Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 155:




“Cô cho rằng bố cô chết là do nhà họ Trần làm sao? Lê Minh Quang nói mà cô cũng tin được, cô thật là ngu hết thuốc chữa mà. Từ đầu đến cuối, cái chết của bố cô đều là ngoài ý muốn, toàn bộ đống nhật ký hay ghi âm gì đó đều là giả. Nếu cô vẫn còn tin lời nói của Lê Minh Quang thì tôi cũng không thể nói gì hơn, nhưng mà tôi muốn nói cho cô biết rằng Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ thật sự nợ cô, nợ con cô. Tuy nhiên trong tim cậu ấy vẫn có cô, rõ ràng biết cô cấu kết với Lê Minh Quang nhưng cậu ấy vẫn không ngăn cản cô, cậu ấy cho rằng cô yêu cậu ấy. Kết quả thì sao chứ, cô chỉ muốn báo thù thôi? Bây giờ cậu ấy đã chết, không phải cô nên vui mừng hay sao? Cô được như ý nguyện rồi đúng không? Cậu ấy vì cô suýt mất mạng vài lần, cậu ấy yêu cô như vậy nhưng cô đối xử với cậu ấy thế nào? Cô nói xem cô có tư cách để chết sao?”
Giọng nói của Lê Hoàng Long gào lên đầy bén nhọn, từng lời nói của anh ta tựa như dao nhọn, cứng rắn đến mức muốn cắt nát trái tim tôi từng mảnh nhỏ.
Tôi khó chịu ôm lấy ngực, khó khăn thở hổn hển.
Trần Thanh Vũ.. thật sự anh hận tôi đến mức này sao? Vì hận tôi mà đến cả đứa con anh cũng đưa đi.
Trần Thanh Vũ…
“Bảo Nhi, đủ rồi, cậu muốn duy trì trạng thái này tới khi nào chứ?” Một tháng sau, tôi dần trở nên im lặng hơn. Dường như tôi chỉ sống trong thế giới của riêng mình, cho dù là ai nói chuyện với tôi thì tôi đều không có phản ứng.
Tôi chỉ ôm chặt cơ thể mình, cố chấp đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Mỗi ngày Diệu Hoa đều sẽ đến đây thăm tôi, hầm canh cho tôi, còn giúp tôi tắm rửa, chăm sóc tôi, nói chuyện với tôi. Đến cả mẹ tôi còn không đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng Diệu Hoa lại chăm sóc tôi như thế.
Không phải tôi không biết, không phải tôi không cảm kích cô ấy, chỉ là bây giờ lòng tôi đã chết, không muốn làm bất cứ cái gì cả.
Diệu Hoa tức giận đặt mạnh chén lên bàn, hầm hầm nhìn tôi rồi gầm lên.
Mắt tôi hơi chuyển động nhưng vẫn im lặng không nói gì, tôi chỉ nhìn Diệu Hoa đang tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu như vậy có thể làm đứa trẻ sống lại sao? Trần Thanh Vũ có thể sống lại sao? Nếu bây giờ cậu không phấn chấn lên thì tập đoàn Trần Thăng sẽ bị thu mua, không phải cậu muốn bảo vệ di vật cuối cùng của Trần Thanh Vũ sao?”
Lời nói của Diệu Hoa khiến cho đôi mắt giống như tro tàn của tôi có thêm chút sức sống.
Tập đoàn Trần Thăng ….
Không sai, đây là công ty của Trần Thanh Vũ, không thể để cho người khác lấy đi được. Cho dù chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, cho dù có mệt mỏi thể nào cũng không thể để người khác lấy đi.
“Mình muốn… ăn cơm.” Thật lâu sau, tôi mấp máy khóe môi cứng đờ, nhìn Diệu Hoa rồi thốt lên bằng một âm thanh giống như đang khóc.
Mắt Diệu Hoa ửng hồng, bổ nhào vào trong lòng ngực tôi, cô ấy ôm lấy bả vai tôi và nói: “Bảo Nhi, cậu phải cố lên, Huỳnh Bảo Nhi mà mình quen biết không phải là thế này, biết không?”
