Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 156:




“Lần tuyển dụng bảo vệ này của tập đoàn Trần Thăng là do bên bộ phận nhân sự phụ trách, mặc dù con tiếp nhận toàn bộ mọi chuyện của tập đoàn Trần Thăng nhưng mà về việc tuyển dụng người mới thì sẽ không lo nhiều.”
Tôi nhàn nhạt nhìn mẹ một cái rồi nói.
Mặc dù tôi không hiểu trong đầu Huỳnh Sang thật sự muốn giúp đỡ tôi hay là có mục đích gì khác.
“Vậy được rồi, mẹ sẽ bảo em trai con đi nộp đơn xin vào làm, đến lúc đó con chăm sóc thằng bé nhiều một chút là được, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà.”
Lần này mẹ không cưỡng ép tôi nhét Huỳnh Sang vào công ty nữa, điều này trái lại khiến cho tôi cảm thấy khá bất ngờ.
Cảm giác tôi mới vừa nằm viện mấy tháng mà hình như mẹ và Huỳnh Sang đã thay đổi rất nhiều thì phải?
Hay tất cả những chuyện này đều là ảo giác của tôi?
Sau khi cơm nước xong thì Huỳnh Sang nói rằng phải đến tập đoàn Trần Thăng đưa đơn xin việc. Mẹ kéo tôi vào phòng của bà, nói xin lỗi với tôi rồi còn bảo là những chuyện kia đều do Lê Minh Quang bảo bà làm như vậy. Chính vì thế bà mới đưa đoạn thu âm giả và quyển nhật ký kia cho tôi.
Vốn dĩ tôi không hề muốn truy cứu chuyện này nhưng mà nếu như bà đã chủ động đề cập tới thì tôi cũng lên tiếng hỏi.
“Thật sự là Lê Minh Quang sao?”
Thật ra thì tôi hơi không tin, tôi cảm thấy chiếc máy tính xách tay kia và đoạn thu âm không phải là Lê Minh Quang giao cho mẹ.
Dù sao thì quả thật Lê Minh Quang cũng muốn lợi dụng cái chết của cha tôi để khơi mào lên thù hận của tôi đối với nhà họ Trần, nhưng mà về chuyện đoạn thu âm và máy tính xách tay của mẹ, chỉ sợ rằng không đơn giản như vậy.
“Đương nhiên là cậu ta rồi, ngoại trừ cậu ta thì còn có thể là ai được nữa chứ? Trước kia mẹ còn tưởng rằng cái cậu Lê Minh Quang đấy là người tốt nhưng thật không ngờ cậu ta lại làm ra những chuyện như thế này. Bảo Nhi, cũng may cuối cùng con không yêu đương với cậu ta, bằng không thì chỉ sợ rằng những ngày sau của con sẽ rất khó sống đấy.” Đáy mắt mẹ thoáng qua một tia sáng, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị tôi phát giác được.
Mẹ đang nói dối.
Chắc chắn chuyện này có liên quan đến Nguyễn Mỹ.
“Mẹ, mẹ và Nguyễn Mỹ có quan hệ thế nào vậy?” Tôi giống như vô tình đề cập tới vấn đề này, trực tiếp hỏi về quan hệ của mẹ và Nguyễn Mỹ.
Mẹ nghe thấy tôi hỏi như vậy thì đột nhiên khuôn mặt trở nên cứng đờ.
Bà thận trọng ngẩng đầu lên, giống như đang cân nhắc phải nói với tôi như thể nào.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của mẹ thì nhàn nhạt hỏi tiếp: “Hình như có vẻ mẹ rất thích Nguyễn Mỹ nhỉ, trước đây mọi người có quen biết với nhau sao?”
Tôi thật sự không biết trước đây mẹ có quen biết với Nguyễn Mỹ đấy.
Dù sao thì Nguyễn Mỹ cũng là minh tinh nổi tiếng, gia đình lại giàu có nên không thể nào có liên quan đến nhà chúng tôi được. Cho dù trước đây mẹ có làm bảo mẫu trong gia đình Nguyễn Mỹ đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Khi đó Nguyễn Mỹ cũng chỉ mới được sinh ra, làm sao tình cảm của bọn họ có thể tốt đến mức như thế chứ?
