Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 139:




Sau khi tôi nghe thấy thì không khỏi kinh ngạc nhìn Huỳnh Sang.
Tôi không ngờ Huỳnh Sang lại biết tôi muốn hỏi đến chuyện của bố, là mẹ nói với Huỳnh Sang sao? “Chuyện này mẹ đã nói với em rồi. Chị, em biết mẹ che giấu chuyện này là hơi quá đáng nhưng mà chị cũng phải vì mẹ một chút chứ. Chúng ta chỉ là những người bình thường thấp cổ bé họng mà thôi, nếu như lúc ấy mẹ nói chuyện này ra ngoài thì không có lợi ích gì cho nhà họ Huỳnh cả.” “Cho nên… em cũng biết chuyện này sao?”
Tôi nắm chặt quả đấm nhìn Huỳnh Sang rồi nói. “Em… khi còn bé em lén nghe bố mẹ nói chuyện. Bố đã nói chuyện này với mẹ, hơn nữa…”
Huỳnh Sang nói được một nửa thì không nói tiếp nữa, ngược lại nó liếc nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Huỳnh Sang, hơi nóng nảy thúc giục: “Hơn nữa cái gì?” “Hơn nữa lúc ấy bố nói rằng ông ấy không muốn chết nhưng mà ông cụ Trần đã nói rằng chỉ cần lần này bố hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ để chị trở thành cô chủ của gia đình bọn họ, vì thế nên bố mới đồng ý”
Tất cả đều là vì tôi sao?
Tôi kinh ngạc nhìn Huỳnh Sang, về sau Huỳnh Sang có nói gì nữa nhưng tôi đều không nghe lọt tai.
Tôi hốt hoảng đau lòng rời khỏi đó, vì thế tôi lại không thể phát hiện được Huỳnh Sang ở sau lưng tôi lộ ra một nụ cười cổ quái. Nếu như lúc ấy tôi lý trí một chút thì có lẽ bi kịch phía sau sẽ không phát sinh.
Nguyên nhân cái chết của ba là do nhà họ Trần tạo nên, chuyện này tạo thành một đả kích không nhỏ đối với tôi.
Thậm chí tôi cứ luôn nghĩ rằng mình đang sống trong một cuộc sống tràn đầy sự từ ái.
Trong đầu tôi xuất hiện khuôn mặt hiền từ của ông cụ Trần, tôi còn nhớ rất rõ vào lúc tôi gặp chuyện không vui ở nhà họ Trần thì ông cụ luôn là người đầu tiên quan tâm, ân cần hỏi han tôi. Nhưng cuối cùng tôi lại không ngờ… tất cả những chuyện ông ấy làm đều là vì áy náy? Sự quan tâm dối trá này vô hình khiến lòng tôi nguội lạnh. “Sao vậy? Có phải tức giận vì gần đây tôi luôn bận rộn công việc mà không để ý tới em không?” Ngay lúc tôi ngẩn người thì
Trần Thanh Vũ đã đi đến bên cạnh tôi từ lúc nào. Cơ thể tôi bị Trần Thanh Vũ ôm lấy, hơi thở của anh vây quanh tôi, chiếm lĩnh toàn bộ tinh thần tôi.
Rõ ràng ở gần nhau như vậy, rõ ràng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở vô cùng ấm áp của Trần Thanh Vũ bao quanh tôi nhưng tại sao tôi lại không nhịn được mà phát run. “Sao tay lại lạnh thế này? Có phải đã bị cảm rồi không?” Trần Thanh Vũ thấy tôi không nói lời nào thì cẩm tay tôi, đôi mày khẽ nhíu lại rồi hỏi tôi.
Tôi bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thanh Vũ, tôi đẩy bàn tay của anh ra rồi đi tới bên giường. “Huỳnh Bảo Nhi, em sao vậy? Sao đột nhiên lại tức giận với tôi? Sau khi cuộc thi thiết kế lần này thành công thì chúng ta lập tức kết hôn, sau đó cả đời sẽ ở bên nhau được không?” Trần Thanh Vũ thấy tôi không để ý tới anh thì anh bèn đi tới trước mặt tôi rồi nâng mặt tôi lên, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn tôi chăm chú.
Tôi nhìn vào mắt Trần Thanh Vũ mà ngẩn người, không hề nói một câu nào. “Tôi đói rồi.” Một lúc lâu sau tôi mới khàn giọng trả lời. “Bây giờ tôi lập tức bảo người làm cho em” Trần Thanh Vũ ôm lấy tôi, anh đặt tôi lên giường rồi rời khỏi phòng.
Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của Trần Thanh Vũ, trái tim lại đau đớn không nguôi,
Con yêu, me phái làm thế nào đay? Phái đoi mặt với bố con làm sao đây? Rốt cuộc bố mẹ phải như thế nào mới được đây? … “A… đau… Trần Thanh Vũ..” Nửa đêm, không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của tôi hay không mà đột nhiên chân tôi co rút dữ doi.