Tôi yếu ớt ngẩng đầu nhìn Diệu Hoa, khẽ đảo đôi mắt rồi khàn giọng nói: “Xin lỗi Diệu Hoa, đã làm cậu lo lång lâu như vậy.”
“Không lâu, chỉ cần cậu có thể phẩn chấn lại thì mình sẽ rất vui vẻ. Huỳnh Bảo Nhi mà mình quen biết sẽ không bị bất kỳ chuyện nào đánh ngã, cậu phải đứng lên, cậu phải đứng lên báo thù.”
Đúng, tôi muốn báo thù, tôi muốn cạnh tranh với Lê Minh Quang.
Anh ta lấy đi thứ gì thuộc về Trần Thanh Vũ thì tôi sẽ giành lấy hết tất cả những thứ đó về.
Những thứ kia đều là của Trần Thanh Vũ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không để cho anh ta đạt được ý đồ.
Từ sau khi Diệu Hoa nói với tôi những lời này, tôi bắt đầu cố ép bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ.
Mỗi ngày tôi đều ép buộc mình, bởi vì sinh non một lần nên cơ thể tôi trở nên rất yếu ớt, điều dưỡng gần ba tháng mới bình phục lại được phần nào.
Trước hôm tôi xuất viện một ngày, Trịnh Phương Thảo đến dây thăm tôi, vành mắt bà ấy hồng hồng, ôm lấy tôi.: “xin lỗi cháu, tôi không biết.”
Sau khi bà ấy nhìn thấy tôi, câu đầu tiên chính là nói xin lỗi với tôi.
Tôi biết Trịnh Phương Thảo đang nói về vấn đề gì, ngày hôm đó là ngày bà ấy và Phương Trung Quân đưa Nguyễn Mỹ ra nước ngoài điều trị cho nên bọn họ không biết Trần Thanh Vũ bị xử bắn, tôi động thai rồi sinh non, đứa trẻ bị chết ngập trong bụng mẹ, và tôi đã nằm ở bệnh viện hơn ba tháng.
“Không sao, cháu không trách di.” Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt giống như mẹ mình, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Tôi thích Trịnh Phương Thảo, đơn giản là thích ánh mắt bà ấy nhìn tôi.
Ánh mắt của Trịnh Phương Thảo nhìn tôi phản phất giống như đang nhìn một món đồ vật trân quý nhất thế gian
“Đã hổ cho cháu rồi, sau này nếu cháu muốn tôi giúp gì thì cứ nói với tôi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi đều sẽ giúp cháu.” Trịnh Phương Thảo vuốt tóc tôi một cách vô cùng dịu dàng mà ấm áp.
Tôi lắc đầu, bình thản nói: “Cháu sẽ không dựa vào bất kỳ người nào cả, cháu có thể tự đứng dậy, cháu muốn làm ra một vùng trời thuộc về riêng mình.”
“Tập đoàn Trần Thăng nợ hơn hai tỷ, cháu chắc chắn muốn gánh khoản nợ này sao?” Trịnh Phương Thảo biết tôi muốn tiếp quản tập đoàn Trần Thăng, bà ấy hơi lo lắng nhìn tôi.
“Cháu chắc chắn.” Tôi bình tĩnh nhìn Trịnh Phương Thảo rồi ngẩng đầu nhìn trời xanh trên đỉnh đầu.
“Sẽ có một ngày, cháu đứng ở nơi cao nhất để nói với mọi người rằng nếu như muốn làm chuyện thì nhất định phải làm cho bằng được, cho dù thành công hay thất bại đều được.”
“Cháu thật sự rất giống Trung Quân.” Trịnh Phương Thảo nghe tôi nói vậy thì hơi bùi ngùi nhận xét.
Tôi cười xấu hổ nói: “Làm sao cháu có thể so với chủ tịch Quân được chứ, trước kia ông ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn nữa trong nửa năm ngắn ngủi đã trở thành một trong mười người giàu nhất thành phố
“Đúng là ông ấy rất có bản lĩnh, nhưng mà cá tính của cháu rất giống với ông ấy, đều rất cứng rằn.” Trịnh Phương Thảo trêu ghẹo nói.
