Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 153:




Lê Minh Quang đã tính toán rất kỹ tất cả mọi thứ, anh ta để tôi tự quyết định cách xử tử Trần Thanh Vũ. Tôi nộp những bằng chứng kia lên theo lời Lê Minh Quang nói, xưởng của Trần Thanh Vũ đã chế tạo ra những chất có hại cho cơ thể con người, gây ra việc có người tử vong để làm bằng chứng. Trần Thanh Vũ lập tức trở thành một doanh nhân xấu xa và phạm vào tội giết người.
Tôi chịu đựng những ánh mắt chỉ trích mà không dám nói ra lời nào, tôi chỉ biết im lặng chờ đợi thẩm phán ra phán quyết. Khi Trần Thanh Vũ bị phán tử hình, tôi vô cùng giật mình sợ hãi.
Tại sao lại như vậy? Không phải là tù chung thân sao? Sao có thể biến thành tử hình được?
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ bị người ta đưa đi, khi Trần Thanh Vũ rời đi, anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng ngập tràn thù hận.
Anh cho rằng tôi phản bội anh, cho rằng tôi và Lê Minh Quang bắt tay nhau dồn anh vào chỗ chết.
Không phải như vậy, tôi chỉ muốn lấy được thuốc giải rồi sau đó từng bước từng bước tiếp cận Lê Minh Quang, nằm giữ chứng cứ phạm tội của anh ta, cứu Trần Thanh Vũ ra ngoài.
Tại sao lại biến thành tử hình được?
Tôi như phát điên lên, cố gắng đuổi theo Trần Thanh Vũ thì bị một cánh tay bắt lại.
“Huỳnh Bảo Nhi, em nghĩ rằng bây giờ bản thân mình còn có thể cứu được Trần Thanh Vũ sao?”
“Lê Minh Quang, anh lừa tôi.” Tôi quay đầu lại tức giận nhìn Lê Minh Quang nói.
Lê Minh Quang nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi toà án rồi đẩy tôi vào trong xe.
Tôi ôm lấy bụng, vùng vẫy điên cuồng đòi xuống xe nhưng lại bị Lê Minh Quang ngăn lại mọi hành động.
“Em muốn mất con hay sao? Nếu phụ nữ mang thai có cảm xúc quá kích động thì sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng đâu.”
Tôi ôm đứa con trong bụng và giận dữ nhìn Lê Minh Quang.
“Lê Minh Quang, tôi nguyền rủa anh chết không được yên thân.”
“Đáng tiếc thật, bây giờ người chết lại là Trần Thanh Vũ, cậu ta sẽ mang theo nỗi oán hận với em xuống địa ngục, tôi thực sự rất thông cảm với cậu ta đấy.”
Lê Minh Quang đưa khuôn mặt của mình tới gần tôi, nói với tôi bằng giọng lạnh lùng.
Tôi nhìn gương mặt kia của Lê Minh Quang, tức giận giơ tay lên muốn tát vào mặt anh ta một cái nhưng ngay lúc đó Lê Minh Quang lại bắt được cánh tay tôi.
Anh ta nhìn tôi bằng vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng đe doạ nói: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói rồi, em đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, nếu không tôi sẽ trực tiếp giết chết em đấy.”
“Nếu anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, dù sao anh cũng đã giết bao nhiêu người như thế rồi.” Tôi gân cổ lên mỉa mai nói với Lê Minh Quang.
“Làm sao tôi có thể giết em được chứ? Tôi còn muốn kết hôn với em, để cho Trần Thanh Vũ tận mắt chứng kiến người phụ nữ của cậu ta biến thành người phụ nữ của tôi, con trai của cậu ta lại gọi tôi là bố.”
Lê Minh Quang không những không tức giận mà ngược lại còn bật cười, anh ta nhìn tôi một cách điện cuồng và nói.
“Không ngờ anh lại thích làm bố của con người khác như vậy, đúng là một sở thích đặc biệt.” Nghe những lời nói của Lê Minh Quang, tôi không khỏi cong môi lên, chán ghét nói.
Lê Minh Quang nghe vậy, ánh mắt hung ác lạ thường nhìn tôi chằm chằm, anh ta giơ tay lên bóp mạnh lấy cằm của tôi ép tôi nhìn thẳng vào anh ta.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói đừng cố gắng thử thách cơn giận của tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến em phải hối hận.
“Bây giờ tôi hối hận rồi.” Tôi lạnh lùng nhìn Lê Minh Quang, châm chọc nói.
Nếu tôi có thể nhận thức rõ ràng mọi chuyện thì sao có thể gây ra loại tình cảnh hỗn loạn như ngày hôm nay.
Bây giờ tôi chẳng muốn nghĩ gì khác ngoài việc tìm cách đưa Trần Thanh Vũ ra khỏi tù.
Nhưng mà toà án đã lập án phán quyết tử hình thì làm sao tôi có thể cứu Trần Thanh Vũ ra ngoài được đây?
“Không cần nghi ngờ gì nữa, Trần Thanh Vũ nhất định sẽ phải chết, còn về phần thuốc giải đợi sau khi Trần Thanh Vũ chết, tôi sẽ lập tức đưa cho em.”