Huống chi tôi và Nguyễn Mỹ vẫn luôn giữ thế đối địch, có cô ta thì không có tôi, cô ta hận không thể giết chết tôi, tôi cũng hận không thể giết chết cô ta. Như vậy thì làm sao mẹ với Nguyễn Mỹ lại có liên quan được cơ chứ?
Những hành vi cử chỉ kỳ quái của mẹ đối với Nguyễn Mỹ khiến tôi vô cùng hoài nghi.
“Mỹ là một đứa bé ngoan, con bé rất hiền lành dễ thương. Bảo Nhi, mẹ không muốn con làm hại con bé.” Mẹ nhìn tôi, khuôn mặt vô cùng kiên định nói với tôi.
Tôi nghe thấy mẹ nói Nguyễn Mỹ hiền lành thì không khỏi cười nhạo nhếch khóe môi: “Mẹ, con không nghe lầm chứ? Bây giờ mẹ lại nói Nguyễn Mỹ hiền lành sao?”
Nếu như Nguyễn Mỹ mà hiền lành thì trên thế giới này không còn người hiền lành nữa rồi.
Dường như mẹ đã bị lời nói của tôi kích thích, đột nhiên bà trở nên kích động lạ thường, dùng một thái độ cương quyết nói với tôi: “Mẹ đã nói rồi, Mỹ là một đứa bé rất hiền lành. Mẹ bảo con không được làm tổn thương đến con bé, con có nghe thấy không?”
“Con bé Mỹ? Quan hệ của hai người thân mật đến như vậy à?” Tôi châm chọc đứng dậy, lãnh đạm nhìn mẹ.
Vì một người ngoài mà mẹ luôn làm tổn thương tôi, bây giờ trong lòng tôi vô cùng nghi ngờ tôi không phải là đứa trẻ do bà sinh ra.
“Tóm lại nếu như con dám làm hại con bé thì mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con đâu.”
“Cô ta là con gái của mẹ à?” Tôi nhìn thấy dáng vẻ mẹ kích động như vậy thì lạnh lùng nói.
“Con… con nói nhăng nói cuội gì vậy? Mỹ là con gái cưng của nhà họ Nguyễn, thân phận cao quý.” Mẹ bị lời nói của tôi kích thích, bà giống như chột dạ mà kích động hét ầm lên với tôi.
“Mẹ, con mới là con gái của mẹ đấy. Nếu như mẹ cứ hết lời bênh vực cho Nguyễn Mỹ như thế thì quả thật sẽ khiến con nghi ngờ mẹ và Nguyễn Mỹ có quan hệ nào đó không thể để người khác biết được.” Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt của mẹ dần dần trở nên bực bội.
“Con điên thật rồi sao, con là con cái của nhà họ Huỳnh mà. Bảo Nhi, con nhất định phải nhớ cho rõ, con là con gái của mẹ, là người nhà họ Huỳnh.”
Tại sao mẹ cứ luôn nhấn mạnh tôi là con cái của nhà họ Huỳnh chứ?
Tôi cau mày, không để ý đến những lời thao thao bất tuyệt của mẹ nữa. Cho dù cuối cùng mẹ và Nguyễn Mỹ có quan hệ không thể nói như thế nào đi nữa thì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần Nguyễn Mỹ không chọc vào tôi thì tôi sẽ mặc kệ cô ta. Nhưng mà một khi cô ta đã chọc đến tôi thì tôi sẽ không nương tay đâu.
Tôi tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Trần Thăng, gánh chịu hết những món nợ của tập đoàn. Người ngoài đều nói tôi là một đứa ngu, rõ ràng tập đoàn Trần Thăng đã sắp phá sản, vậy mà tôi lại tiếp nhận thì đầu óc chắc chắn có vấn đề rồi.
Cho dù những người đó có nhận xét tôi như thế nào thì tôi vẫn cố chấp làm chuyện mà tôi muốn như cũ.
Bởi vì những chuyện trước kia của tập đoàn Trần Thăng bị lan truyền nhanh chóng nên bây giờ danh tiếng của tập đoàn đã vô cùng kém, căn bản không hề có bất kỳ một công ty nào muốn hợp tác làm ăn với tập đoàn.