Tôi hơi hâm mộ tình cảm giữa Phương Trung Quân và Trịnh Phương Thảo, nghe nói vợ chồng bọn họ kết hôn mấy chục năm cũng chưa từng cãi nhau. Tuy rằng Phương Trung Quân là người có địa vị cao, bên ngoài đương nhiên sẽ có nhiều cô gái đẹp vờn quanh nhưng mà Phương Trung Quân chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với Trịnh Phương Thảo.
Hai người là đôi vợ chồng mẫu mực trong xã hội thượng lưu, trong giới xã hội thượng lưu này, những cặp Vợ chồng có thể có tình cảm sâu nặng như vậy thật sự vô cùng hiếm thấy.
“Bảo Nhi.” Trong lúc tôi và Trịnh Phương Thảo nói chuyện phiếm, sau lưng tôi vang lên giọng nói của mẹ.
Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy bà xách một hộp cơm đến đây.
Mấy ngày tôi nằm viện, thỉnh thoảng bà sẽ ghé qua thăm nhưng không chịu khó chăm tôi giống như Diệu Hoa, tôi nghe nói gần đây hình như bà đang đi làm giúp việc ở đâu đó.
“Mỹ Phân? Đã lâu không gặp.” Trịnh Phương Thảo vừa nhìn thấy mẹ tôi đã nhiệt tình chào hỏi, nhưng mà khi mẹ tôi vừa nhìn thấy Trịnh Phương Thảo thì vẻ mặt lại trở nên trắng bệch.
“Bà chủ… bà… sao bà lại đến đây?”
Mẹ tôi cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng tôi nhìn thấy cơ thể. bà đang không ngừng run rẩy, đến cả hộp cơm cầm trên tay cũng run theo.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao mẹ lại sợ Trịnh Phương Thảo đến vậy? Trịnh Phương Thảo rất đáng sợ sao?
Tôi nhớ lần trước có một lần tôi nằm viện, Trịnh Phương Thảo có đến thăm tôi và cũng trùng hợp gặp được mẹ tôi, lúc ấy cảm xúc của mẹ cũng rất kỳ lạ.
“Bảo Nhi xuất viện, tôi cố ý đến đây thăm cháu nó.” Trịnh Phương Thảo chỉ nhẹ nhàng giải thích.
Mẹ lo lắng đi đến bên cạnh tôi, bàn tay lạnh băng run rẩy nắm lấy tay của tôi, kéo tôi lại gần bà và nói: “Bà chủ, cơ thể Bảo Nhi vẫn còn hơi yếu, tôi đưa con bé về trước.”
“Có rảnh thì đến thăm tôi nhé. Bảo Nhi, cửa lớn nhà họ Nguyễn luôn mở rộng đón cháu, cháu có thể thường xuyên đến tìm tôi. Nếu công việc có gì không hiểu cũng có thể đến học hỏi Trung Quân.”
Đối với nỗi hoảng loạn mâu thuẫn của mẹ, Trịnh Phương Thảo cũng không tức giận mà ngược lại vô cùng vui vẻ nói với tôi.
Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo rồi nhẹ nhàng gật đầu, Phương Trung Quân nhất định là một thầy giáo giỏi về mặt quản lý thương mại, nếu sau này tôi gặp phải chuyện gì không hiểu thì có thể đến nhà họ Nguyễn xin ông ấy chỉ bảo.
Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo lên xe rời đi, quay đầu lại nhìn mẹ đang kéo tôi đi về phía đường đối diện.
“Mẹ, sao vậy?” Thái độ của mẹ đối với Trịnh Phương Thảo thật sự khiến tôi vô cùng tò mò.
Vì sao mỗi lần mẹ nhìn thấy Trịnh Phương Thảo đều giống như gặp ma vậy chứ?