Lê Minh Quang buông tay ra, lạnh lùng nói với tôi.
Sau khi nghe được lời nói của Lê Minh Quang, bàn tay đang đặt trên bụng của tôi không khỏi run lên.
“Lê Minh Quang, chắc chắn sẽ có ngày anh phải gặp báo ứng.”
“Tôi sẽ chờ.”
Lê Minh Quang không chút sợ hãi nhìn tôi mỉm cười, gương mặt vốn đĩ rất đẹp trai kia trong mắt tôi lúc này lại trở nên vô cùng kinh tởm.
Khi Trần Thanh Vũ bị kết án tử hình, toàn bộ thành phố như bị sóng to gió lớn ập đến.
Dường như không ai có thể ngờ rằng, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thăng mà cuối cùng lại dấn thân vào con đường này.
Kể từ khi xuất hiện trước toà để làm chứng ngày hôm đó, tôi luôn luôn nhốt mình ở trong nhà và không hề muốn ra ngoài.
Mỗi ngày tôi xem những tin tức kia trên máy tính, nhìn những người kia chỉ trích, công kích mình thì tôi vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Lần này, Huỳnh Bảo Nhi tôi đã thực sự trở thành một người nổi tiếng trên mạng.
Những lời nhận xét của bọn họ về tôi đều là lòng dạ rắn rết, âm hiểm độc ác, vô liêm sỉ và lẳng lơ thô tục.
Tôi thậm chí không hề lên tiếng giải thích một lời nào cả.
Ba ngày sau, khi tôi hoàn toàn suy sụp và rơi vào trạng thái mất tinh thần thì Diệu Hoa gọi điện tới và nói cho tôi biết hôm nay là ngày Trần Thanh Vũ bị xử bắn.
“Bảo Nhi, hôm nay Trần Thanh Vũ bị xử bắn, cậu… có biết không?”
“Choang.”
Những lời của Diệu Hoa như giáng một đòn mạnh mẽ vào tim tôi, ly nước tôi cầm trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan ra.
Tôi ngây người nhìn chằm chằm những mảnh vỡ trên mặt đất một lúc lâu.
Cả người tôi như nhũn ra, toàn thân tôi đều đang run rẩy.
Chết…
Trần Thanh Vũ bị xử bắn, anh sẽ chết sao?
“Bảo Nhi, cậu còn đang nghe mình nói không vậy? Bảo Nhi..”
“Ở.. ở đâu?” Tôi dùng hết sức hét ầm lên với Diệu Hoa, hét đến khản cổ.
Tại sao Trần Thanh Vũ có thể chết được? Không thể nào, nhất định là đang nằm mơ, nhất định là tôi đang nằm mơ.
Anh đã đồng ý, anh nói mình còn phải chuộc tội, anh còn chưa cầu xin tôi và con tha thứ, tại sao lại có thể chết như vậy được?
“Cuộc hành quyết xử bắn diễn ra bên phía Cầu Ngà đã kết thúc, bây giờ muộn rồi nên có lẽ cậu chỉ có thể nhìn thấy thi thể thôi. Không, có khả năng thi thể cũng không thấy được nữa.”
Diệu Hoa có chút ưu sầu nói với tôi.
Tôi không thể nghe thấy gì cả, tôi cầm điện thoại, ôm bụng và rời khỏi nhà.
Tôi bước ra khỏi nhà, gọi một chiếc taxi và yêu cầu tài xế đưa tôi đến Cầu Ngà.
Cầu Ngà chính là nơi diễn ra các vụ hành quyết ở thành phố.
Tất cả các tù nhân phạm phải trọng tội sẽ đều bị xử bắn ở Cầu Ngà.
Tôi đã nghĩ rằng nếu mình ra toà làm chứng thì chỉ khiến cho Trần Thanh Vũ bị phản ở tù chung thân mà thôi, ít nhất thì vẫn còn có cơ hội sống sót. Sau này tôi còn có thể cứu anh ra ngoài, nhưng Lê Minh Quang nhất quyết muốn đẩy Trần Thanh Vũ vào chỗ chết.
Anh ta thậm chí còn tạo chứng cứ giả, nói rằng Trần Thanh Vũ buôn bán vũ khí.
Trong thành phố, việc tự do buôn bán vũ khí chính là tội chết, không thể nghi ngờ gì nữa, điều này chắc chắn sẽ đẩy Trần Thanh Vũ vào chỗ chết.
Đầu tiên, Trần Thanh Vũ bị dính vào vấn đề chất lượng của xưởng dẫn đến việc khiến cho khách hàng tử vong, đó là rửa tiền. Bây giờ còn buôn bán vũ khí, mỗi một chứng cứ phạm tội đều nhanh chóng dồn Trần Thanh Vũ vào đường chết, Lê Minh Quang thực sự quá độc ác rồi.
Anh ta mượn tay tôi đâm một nhát dao vào tim Trần Thanh Vũ, để Trần Thanh Vũ rời đi mà trong lòng còn ngập tràn oán hận với tôi.
Trần Thanh Vũ… anh đã nói rằng sẽ tin tưởng tôi mà?
