Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 2:




Chỗ ngồi rất nhiều nhưng người cũng không ít, sau khi mọi người ngồi xuống thì ba chiếc bàn đã nhanh chóng chật kín người.
Đột nhiên tôi phát hiện tôi đã chuẩn bị bữa cơm đêm giao thừa này rất nhiều ngày nhưng lại không thể lên bàn ăn cơm bởi vì Nguyễn Mỹ đã ngồi vào vị trí của tôi.
Tức giận và uất ức khiến cả người tôi run rẩy, tôi cắn môi đi tới bên cạnh Nguyễn Mỹ cứng rắn nói: “Xin lỗi cô Nguyễn, đây là chỗ của tôi.”
Tính tình tôi hướng nội ít nói không có nghĩa là tôi không biết tức giận, không có nghĩa là tôi có thể nhẫn nhịn người khác chà đạp lên ranh giới cuối cùng của tôi.
Tôi không thể cho phép một người phụ nữ xa lạ chiếm đoạt chồng tôi ngay trước mắt nhiều người nhà như vậy.
Hành động của tôi làm cho cả nhà đang ngồi cảm thấy kinh ngạc, họ im lặng nhìn tôi. Trong mắt một vài người lại có vẻ như đang xem kịch vui.
Nguyễn Mỹ không nói chuyện với tôi, cô ta chỉ nũng nịu dính sát vào người Trần Thanh Vũ, xem như tôi không tồn tại.
“Cô đến phòng khách ăn đi, nhường lại chỗ của cô cho Nguyễn Mỹ.” Trần Thanh Vũ quay đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi rồi nói.
Nhường chỗ của tôi cho Nguyễn Mỹ…
Đến lúc này tôi đã biết trong mắt Trần Thanh Vũ, chẳng qua tôi chỉ là một người giúp việc, hơn nữa còn là loại miễn phí, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.
Tôi không cách nào tiếp nhận, đón nhận những ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác từ bà con thân thích, nói rành rọt từng chữ: “Những thứ khác em có thể nhường nhưng chỗ ngồi này, em không thể nhường được.”
Lời nói này có ẩn ý, tôi tin chắc chỉ cần là người hiểu ý thì cũng có thể nghe hiểu được tôi đang nói gì.
Hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên tôi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Trần Thanh Vũ nên sắc mặt anh lạnh xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, con người hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chắc là đang đoán xem ai cho tôi lá gan như vậy, dám tranh cãi với anh.
Trần Thanh Vũ vốn có một khuôn mặt sắc nét, góc cạnh rõ ràng khiến người khác cảm thấy lạnh lùng tàn khốc. Mà bây giờ anh đang nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng như đá. Tôi hồi hộp nắm chặt tay lại, cả người căng thẳng theo.
“Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ cô đang chỉ trích tôi sao?” Âm thanh của Trần Thanh Vũ uy nghiêm, cuốn theo cả khí lạnh vét sạch toàn bộ cơ thể tôi.
Tôi run run môi, rủ mắt xuống, trong lòng ẩn nhẫn đau đớn, nhàn nhạt nói: “Không dám, nhưng đây là chỗ ngồi của em, ít nhất bây giờ vẫn là vậy…”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô có biết mất mặt không. Tôi bảo cô làm cơm đêm giao thừa, ngay cả chỗ ngồi cũng không sắp xếp cho tốt thì làm sao làm cô chủ của nhà họ Trần?” Mẹ chồng không nhìn nổi nữa, không nhịn được mắng tôi trước mặt mọi người.
Tôi nhìn bà, không đếm xỉa đến nói: “Mọi người đâu có nói phải thêm chỗ ngồi, hơn nữa đây là cơm đêm giao thừa! Đột nhiên có người ngoài đến, đây là sao chứ?”
Tôi cố ý nhấn mạnh ba chữ “cơm giao thừa”.
Cơm giao thừa chính là người một nhà tụ họp lại ăn cơm, một người ngoài như Nguyễn Mỹ đến ăn chung là sao chứ?
“Cô còn dám cãi nữa?” Dường như mẹ chồng bị lời nói của tôi chọc tức, giận tái mặt.
Tôi mím môi không nói gì thêm nữa, nhưng không tranh cãi nữa thì tôi chỉ có thể vênh mặt làm ngơ.
Nhiều người đang ngồi như vậy, tất cả đều ăn thức ăn do tôi làm, uống canh tôi nấu nhưng không người nào đồng ý đứng ra bênh vực tôi.
Người nhà họ Trần này, đột nhiên tôi cảm thấy bọn họ chẳng qua cũng chỉ được như vậy mà thôi.
“Dì, bỏ đi. Chuyện này không nên trách cô Huỳnh, là con và Thanh Vũ không suy tính kỹ.” Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng cứng nhắc và lúng túng. Hiện tại, lời nói của Nguyễn Mỹ đã phá vỡ cục diện cứng ngắc này.
Vốn dĩ Trương An chỉ muốn Nguyễn Mỹ làm con dâu nhà mình, đối với Nguyễn Mỹ luôn luôn vui vẻ không thôi.
