Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 173:




“Chuyện đốt xưởng có phải do em làm không? Vừa rồi em và Nguyễn Mỹ đang làm gì đấy? Chi phiếu trong tay em là thế nào? Đừng nói với chị rằng tình cảm của em và Nguyễn Mỹ đã tốt đến mức cô ta có thể đưa tiền cho em xài nhé?”
Tôi cười lạnh nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Huỳnh Sang rồi giễu cợt nói.
Ánh mắt Huỳnh Sang lộ ra tia hung ác, nó nhìn về phía tôi rồi gầm lên: “Huỳnh Bảo Nhi, chị muốn nói gì thì cứ nói gì. Em nói cho chị biết, nếu như hôm nay chị đã biết được gì đó thì cũng đừng trách em không nương tay.” “Giết cô ta đi.” Sau khi Nguyễn Mỹ liếc nhìn tôi thì ra lệnh cho
Huỳnh Sang.
Ngay lập tức, Huỳnh Sang nhào vào người tôi, tôi không ngờ lòng dạ của Nguyễn Mỹ lại độc ác như vậy.
Cũng may vừa rồi tôi đã ghi lại cuộc đối thoại của Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang. Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người họ.
Tôi đè chiếc điện thoại di động xuống sâu trong túi, cố gắng trấn định bản thân rồi nhìn Huỳnh Sang mà giễu cợt lặp lại một lần nữa: “Huỳnh Sang, trận phóng hỏa rạng sáng hôm nay là do em làm có đúng không?” “Là em thì sao hả? Dù sao chị cũng phải chết, em không ngại nói cho chị biết luôn, chuyện lần trước cũng là do em làm đấy” Huỳnh Sang cười trào phúng, có lẽ nó cảm thấy tôi sẽ khó thoát khỏi tai kiếp lần này nên mới có dáng vẻ không sợ hãi như vậy. “Là Nguyễn Mỹ bảo em làm sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nguyễn Mỹ rồi nói với Huỳnh “Chị sắp chết đến nên rồi, hỏi những chuyện này còn có ý
Sang. nghĩa gì không?” Huỳnh Sang lấy một con dao từ trong túi ra, sau đó đi về phía tôi.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Huỳnh Sang thì trong lòng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Vốn dĩ tôi đã biết Huỳnh Sang là một con người như vậy, cho nên đối với việc nó trở nên tàn bạo như thế này thì đương nhiên tôi không hề ngạc nhiên, cũng không hề cảm thấy đau lòng khổ sở. “Cũng chính vì chị sắp chết nên mới muốn hỏi cho rõ, tất cả những chuyện này có phải là âm mưu của em và Nguyễn Mỹ không?” Tôi nhìn Nguyễn Mỹ rồi lạnh lùng nói. Nguyễn Mỹ sờ sờ lọn tóc xoăn của mình, dung mạo xinh đẹp của cô ta sát lại gần tôi rồi cười nói: “Không sai, chính là tôi làm đấy, thế cô muốn gì? Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói với cô từ lâu rồi, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết. Cô cho rằng lần trước cô may mắn thoát chết thì lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Vốn dĩ tôi định từ từ hành hạ cô, giam cầm cô lại nhưng đáng tiếc, cô lại muốn chết nhanh như vậy. Nếu như tôi không tác thành cho cô thì thật có lỗi với cô quá rồi.” “Cô thật hèn hạ.” Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Mỹ rồi phun ra bốn chữ.
Nguyễn Mỹ cười thật to, giống như một con gà mái đang động dục vậy. Tôi chán ghét nhìn Nguyễn Mỹ, hai tay dùng sức nắm chặt lại thành quyền. “Hèn hạ thì sao chứ? Huỳnh Bảo Nhi, cô có biết đã rất nhiều đêm tôi luôn muốn uống máu cô, rút gân cô ra, tôi muốn cô sống không bằng chết như thế nào không?” Lời nói âm hiểm của Nguyễn Mỹ vang lên khiến cả người tôi lạnh như băng.
