắm lấy tay tôi rồi nhàn nhạt cười nói. “Cho dù như vậy thì tôi cũng rất vui”
Tôi vừa nghe thấy vậy thì trên gương mặt không khỏi tối sầm xuống. Tôi đẩy cơ thể Trần Thanh Vũ ra, leo xuống giường để che giấu nỗi hoảng hốt dưới đáy lòng. Có lẽ Trần Thanh Vũ bị tôi đẩy đến mức động tới vết thương, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút đau đớn, trên trán ứa ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi nhếch môi lẩm bẩm nói: “Đáng đời.”
Ai bảo Trần Thanh Vũ dám làm thế với tôi chứ, lần sau anh còn dùng cách như vậy xâm phạm tôi thì tôi tuyệt đối sẽ khiến anh đẹp mặt. Trương An đến đưa canh cho Trần Thanh Vũ, sau khi nhìn thấy tôi và Trần Thanh Vũ thì vẻ mặt bà ta vô cùng phức tạp lạ thường.
Dường như tôi có thể hiểu được loại ánh mắt phức tạp kia của Trương An. Dù sao trước nay Trương An vẫn luôn không thích tôi, vẫn luôn muốn tôi rời khỏi gia đình bọn họ. Nhưng bây giờ đến khi tôi rời khỏi bọn họ rồi thì Trần Thanh Vũ lại dây dưa không dứt với tôi. Như vậy thì tâm trạng của Trương An đương nhiên sẽ không vui vẻ gì.
Tôi đặt cháo gà lên bàn rồi hất cắm lên nhìn về phía Trần Thanh Vũ nói: “Anh có thể ăn cơm được rồi đấy.” “Tôi không uống, em uống đi” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống bụng tôi rồi nói.
Tôi bị ánh mắt dịu dàng khác thường này của Trần Thanh Vũ làm hoảng sợ, không khỏi cảnh giác ôm lấy bụng, lạnh lùng nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, ánh mắt anh nhìn đi đâu vậy? Tôi cảnh cáo anh, đứa bé này là của tôi” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không cướp đứa bé với em đâu. Em dùng những lời nói dối như vậy có vui không?” Trần Thanh Vũ nhếch môi nhìn tôi, trong mắt mang theo chút cô đơn. Tôi bị lời nói của Trần Thanh Vũ kích thích, sau lưng không khỏi cứng lại.
Tôi dùng sức nắm chặt quả đấm rồi nhìn Trần Thanh Vũ mà bình tĩnh nói: “Tôi vui lắm, tại sao lại không vui chứ? Tôi rất vui, đứa bé này là của một mình tôi, không hề có chút quan hệ nào với anh cả.” “Tôi muốn em đút tôi ăn cơm.” Trần Thanh Vũ chuyển đề tài. Tôi khó chịu rót một chén cháo gà rồi đặt trước mặt Trần
Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Uống đi.” Đầu bếp của nhà họ Trần nấu canh vô cùng ngon, tôi ngửi thấy mùi này thì bụng cũng sôi ùng ục. Tôi xấu hổ ôm lấy bụng, giả vờ trấn tĩnh định nghiêng đầu đi, không muốn nhìn vào đôi mắt ranh ma của Trần Thanh Vũ luôn dõi theo tôi. “Đói bụng rồi sao?” Âm thanh trầm thấp của Trần Thanh Vũ vang lên sau lưng tôi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.
Tôi không khỏi căng thẳng nghiêng đầu, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười của Trần Thanh Vũ, hơi tức giận nói: “Trần Thanh Vũ, anh nhìn cái gì?” “Ăn đi, hay là em muốn tôi dùng cách khác? Mặc dù tôi rất muốn dùng cách khác nhưng hiện tại cơ thể tôi hơi yếu ớt, sợ là không được linh hoạt cho lắm” Trần Thanh Vũ đưa cháo gà trong tay qua cho tôi, dở khóc dở cười nhìn tôi. Nghe thấy lời nói của Trần Thanh Vũ thì gương mặt của tôi lập tức ứng đỏ lên, tôi thô lỗ đoạt lấy cháo gà trong tay Trần Thanh Vũ rồi uống cạn trong một hơi, sau đó lại quay đầu nhìn Trần Thanh
Vũ rồi hừ lạnh: “Những thứ này đều là tôi đáng được hưởng, ai bảo anh để tôi chăm sóc anh lâu như vậy chứ.” “Huỳnh Bảo Nhi, dáng vẻ này của em rất dễ thương.” Âm..
Trần Thanh Vũ đáng chết, một ngày anh không trêu đùa tôi thì sẽ chết sao? Tại sao nhất định phải dùng dáng vẻ như vậy để quyến rũ tôi chứ? Tôi thở phì phò ngồi một bên trên ghế sa lon, quyết định không để ý đến tên vô lại Trần Thanh Vũ này nữa.