Bà quay sang nặng nề khiển trách tôi rồi tươi cười nói chuyện với Nguyễn Mỹ: “Mỹ Mỹ, khiến con chê cười rồi. Nhà họ Trần chính là nhà của con, con khách sáo như vậy làm gì chứ.”
“Đừng giả vờ làm người tốt, tôi không cần cô nói giúp tôi. Quả thật cô đã không suy nghĩ chu đáo bởi vì vốn dĩ cô không nên xuất hiện ở đây, xuất hiện trong nhà người khác ngay đêm giao thừa!” Âm thanh tức giận của tôi vang lên.
Tất cả mâu thuẫn đều là Nguyễn Mỹ mang đến nhưng kết quả lại hết lần này đến lần khác còn ở đây giả vờ làm người tốt.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn tạo phản sao?” Trần Thanh Vũ đứng lên, cơ thể to lớn mà lạnh lùng khiến tôi cảm thấy bị chèn ép vô cùng nhưng tôi vẫn thẳng lưng ngẩng đầu, nhìn thắng vào anh.
Tôi đã chịu đủ rồi.
“Thật ra thì quả thật tôi không nên xuất hiện ở đây trong đêm giao thừa…” Khuôn mặt của Nguyễn Mỹ vốn đã xinh đẹp, giờ lại thêm chút ửng đỏ vì xấu hổ. Vẻ mặt này không hề thích hợp với lời nói của cô ta.
Biểu cảm kia khiến cho tôi cảm thấy hốt hoảng, dự cảm xấu tràn ra khắp ngực.
“Tôi mang thai đã hai tháng rồi, là con của Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ hạnh phúc sờ bụng dựa vào ngực Trần Thanh Vũ nói với chúng tôi.
“Âm!” Đầu óc tôi gần như nổ tung, một câu cũng không thốt ra được, đột nhiên không khí trở nên vô cùng kỳ lạ.
Thì ra mẹ chồng bỗng nhiên kêu tôi làm thêm những món ăn đó là cho Nguyễn Mỹ bởi vì đó là thức ăn dành cho phụ nữ mang thai.
Mẹ chồng đã biết cô ta mang thai từ lâu!
Chỉ có một mình tôi giống như đứa ngu đứng đây tuyên thệ chủ quyền, bị người khác người nhạo.
Bây giờ trong lòng Nguyễn Mỹ chắc chắn rất đắc ý, cô ta đã lấy được lá bài chủ chốt từ sớm, có thể tùy ý làm nhục tôi.
Đối với một gia đình lớn như nhà họ Trần mà nói thì tầm quan trọng của con cháu không cần nói cũng biết.
Tôi cũng từng muốn sinh con cho Trần Thanh Vũ nhưng mà…
Nguyễn Mỹ trở thành tiêu điểm của đêm giao thừa, nốt nhạc đệm vừa rồi đều bị bỏ qua.
Mọi người đều biết trận tranh đấu này, ai thắng ai thua.
Nguyễn Mỹ bị mẹ chồng và mọi người vây quanh, trên mặt vô cùng hạnh phúc và đắc ý. Mà Trần Thanh Vũ giống như một người chồng che chở cho vợ vậy, quan tâm tỉ mỉ từng chút.
Vào lúc tôi dời ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Vũ, phát hiện vào giờ phút này khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh đã tràn ngập dịu dàng.
Ngày đón năm mới, bữa cơm giao thừa, cơm đoàn viên mà chồng tôi lại cho tôi một đêm ba mươi suốt đời khó quên.
Mà bữa tiệc này là do tôi tự mình dâng lên.
Tôi lê từng bước chân cứng nhắt, lẻ loi rời khỏi phòng ăn đi lên lầu một mình. Cho dù tôi ngồi trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói dưới nhà.
Tôi che mắt, cố gắng không để nước mắt chảy ra nhưng nước mắt vẫn không chịu nổi tuôn xuống ào ạt.
Tôi làm một người vợ chính thất nhưng chỉ có thể ngồi khóc tỉ tê trong phòng.
Mà kẻ thứ ba kia thì gió xuân phơi phới chiếm đoạt chồng tôi, cũng chiếm cả vị trí riêng thuộc về tôi.
Huỳnh Bảo Nhi ơi là Huỳnh Bảo Nhi, mày thật thảm hại.
Tôi mơ màng nằm trên giường lớn, ở đây là phòng cưới của tôi và Trần Thanh Vũ nhưng bảy năm qua, anh chưa từng ngủ tại đây.
Cho dù về nhà thì cũng luôn ngủ ở phòng sách cách vách.
“Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta ly hôn đi.” Vào lúc tôi đang ngẩn người, Trần Thanh Vũ đẩy cửa đi vào, nói với giọng ra lệnh.
Âm..
Tôi bị lời nói của Trần Thanh Vũ làm cho cả người cứng đờ, mở to hai mắt không thể nói được câu nào.
Hai ngón tay Trần Thanh Vũ kẹp điếu thuốc, chậm rãi nhả ra làn khói mờ nhạt. Làn khói mờ ảo lượn lờ kia khiến cho khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh giống như ác ma vậy, vô cùng nguy hiểm.
“Nói điều kiện của cô đi.” Anh nhả ra một làn khói, âm thanh lạnh băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.