Tôi vẫn luôn biết Nguyễn Mỹ vô cùng oán hận tôi, nhưng khi nghe thấy lời nói tàn bạo như vậy thì cũng không tránh khỏi hơi run rẩy. “Huỳnh Sang, mau ra tay đi, giết Huỳnh Bảo Nhi.” Đôi mắt lạnh lẽo của Nguyễn Mỹ liếc nhìn tôi rồi ra lệnh cho Huỳnh Sang.
Tôi vội vàng đè chặt chiếc điện thoại trong tay, cố gắng trước khi Huỳnh Sang ra tay với tôi thì ném chiếc điện thoại đến bụi cỏ cách đó không xa.
Nếu như điện thoại di động năm trên người tôi, một lát tôi xảy ra chuyện thì bọn họ nhất định sẽ lục soát ra được và lấy đi. “Huỳnh Bảo Nhi, chị đừng trách em, muốn trách thì hãy trách bản thân chị đi.”
Vẻ mặt Huỳnh Sang dữ tợn giơ con dao trong tay lên đâm về phía tôi. Tôi nhìn thấy động tác của Huỳnh Sang vô cùng dứt khoát, không hề có một chút áy náy nào với tôi thì trong lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Đều là máu mủ ruột thịt, nhưng mà tại sao mẹ và Huỳnh Sang lại đối xử với tôi ác độc như vậy chứ?
Tôi lấy tay chống lại hai cánh tay của Huỳnh Sang, không để nó được như ý. Dường như Huỳnh Sang không ngờ sức lực của tôi lớn như vậy, nó tức giận giơ chân lên đạp vào ngực tôi một phát.
Tôi không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau, cả người bị Huỳnh Sang đá đến ngã xuống đất. “Huỳnh Bảo Nhi, cô đi chết đi.” Nguyễn Mỹ vừa đứng đó nhìn tôi bị Huỳnh Sang bắt nạt vừa lên tiếng hô. Tôi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Mỹ, hai tay dùng sức nắm thật chặt kiềm chế tâm trạng của mình.
Nguyễn Mỹ… Huỳnh Sang… các người đều muốn tôi chết, nhưng mà… hết lần này đến lần khác tôi sẽ không để các người được như ý nguyện đâu.
Vào lúc Huỳnh Sang cầm dao đâm thẳng vào ngực tôi thì tôi lập tức giơ chân lên, đạp vào ngực Huỳnh Sang một cước thật mạnh.
Huỳnh Sang bị đau, phát ra một tiếng thét chói tai, con dao trong tay rơi trên mặt đất.
Trong lúc Huỳnh Sang đang vô cùng đau đớn, tôi bò dậy từ dưới đất rồi cố gắng chạy trốn khỏi đó. Nào ngờ vào lúc này, Nguyễn Mỹ lại nắm lấy tóc tôi và kéo tôi lại. “Huỳnh Bảo Nhi, cô cho rằng hôm nay tôi sẽ để cô rời khỏi được đây sao? Vì để tránh tai họa về sau, đương nhiên hôm nay cô chắc chắn phải chết.”
Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Mỹ lại tỏ ra vô cùng dữ tợn.
Cô ta nhặt con dao dưới đất lên, ép sát vào cơ thể tôi, ánh mắt âm hiểm đáng sợ nhìn chằm chằm vào người tôi.
Tôi thấy Nguyễn Mỹ đang từng bước đến gần mình, cả người tôi lập tức trở nên lạnh cóng. Vừa rồi tôi bị Nguyễn Mỹ đối xử thô bạo như vậy nên bây giờ cơ thể vẫn còn một chút đau, hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng lại cô ta nữa. “Hay là cô ngoan ngoãn chịu chết đi.” Nguyễn Mỹ nằm chặt con dao trong tay, con ngươi tàn độc hung hăng đâm loạn về phía tôi. Tôi vừa muốn né tránh động tác của Nguyễn Mỹ, nhưng chợt phát hiện đã không kịp nữa rồi.