Loại cảm giác này sắp làm tôi phát điên mất, đầu tôi đay mö hôi, gấp gáp kêu tên Trần Thanh Vũ. “Thế nào? Đau ở đâu?” Trần Thanh Vũ nghe thấy âm thanh kêu la của tôi thì vội vàng mở đèn, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt anh khi đó.
Anh sốt ruột ôm tôi vào lòng, ngón tay sờ lên bụng tôi, giọng nói vô cùng gấp gáp. “Chân… bị rút gân rồi… đau quá.” Tôi bị loại cảm giác co rút này khiến cho việc nói chuyện cũng không thể trôi chảy được, chỉ có thể đứt quãng nói cho anh biết chân mình đã bị co rút. “Là ở đây sao?” Trần Thanh Vũ buông tôi ra, sau khi anh đi xuống giường thì quỳ một chân trên đất rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi.
Tôi khó chịu gật đầu một cái. “Thả lỏng một chút, tôi giúp em xoa bóp, một lát nữa thì sẽ đỡ hơn thôi” Bởi vì mang thai nên chân tôi đã bắt đầu sưng vù, đây là lần đầu tiên tôi bị rút gân như vậy. Trước kia tôi có nghe người khác nói rằng phụ nữ mang thai rất dễ bị rút gân vào buổi tối, không ngờ lại đau như vậy.
Tôi ôm bụng hưởng thụ sự xoa bóp của Trần Thanh Vũ, vào lúc tôi hé mắt nhìn xuống thì thấy vẻ mặt Trần Thanh Vũ vô cùng dịu dàng.
Dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ rất hoàn mỹ, tôi hoảng hốt nhìn người trước mặt giống như đang lâm vào mộng ảo vậy. “Sao vậy? Vẫn còn rất đau sao?” Vào lúc tôi đang ngẩn người nhìn Trần Thanh Vũ thì lại không để ý đến anh đã sát lại gần tôi, có lẽ anh nhận ra sự hốt hoảng của tôi nên cho rằng tôi vẫn còn rất khó chịu. đớn không nguôi,
Con yêu, me phái làm thế nào đay? Phái đoi mặt với bố con làm sao đây? Rốt cuộc bố mẹ phải như thế nào mới được đây? … “A… đau… Trần Thanh Vũ..” Nửa đêm, không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của tôi hay không mà đột nhiên chân tôi co rút dữ doi.
Loại cảm giác này sắp làm tôi phát điên mất, đầu tôi đay mö hôi, gấp gáp kêu tên Trần Thanh Vũ. “Thế nào? Đau ở đâu?” Trần Thanh Vũ nghe thấy âm thanh kêu la của tôi thì vội vàng mở đèn, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt anh khi đó.
Anh sốt ruột ôm tôi vào lòng, ngón tay sờ lên bụng tôi, giọng nói vô cùng gấp gáp. “Chân… bị rút gân rồi… đau quá.” Tôi bị loại cảm giác co rút này khiến cho việc nói chuyện cũng không thể trôi chảy được, chỉ có thể đứt quãng nói cho anh biết chân mình đã bị co rút. “Là ở đây sao?” Trần Thanh Vũ buông tôi ra, sau khi anh đi xuống giường thì quỳ một chân trên đất rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi.
Tôi khó chịu gật đầu một cái. “Thả lỏng một chút, tôi giúp em xoa bóp, một lát nữa thì sẽ đỡ hơn thôi” Bởi vì mang thai nên chân tôi đã bắt đầu sưng vù, đây là lần đầu tiên tôi bị rút gân như vậy. Trước kia tôi có nghe người khác nói rằng phụ nữ mang thai rất dễ bị rút gân vào buổi tối, không ngờ lại đau như vậy.
Tôi ôm bụng hưởng thụ sự xoa bóp của Trần Thanh Vũ, vào lúc tôi hé mắt nhìn xuống thì thấy vẻ mặt Trần Thanh Vũ vô cùng dịu dàng.
Dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ rất hoàn mỹ, tôi hoảng hốt nhìn người trước mặt giống như đang lâm vào mộng ảo vậy. “Sao vậy? Vẫn còn rất đau sao?” Vào lúc tôi đang ngẩn người nhìn Trần Thanh Vũ thì lại không để ý đến anh đã sát lại gần tôi, có lẽ anh nhận ra sự hốt hoảng của tôi nên cho rằng tôi vẫn còn rất khó chịu.
Tôi đang mặc quần áo thì chợt dừng lại, khi nhìn về phía đồng hồ treo tường thì mới nhớ ra hôm nay là ngày chính thức khai mạc cuộc thi tranh tài thiết kế ở Pháp, rồi sau đó mới tiến vào phần tranh giải. Cuộc thi cử hành trong ba ngày, ba ngày sau mới quyết định bản thiết kế nào đoạt giải nhất.
Trong ba ngày này, đối với mỗi một công ty mà nói thì đều là một cơ hội vô cùng quan trọng. “Cô chủ, sao vậy?” Người giúp việc thấy tôi cứ nhìn đồng hồ treo tường mà ngẩn người rồi lộ ra vẻ mặt buồn rầu thì tiến lên hỏi.