Những gì anh đã nói..
Tôi che mặt, đau đớn nhìn về phía trước.
“Có phải cô có người thân vừa bị xử bắn ở Cầu Ngà không?”
Khi tôi đang nóng lòng muốn đến Cầu Ngà càng sớm càng tốt thì đột nhiên người lái xe ở phía trước quay sang hỏi.
Tôi nghe xong thì kinh ngạc liếc nhìn tài xế, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.
Thấy tôi không nói gì, lái xe tự nhủ: “Ai đã đến Cầu Ngà thì đều bị xử bắn, thi thể sẽ được đưa thẳng đến nhà %3D tang lễ và trực tiếp hỏa táng.”
Tôi không nói được lời nào, chỉ biết siết chặt nắm đấm trong tay.
Trần Thanh Vũ… Trần Thanh Vũ…
Sau khi đến Cầu Ngà, tôi bối rối bước xuống xe, bốn phía đều là lưới sắt, tôi đến trước cửa xin gặp Trần Thanh Vũ.
“Trần Thanh Vũ? Có phải cái người từng là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thăng không? Anh ta đã chết rồi, thị thể vừa được đưa đến lò thiêu.”
“Đã chết rồi?” Tôi mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào người giám ngục đang đứng trước mặt, lẩm bẩm.
“Chín giờ ba mươi sáng nay tiến hành nổ súng, kìa, bên kia vẫn còn vết máu đấy.”
Người gác cổng nhìn tôi một cách kỳ quái, hất cằm lên chỉ vào vết máu cách đó không xa.
Tôi thẫn thờ nhìn qua lưới sắt bên kia, trên nền bê tông vẫn còn có một vũng máu tươi chưa được xử lý sạch sẽ.
Trần Thanh Vũ… thật sự chết rồi sao? Tại sao lại không đợi tôi? Tại sao…
“A.” Tôi đưa tay ôm đầu, hét lên thất thanh.
“Này, cô làm sao vậy?”
Người gác ngục nhìn thấy tôi như vậy thì vẻ mặt khẩn trương lo lắng hỏi tôi.
Tôi nhìn anh ta, muốn nói rằng tôi không sao, tôi rất ổn.
Nhưng… một cơn đau nhói truyền từ bụng đến.
Tôi đau đớn ôm bụng, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.
“Đau quá… đau… đau bụng quá.” Tôi ôm bụng, ánh mắt hoảng sợ nhìn chất lỏng đang chảy ra dưới chân mình.
Vỡ nước ối…
Con… con của tôi..
Không… không thể có chuyện gì được, con của tôi…
“Giúp tôi… giúp tôi… làm ơn giúp tôi..”
Tôi ngã xuống, hoảng sợ nắm lấy tay người giám ngục rồi kêu lên.
“Cô… đợi chút, tôi lập tức đi xin chỉ thị.” Có lẽ đây là lần đầu tiên người giám ngục gặp tình huống này, anh ta kinh hãi nhìn tôi, hoảng sợ nhanh chóng rời khỏi đây.
Tôi ôm bụng, lăn trên mặt đất.
Cơn đau xuyên thấu nuốt trọn cơ thể tôi.
Đau quá…
Cứu tôi… cứu con tôi…
Đau quá..
“Huỳnh Bảo Nhi, tại sao cô lại ở đây? Không phải cô bắt tay với Lê Minh Quang muốn giết chết tôi sao? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Cơn đau quặn lên ở bụng dưới, lúc tôi đang đau đớn nằm trên mặt đất thì đột nhiên có một bóng người che khuất tầm mắt tôi. Tôi không thể nhìn thấy gì cả, cảm giác như mình đang bị người nào đó ôm lấy, bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Trần Thanh Vũ… là anh sao? Trần Thanh Vũ…”
Môi tôi run run, khàn giọng gọi tên Trần Thanh Vũ.
Tôi cảm giác dường như cơ thể của người đang ôm tôi cứng lại, anh dùng lực véo eo tôi một cái như đang muốn vặn gãy nó.
“Cậu chủ, bây giờ không thể đi bệnh viện được, người của Lê Minh Quang theo dõi quá đông.”
“Vậy thì đến căn nhà gỗ ở ngọn núi phía sau, đưa Lê Hoàng Long đến đó %3D hộ sinh cho cô ấy.”
“Vâng.”
Ai đang nói vậy?
Tôi bị cơn đau dưới bụng hành hạ, không ngừng la hét chói tai.
Tôi há miệng muốn cắn lưỡi, một ngón tay đưa vào miệng tôi để tôi cắn xuống. Mắt tôi mờ đi, chỉ nhìn thấy một
khuôn mặt rất mơ hồ.
Trần Thanh Vũ… là anh đúng không? Hay đây chỉ là ảo giác của tôi thôi?
Anh chưa chết có phải không?
“Huỳnh Bảo Nhi, từ giờ về sau, tôi và cô không còn ai nợ ai.”
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.”
Không… đừng mà..
Anh hãy nghe tôi giải thích… Trần Thanh Vũ, tôi không… không phản bội anh, không muốn anh chết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.