Mắt thấy con dao trong tay Nguyễn Mỹ đang đâm tới người tôi, cả cơ thể tôi khẽ co lại, không biết làm thế nào, đột nhiên tôi nhìn thấy Nguyễn Mỹ đang mang giày cao gót.
Tôi khẽ cắn răng, dùng sức sức lực của toàn thân đá vào chân Nguyễn Mỹ một cước.
Hôm nay Nguyễn Mỹ mang một đôi giày khá cao, sau khi bị tôi đạp một cước thì cả người cô ta đều quỳ xuống. Tôi cố gắng bò về phía trước, nhưng âm thanh của Huỳnh Sang phía sau lưng lại lập tức vang lên. “Huỳnh Bảo Nhi, chị cho rằng chị có thể chạy thoát sao?” Tôi cắn môi, cố sức bò, cố gắng…
Hết đường rồi.
Phía sau tôi là một vách nghiêng của sườn núi, trông có vẻ rất sâu. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cả người không nhịn được mà run rẩy. “Chạy sao? Có bản lĩnh thì chị tiếp tục chạy đi, ngược lại em cũng muốn xem thử rốt cuộc chị sẽ chạy đến khi nào.”
Âm thanh kinh khủng đe dọa vang lên từ phía sau, đập vào lỗ tai tôi.
Tôi cảm giác lòng bàn tay mình vẫn luôn đổ mồ hôi suốt. Tôi quay đầu lại, Huỳnh Sang lập tức giơ chân lên đá vào người tôi.
Huỳnh Bảo Nhi, hôm nay chính là ngày giố của chị “A.” Tôi phát ra một tiếng thét chói tai, hoảng loạn đưa tay ra muốn bắt lấy một vật gì đó nhưng làm thế nào cũng không bắt được. Tôi nhìn thấy Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ đang mỉm cười một cách đầy mưu mô, trong lòng tôi vô cùng không cam lòng.
Chẳng lẽ tôi thật sự phải chết ở đây sao?
Không… không thể được… tuyệt đối không thể chết như vậy ở đây được…
Đúng… tôi không thể chết ở đây…
Bóng tối dần dần chiếm đoạt khắp cơ thể tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang, sau đó khuôn mặt của bọn họ ngày càng trở nên nhỏ hơn và biến mất không còn nhìn thấy được nữa.
Những nhánh cây lớn và các tảng đá phía ngoài xẹt qua cơ thể tôi, rất đau…
Tôi không chịu được phát ra một tiếng kêu đau đến thấu xương, dường như đầu tôi đã đụng phải một thứ gì đó rồi cả người tôi lâm vào trạng thái hôn mê. “Đi nhanh một chút, bọn họ đến rồi kìa.” “Để em cõng anh nhé, anh đang bị bệnh mà.” “Em tên… là gì thế…” “Đừng nói chuyện, bọn họ sắp tới rồi. Anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh mà” “Trần Thanh Vũ… anh tên là Trần Thanh Vũ… Chờ đến khi anh lớn lên, anh sẽ cưới em, chỉ thích một mình em thôi có được không? Em có đồng ý gả cho anh, làm vợ của anh không?” “Anh muốn cưới em sao?” “Ừ, chờ anh lớn lên rồi thì sẽ cưới em, cho em làm cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này có được không?” “Vậy cả đời này anh sẽ chỉ yêu một người phụ nữ là em sao?” “Đúng vậy, cả đời chỉ thích một mình em thôi.” “Được, vậy em sẽ đồng ý với anh. Em tên là Huỳnh Bảo Nhi, anh nhớ chưa đấy? Chúng ta đã hứa với nhau rồi nhé, sau này anh phải cưới em đẩy, chỉ có thể thích một mình em thôi, không thể thích người phụ nữ nào khác đâu.” “Nghéo tay một trăm lần, quyết không nuốt lời.” “A…” “Bánh bao…”
Thật là nhiều âm thanh, thật là nhiều âm thanh cứ luôn hiện lên trong đầu tôi.