Cái người tổng giám đốc tuấn tú kiêu ngạo trước đó đi đầu mất rồi? Cái tên Trần Thanh Vũ trước mắt này nhất định là giả. “Buông tôi ra, các người làm gì vậy? Tại sao các người dám ngăn cản tôi? Tôi là cô chủ của nhà họ Trần, các người dám ngăn cản tôi sao?” “Xin lỗi cô, đây là mệnh lệnh của cậu chủ, chúng tôi không thể để cô vào được ạ” “Cút ngay, Thanh Vũ chỉ bị người phụ nữ để tiện Huỳnh Bảo Nhi đó đầu độc mà thôi. Thanh Vũ là chồng của tôi, tôi sẽ không để Huỳnh Bảo Nhi cướp Thanh Vũ đi đâu.” “Các người đều là người của Huỳnh Bảo Nhi, tôi biết ngay mà, các người đều là người do Huỳnh Bảo Nhi tìm tới đúng không, mau cút hết cho tôi.”
Buổi trưa, vào lúc tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy một trận âm thanh ồn ào ngoài cửa. Giọng nói này? Nếu như tôi đoán không sai thì giọng nói này là của Nguyễn Mỹ? Cô ta muốn đến đây tìm Trần Thanh Vũ sao? “Trần Thanh Vũ, vợ anh đến kìa.” Tôi sờ cằm, cười hì hì nhìn Trần Thanh Vũ đang tối sầm mặt. “Huỳnh Bảo Nhi, em còn dám nói Nguyễn Mỹ là vợ tôi nữa thì cứ chờ xem.” Trần Thanh Vũ dựa vào đầu giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi. “Trần Thanh Vũ, anh không cảm thấy bản thân mình rất buồn cười sao? Anh và Nguyễn Mỹ đã kết hôn rồi, người của khắp thành phố này đều biết chuyện Nguyễn Mỹ là vợ của anh. Bây giờ anh lại bảo Nguyễn Mỹ không phải là vợ anh, nếu nói ra thì người khác sẽ cười đến rớt hàm mất.”
Đột nhiên đôi mắt của Trần Thanh Vũ trở nên lạnh lẽo nhìn thẳng vào tôi. Bị Trần Thanh Vũ dùng loại ánh mắt này khóa chặt, tôi không nhịn được khẽ rụt cổ rồi sờ bụng, không nhìn Trần Thanh Vũ nữa. Mà lúc này, Nguyễn Mỹ đã đẩy những người bảo vệ đang ngăn cản bên ngoài kia rồi đi vào.
Khi nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng bệnh của Trần Thanh Vũ thì Nguyễn Mỹ lập tức giận dữ nhào vào người tôi. Tôi nhìn hành động của Nguyễn Mỹ, bắt được cánh tay cô ta. Đối phó với loại người biến thái như Nguyễn Mỹ thì bản thân mình phải hung ác hơn cô ta. “Nguyễn Mỹ, cô muốn nổi điên thì đi ra ngoài ngay lập tức, đừng ở trước mặt tôi mà nổi điên” “Huỳnh Bảo Nhi, đồ tiện nhân này, mày hại chết đứa bé của tao, bây giờ lại còn dám ở đây quyến rũ Thanh Vũ, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Khuôn mặt của Nguyễn Mỹ vô cùng dữ tợn, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nuốt sống tôi vậy.
Tôi cười lạnh nhìn dáng vẻ tức giận của Nguyễn Mỹ rồi đưa tay ra vỗ vỗ lên khuôn mặt của cô ta, châm chọc nói: “Tôi quyến rũ Trần Thanh Vũ đấy, vậy thì thế nào? Có bản lĩnh thì cô cướp Trần Thanh Vũ về đi, đừng quên ban đầu cũng là cô cướp lấy Trần Thanh Vũ từ trong tay tôi. Mùi vị bị người khác vứt bỏ không hề dễ chịu đúng không?” “Mày..” “Mày cái gì mà mày? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”
Tôi hất cắm lên nhìn Nguyễn Mỹ bị tôi chọc giận đến mức cả người run rấy, châm chọc nói. “Huỳnh Bảo Nhi, tao muốn xé rách khuôn mặt này của mày, để cho mày không còn cơ hội quyến rũ Trần Thanh Vũ nữa” Nguyễn Mỹ phát ra một tiếng rống giận rồi nhào về phía tôi.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Nguyễn Mỹ thì rũ mắt xuống, sờ bụng mà không hề có chút sợ hãi nào. Vào lúc Nguyễn Mỹ đến gần, tôi giơ chân lên đạp một cước thật mạnh lên bụng cô ta, Nguyễn Mỹ phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Mỹ thì cười lạnh nói: “Thế nào? Cô còn muốn tiếp tục à?”
Nguyễn Mỹ cho rằng tôi có thể tùy ý để cô ta xoa nắn sao? Tôi bị Nguyễn Mỹ hãm hại nhiều lần như vậy, những nợ nần này, chúng ta sẽ từ từ mà tính. Trước kia cô ta đối xử với tôi như thế nào thì bây giờ tôi sẽ đối xử với cô ta như thế đấy. “Huỳnh Bảo Nhi, mày dám đánh tao, đồ loại phụ nữ để tiện, tao muốn giết chết mày.” Nguyễn Mỹ che bụng mình, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn gầm nhẹ lên với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ thể thảm của Nguyễn Mỹ thì không khỏi châm choc nhech khóe môi, hừ lạnh nói: “Được thôi, có bản lĩnh thì cô giết chết tôi đi. Nếu như không có bản lĩnh thì tôi sẽ từ từ đợi.”