Tôi tỉnh táo lại, khẽ nhếch khóe môi nói: “Không sao, tôi hơi đói, cô đi chuẩn bị bữa sáng trước đi.” “Vâng ạ.” Người giúp việc rời khỏi phòng ngủ của tôi, đột nhiên tôi cảm thấy hơi căng thẳng.
Tôi dùng thủ đoạn hèn hạ này để ngăn cản nhân viên của Trần Thanh Vũ tham gia cuộc thi thiết kế, rốt cuộc… chuyện này là tốt hay xấu đây?
Bố… con làm vậy có đúng không?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay hơi run lên.
Tôi ngồi ăn sáng trong tinh thần hoảng hốt, sau đó thì ngồi trên sa lon trong phòng khách xem ti vi, những tin tức trên ti vi đều nói về cuộc thi thiết kế long trọng lần này.
Dù sao thì cuộc thi thiết kế lần này là do công ty bên Pháp tổ chức, vì muốn tìm được một công ty cao cấp để hợp tác cho nên cử hành vô cùng long trọng.
Mà những công ty đến tham gia kia cũng là các công ty có danh tiếng ở thành phố.
Tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ngồi ở vị trí đầu tiên, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xanh đen, đeo một chiếc cà vạt có hoa văn, khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Chỉ là anh vẫn luôn yên tĩnh ngồi một chỗ, không nói không cười nhưng hơi thở mạnh mẽ trên người vẫn cứ tỏa ra, khiến cho người khác không thể khinh thường.
Mà người ngồi ở hàng ghế thứ ba sau lưng Trần Thanh Vũ chính là Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang vẫn mặc một bộ âu phục màu trắng như cũ, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng như nước mùa xuân luôn mim cưoi tran dinh, khiêm tốn giống như quần tử vay.
Tôi nhìn những hình ảnh lóe qua ống kính mà trong lòng vô cùng phức tạp, cám giác căng thẳng và hồi hộp khó hình dung cứ ngày càng dâng lên. “Reng reng.” Trong lúc tôi đang đau khổ nhìn vào ti vi trước måt thì điện thoại di động để trên bàn của tôi lại reo lên. Tiếng chuông đột ngột làm tôi giật minh, sau khi lấy lại tinh thần thì tôi nhận điện thoại.
Điện thoại là do Diệu Hoa gọi đến, cô ấy nói phải lập tức tiến vào phần trưng bày tác phẩm, Cô ấy bảo tôi không cần căng thẳng, lần này bọn họ thắng chắc rồi.
Tôi không biết tại sao Diệu Hoa lại có thể chắc chắn Lê Minh Quang nhất định sẽ giành được lần hợp tác này? Nguyên nhân là bởi vì tôi đã ngăn cản những nhà thiết kế của
Trần Thanh Vũ, phá hoại những tác phẩm thiết kế của bọn họ sao? Sau khi tôi để điện thoại xuống thì cảm thấy tâm trạng mình không thể kiềm chế được nữa, tôi lập tức bảo người lái xe đến nhà họ Huỳnh.
Khi tôi đến nơi, mẹ và Huỳnh Sang đang ăn sáng. Hôm nay có vẻ như là ngày Huỳnh Sang được nghỉ, không có đi làm. Khi nó nhìn thấy tôi tới thì còn vô cùng nhiệt tình gọi tôi tới ăn chung. “Bảo Nhi, có một vài món đồ, mẹ cảm thấy vẫn nên giao cho con.”
Tôi đứng ngồi không yên mà trò chuyện cùng với hai mẹ con họ, vốn muốn rời khỏi đây nhưng vào lúc này, mẹ lại lấy một quyển sổ ghi chép ra giao cho tôi. “Đây là…?” Tôi nhìn cuốn sổ trong tay, hơi nghi hoặc nhìn khuôn mặt tràn đầy ranh mãnh của mẹ. “Đây là nhật ký của bố con, trước kia mẹ vẫn luôn giữ. Lần trước con hỏi mẹ cái chết của ông ấy thì mẹ đã biết chuyện này không thể lừa gạt con được nữa, cho nên bây giờ giao lại những thứ này cho con.”
Mẹ vừa nói, đôi mắt lại lộ ra chút đau thương: “Bảo Nhi, năm đó thật sự không phải do mẹ tham tiền đâu. Mẹ làm như vậy không chỉ bởi vì bố con muốn con có được hạnh phúc, mà còn bởi vì… nhà họ Trần là một gia đình giàu có, chúng ta thua kém họ rất nhiều. Những năm này mẹ cũng bị ma quỷ xui khiến làm rất nhiều chuyện quá đáng với con. Lần trước con đưa mẹ vào tù, mặc dù trong lòng mẹ vẫn có chút oán hận nhưng sau đó ở trong nhà giam nhiều ngày mẹ mới biết được bản thân đã làm ra những chuyện gì đối với con. Con là con gái của mẹ, trên thế giới này làm gì có người mẹ nào đối xử với con mình ác độc như vậy chứ. Bảo Nhi, con nhất định phải tin rằng con là con ruột của mẹ, thật sự là đứa bé mà mẹ đã mang thai chín tháng mười ngày sinh ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.