Trần Thanh Vũ…
Huỳnh Bảo Nhi… còn có Nguyễn Mỹ?
Cậu bé trai tuấn tú kia là Trần Thanh Vũ sao?
Đứa trẻ có vẻ mặt yên tĩnh kia là Nguyễn Mỹ ư?
Còn có cái người đang cố gắng cõng Trần Thanh Vũ, từng bước đi trên đường núi đó là tôi sao?
Thì ra… vào năm mười hai tuổi đấy, chúng tôi đã quen biết nhau rồi.
Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy tôi đi lên núi chơi thì gặp phải có một đám người lừa gạt, bọn họ bắt nhốt tôi. Sau đó Trần Thanh Vũ bị sốt, bọn họ muốn vứt bỏ Trần Thanh Vũ nhưng tôi không đành lòng nên đã ra chút mưu kế nhỏ để dời đi sự chú ý của những tên cướp kia, sau đó thì cõng Trần Thanh Vũ và dẫn Nguyễn Mỹ cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng mà vào lúc chúng tôi chạy trốn, tôi đã vô tình bị lăn từ trên núi xuống, khi đó Trần Thanh Vũ chỉ nắm lấy được sợi dây chuyển trên cổ tôi mà thôi. Những chuyện về sau tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ rằng khi tỉnh lại ở nhà thì mẹ nói rằng tôi bướng bỉnh đi chơi nên bị lăn xuống sườn núi, lúc đó tôi cũng không nhớ mình đã từng quen biết với
Trần Thanh Vũ.
Thì ra… tôi bị mất trí nhớ, nhưng mà… tại sao Trần Thanh Vũ lại không nhớ tôi chứ?
Rõ ràng khi đó tôi đã nói với Trần Thanh Vũ rằng tên tôi là Huỳnh Bảo Nhi mà?
Lời nói của Trần Danh lúc trước lập tức tràn vào đầu tôi một lần nữa, Trần Danh nói rằng Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ cùng bị bắt, sau đó Nguyễn Mỹ đã cõng Trần Thanh Vũ bỏ trốn nên anh mới được cứu, lúc ấy Trần Thanh Vũ cứ sốt cao không dứt… Chẳng lẽ vì sốt cao nên Trần Thanh Vũ đã quên hết những chuyện liên quan đến tôi rồi sao?
Mà Nguyễn Mỹ thì lại lợi dụng cơ hội lần đó để chiếm sợi dây chuyền của tôi làm của riêng?
Nguyễn Mỹ… thì ra bắt đầu từ nhỏ, cô ta đã có lòng dạ như vậy. Đáng chết thật.. tôi nhất định phải leo lên, nhất định phải tìm Nguyễn Mỹ tính sổ.
Tôi cố gắng muốn leo lên nhưng cứ mãi lắc lư lảo đảo, làm sao cũng không có hơi sức bò lên trên.
Cả người tôi đều rất đau, những nơi bị tảng đá và nhánh cây xẹt qua đang từ từ rỉ máu, rất đau… Tôi nhìn vết thương trên người, vô cùng khó chịu nhưng nước trong hốc mắt vẫn cứ vờn quanh mà không chịu chảy xuống.
Tôi đè nén sự đau đớn trong lòng, từng bước bò về phía trước, cố gắng để leo lên nhưng cho dù tôi cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể leo lên được.
Thật đau…
Phải làm sao đây?
Chẳng lẽ tôi thật sự phải chết ở đây sao?
Tôi không cam lòng, không cam lòng để bản thân chết như vậy. Một lần nữa, tôi cố gắng bò dậy, những vết thương trên người vẫn đang rỉ máu, mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ hơn.
Tôi cố gắng muốn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt nhưng làm thế nào cũng không thể nhìn rõ được.
Tôi phải sống… tôi nhất định phải còn sống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.