“Không… không có gì cả.” Mẹ lấy lại tinh thần, hơi hoảng sợ nhìn tôi rồi sau đó mới miễn cưỡng lắc đầu nói với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ của mẹ thì cảm giác mẹ có gì đó không đúng.
“Mẹ, có phải mẹ và Trịnh Phương Thảo đã từng có ân oán gì không?” Tôi nhíu mày, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của bà.
Nếu không phải tuổi trẻ có ân oán thì vì sao mỗi lần nhìn thấy Trịnh Phương Thảo, bà đều sẽ hoảng loạn như vậy? Chẳng lẽ là chột dạ sao?
“Cái đứa nhỏ này, nói cái gì vậy chứ? Mẹ và bà chủ thì có ân oán gì, chỉ là khi còn trẻ đã từng làm bảo mẫu ở nhà họ Nguyễn thôi. Được rồi, chúng ta nhanh về nhà đi, mẹ nấu cho con một bàn đồ ăn ngon.”
Mẹ lấy lại tinh thần, nói qua loa với tôi.
Tôi nhìn biểu cảm trên mặt mẹ, mím chặt môi nhìn bà.
Tuy rằng tôi cảm thấy cảm xúc của bà vô cùng kỳ lạ nhưng bởi vì không đoán được rốt cuộc bà đang nghĩ gì nên chỉ có thể đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng xuống.
Sau khi tôi và mẹ ngồi xe về đến nhà thì Huỳnh Sang đang nấu cơm ở trong bếp.
Tôi nhìn thấy Huỳnh Sang nấu cơm trong bếp, tròng mắt suýt nữa đã rớt ra ngoài.
“Em con đã học được cách trưởng thành rồi.” Mẹ vui mừng khen Huỳnh Sang với tôi.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khôn nguôi tràn đầy trên gương mặt bà nhưng không nói gì.
Nếu Huỳnh Sang thật sự học được cách thay đổi thì cũng là một chuyện tốt, nhưng mà… cũng chưa chắc.
Tôi nhàn nhạt nhìn Huỳnh Sang một cái rồi rũ mắt xuống.
Tốt chỉ là nhất thời, có lẽ hư hỏng mới là cả đời,
Đây chính là đánh giá của tôi về Huỳnh Sang.
Nằm trong bệnh viện ba tháng, tôi cảm giác giống như mình đã được trọng sinh.
Lúc ăn cơm, Huỳnh Sang có vẻ đặc biệt ân cần, luôn gắp đồ ăn cho tôi, ngay lập tức tôi nhạy cảm liếc nhìn Huỳnh Sang một cái nhưng không nói gì.
Vốn dĩ từ trước đến nay tình cảm giữa tôi và Huỳnh Sang đã không có gì tốt đẹp nên đương nhiên tôi cũng không có gì để nói.
Đột nhiên Huỳnh Sang đối xử tốt với tôi như vậy, không phải chuyện gian trá thì cũng là có chuyện nhờ vả, nhất định là có gì đó.
Quả nhiên…
Vừa mới ăn được nửa bữa cơm, Huỳnh Sang đã đặt đũa xuống rồi liếm môi nhìn tôi và nói: “Chị, bây giờ chị sắp tiếp quản tập đoàn Trần Thăng rồi, sau này chị chính là tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thăng. Tuy rằng bây giờ danh tiếng của tập đoàn Trần Thăng rất xấu, lại còn còn nợ ngập đầu nhưng nếu chị tiếp quản, vậy thì em sẽ giúp chị một tay.”
Tôi im lặng nhìn dáng vẻ nịnh nọt mỉm cười của Huỳnh Sang, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”
“Bây giờ chắc chắn là chị không có dư tiền lương thuê bảo vệ đúng không? Không sao, để đền bù hành động vô lễ trước kia của em nên em quyết định đến tập đoàn Trần Thăng của chị làm bảo vệ, chị đồng ý không?”
“Bảo Nhi, em con có thể nghĩ như vậy vì con thì cũng rất tốt rồi, hay là con để nó đến tập đoàn Trần Thăng làm việc đi.”
Gương mặt mẹ cũng tràn đầy mong chờ nhìn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.