Nhưng tôi tin tưởng rằng nếu như tôi chịu bỏ công sức ra cố gắng thì sẽ nhận được hồi báo.
Tôi bắt đầu tiếp nhận những công việc của tập đoàn, nhưng tình huống lại không được thuận lợi cho lắm. Vì những chuyện trước kia nên đã ảnh hưởng tới cả danh tiếng trên mạng của tôi.
Tuy nhiên tôi vẫn không tức giận, vẫn tự vẽ bản thiết kế mỗi ngày như cũ rồi đăng lên phòng làm việc trên mạng, hy vọng sẽ có một người nào đó nhìn ra được tài năng của tôi.
Diệu Hoa cũng đến giúp tôi, hai người chúng tôi cùng nhau chống đỡ toàn bộ tập đoàn Trần Thăng.
Trái lại Lê Minh Quang cũng không gây thêm phiền phức gì cho tôi cả, nghe Diệu Hoa nói rằng gần đây Lê Minh Quang không hề để ý đến việc làm của tôi. Có lẽ Trần Thanh Vũ đã chết, điều này khiến cho Lê Minh Quang thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ toàn bộ sức lực của Lê Minh Quang đều đặt vào việc phát triển tập đoàn, đương nhiên sẽ không quan tâm đến tôi rồi.
“Bảo Nhi, có một tin tốt này.”
Hai tháng sau, vào lúc tôi đang cực khổ kinh doanh tập đoàn Trần Thăng, mặc dù chỉ nhận được mấy đơn hàng nho nhỏ nhưng đối với thành quả như vậy thì tôi vẫn khá hài lòng.
Ngay lúc tôi vừa xử lý xong một đơn đặt hàng thiết kế thì Diệu Hoa hấp tấp xông vào phòng làm việc của tôi, trong tay cô ấy cầm một tấm thiệp mời, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nhìn tôi.
“Sao vậy? Có chuyện gì mà vui vẻ thế?” Tôi lấy mắt kiếng trên sống mũi xuống, xoa xoa cảm giác khó chịu trên trán.
“Đây này, cậu xem thử đi. Nếu như chúng ta giành được giải nhất thì tuyệt đối có thể cứu vãn lại danh tiếng của tập đoàn Trần Thăng, lúc kinh doanh cũng sẽ có độ tín nhiệm cao hơn.” Diệu Hoa đưa tấm thiệp kia cho tôi rồi vội vàng nói.
Tôi nhìn tấm thiệp kia rồi lật vào trong đọc thử, sau khi đọc xong tôi cũng rất vui vẻ nói: “Chuyện này là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, trong này có viết hoan nghênh tất cả các nhà thiết kế tham gia, chỉ cần giao ra tác phẩm trước đây mà bản thân đã tứng thiết kế, sau đó tiến hành thẩm tra lại thì lập tức có cơ hội dự thi.”
“Được, chúng ta ghi danh dự thi ngay đi.”
Tôi nhìn Diệu Hoa, vẻ mặt tràn đầy kích động nói.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng đã đợi được một cơ hội lộ mặt rồi.
Đây là một cuộc thi thiết kế, người tổ chức là một công ty thiết kế bên Pháp. Lần này bởi vì họ muốn tìm kiếm người hợp tác, muốn xem thử nhà thiết kế nào phù hợp với suy nghĩ của họ rồi sẽ ký hợp đồng với công ty đó.
Cuộc thi gồm có ba vòng, vòng thứ nhất chỉ có mười người. Cho dù báo danh nhiều bao nhiêu, có bao nhiêu nhân tài đi chăng nữa thì vòng thứ nhất thì có mười người được tham dự.
Vòng thứ hai chỉ còn lại tám người tham gia.
Vòng thứ ba là trận chung kết, chỉ có bốn người có thể tiến vào vòng thứ ba thôi.
Sau cùng thì chỉ có một người hạng nhất, cũng chính là người hạng nhất đó mới có thể trở thành công ty hợp tác với công ty bên Pháp.
Cho dù có bao nhiêu khó khăn thì lần này tôi cũng nhất định phải giành được hạng nhất.
Sau khi ghi danh thành công, tôi lập tức đến thư viện để xem những tài liệu liên quan đến thiết kế.
Đối với cuộc thi thiết kế lần này, tôi vô cùng coi trọng bởi vì đây là cơ hội trở mình của tập đoàn Trần Thăng. Vì có thể khiến tập đoàn Trần Thăng đứng dậy một lần nữa, tôi phải càng cố gắng.
“Cô ơi, cô rất thích thiết kế sao?” Vào lúc tôi nhìn vào cuốn sách thiết kế trong tay mà ngẩn người thì có một âm thanh cứng rắn vang lên từ sau lưng.
Tôi nghe vậy thì cầm lấy quyển sách quay đầu lại, ngay lập tức tôi nhìn thấy một gương mặt tuấn tú đẹp trai.
Là một người đàn ông nước ngoài.
Anh ta toét miệng cười lộ ra một hàm răng trắng sáng, anh ta chỉ vào quyển sách thiết kế trong tay tôi với vẻ rất hưng phấn.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, dường như cũng là một người yêu thích thiết kế.
Tôi gật đầu một cái, nhếch môi nói với anh ta: “Đúng vậy, tôi rất thích thiết kế, tôi là một nhà thiết kế áo cưới chuyên nghiệp.”
“Trùng hợp vậy? Tôi là một nhà thiết kế áo cưới đấy.”
Mặc dù anh ta là người nước ngoài nhưng miễn cưỡng cũng có thể nói được tiếng Việt lưu loát.
Tôi và anh ta cùng đi ra bàn phía bên ngoài để ngồi xuống trò chuyện, anh ta giới thiệu tên mình cho tôi biết.
Anh ta tên là Độc Lập, một cái tên rất đặc biệt.
Tôi nói tôi tên là Huỳnh Bảo Nhi, anh ta bảo cái tên này nghe rất êm tai, tôi cũng lễ phép cảm ơn anh ta.
Kế đó, hai người chúng tôi cứ luôn thảo luận về phương diện thiết kế.
Anh ta có những nhận xét rất đặc biệt về thiết kế, sau khi nghe xong lời nói của anh ta thì tôi đã thông suốt được rất nhiều điều.
Vốn dĩ tôi không hề có chút linh cảm nào, đang vô cùng sốt ruột không biết phải làm sao thì không ngờ ông trời lại có mắt, giúp đỡ người gặp nạn.
“Độc Lập, tôi nghĩ là tôi đã biết phải thiết kế như thế nào cho cuộc thi tranh giải lần này rồi.”
Chúng tôi trò chuyện tới hơn mười hai giờ trưa, sau khi ra khỏi thư viện thì tôi vô cùng hưng phấn nói với Độc Lập
Tôi đã có được một chút linh cám, bây giờ chỉ muốn mau chóng trở về để vẽ lại những linh cảm của mình lên giấy.
“Không định mời tôi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng sao.” Độc Lập nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy chế giễu nói.
Mặc dù bây giờ tôi rất muốn trở về để vẽ lại những linh cảm kia nhưng mà Độc Lập đã giúp đỡ tôi một việc quan trọng như vậy, tôi đương nhiên phải cảm ơn anh ta thật tốt rồi.
Tôi khẽ gật đầu, đưa Độc Lập đến một quán ăn Hàn Quốc. Độc Lập nói anh ta rất thích những món ăn Hàn Quốc, nhất là thức ăn Hàn Quốc ở thành phố này, mùi vị rất ngon.
Chúng tôi ngồi ăn cơm trong phòng ăn, trò chuyện được một lúc thì Độc Lập biết tôi muốn tham gia cuộc thi thiết kế vào tháng sau, vẻ mặt anh ta hơi kỳ lạ.
“Sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng đại diện cho công ty nào tham gia sao?” Tôi nhíu mày nhìn Độc Lập nói.
Nếu như Độc Lập cũng là một trong những tuyển thủ kia thì rất có thể anh ta sẽ trở thành một đối thủ khá mạnh với tôi.
Từ những lời nói hay cử chỉ của Độc Lập thì tôi có thể nhận ra anh ta là một người rất am hiểu về thiết kế.
“Không, tôi không có dự thi.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Độc Lập mang theo một nụ cười. Khi nghe thấy Độc Lập không tham gia cuộc thi, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Độc Lập thật sự dự thi, bằng năng lực của tôi mà muốn cạnh tranh với Độc Lập thì quả thật hơi khó khăn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.