Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 209:




Trần Thanh bây giờ anh đang làm gì vậy? Anh có biết người bên cạnh anh bây giờ là Huỳnh Nhi không? Anh có biết đó là âm mưu của Lê Minh Quang hay không?
Sau một tuần thì thân thể của Vũ Khả Hân cũng đã hồi phục, Dương Đức Trung để lại tiền cho cô ấy. Vũ Khả Hân cũng biết rõ điều đó, cô ấy thản nhiên nhận lấy, ôm tôi nói: “Vân Hạ, sau này hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau có được không? Chúng ta rời khỏi nơi này nhé?”
Tôi gật đầu, mắt nhìn tin tức đang phát trực tiếp về thủ đô, sau đó dùng ánh mắt nói với Vũ Khả Hân, tôi muốn đến đó. “Cô muốn đến thủ đô Không biết có phải do ở chung với nhau lâu rồi hay không mà Vũ Khả Hân và tôi rất hiểu ý nhau.
Tôi gật đầu nhìn về phía tin tức kia. Tôi phải đến thủ đô, tôi không thể để Lê Minh Quang thực hiện thành công âm mưu của mình được, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta hủy hoại nhà họ Nguyễn và Trần Thanh Vũ thêm lần nào nữa.
“Được, vậy chúng ta đến đô Vũ Khả Hân cầm chặt tay tôi, đôi mắt tĩnh lặng khiến lòng người rung động.
“Vân Hạ, gặp được cô thật tốt.” Tối đến, Vũ Khả Hân ôm lấy tôi, đặt tựa lên vai tôi, nói khẽ.
Tôi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mang đôi nét tang thương của Vũ Khả Hân, đầu mũi không khỏi chua xót. Vũ Khả Hân là một cô gái kiên cường, dù gặp phải bất kỳ chuyện gì cô ấy đều cố gắng mà sống tiếp.
Hai ngày sau, Vũ Khả Hân dẫn tôi đến thủ đô, chúng tôi ngồi tàu hỏa bon bon trên con đường đến đó.
Thế nhưng số của chúng tôi đúng là không tốt, ngồi trên tàu không những bị trộm tiền mà còn mất luôn cả điện thoại. Chúng tôi không còn đồng nào trên người, chi có thể đi xin tiền người khác mà sống qua ngày.
Vũ Khả Hân dẫn theo tôi xin tiền người khác suốt quãng đường đến thủ hai người chúng tôi nhận lấy hết thảy những ánh mắt khinh thường của mọi người.
Khó khăn mới đến nơi, nhìn những con người và đường xá quen thuộc ấy, nước mắt tôi không kiềm được mà chảy xuống.
Chắc cũng đã nửa năm rồi nhỉ? Đã lâu vậy rồi tôi mới quay trở về thủ đô.
Vũ Khả Hân nhìn thấy tôi rưng rưng nước mắt, cô ấy nhìn tôi bằng mắt phức tạp, nói: “Vân Hạ, trước kia. cô sống ở đây có phải không?”
Tôi gật đầu, chớp mắt một cái. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô?” Vũ Khả Hân chạm lên vết sẹo trên mặt tôi, dùng ánh mắt bị thương hỏi.
Tôi mím môi lắc đầu, ý bảo rằng Vũ Khả Hân đừng hỏi chuyện này, sau này tôi sẽ nói cho cô ấy biết. Tôi vốn định dẫn Vũ Khả Hân về nhà họ Nguyễn với tôi. Thế nhưng tôi không có cả người dáy xe buýt cũng không cho chúng tôi lên.
Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải đi bộ, tôi dẫn Vũ Khả Hân đi về hướng nhà họ Nguyễn. Sau một ngày đi đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến con đường cách nhà họ không xa, vừa nghĩ đến việc sẽ lập tức có thể nhìn thấy bố mẹ là lòng tôi kích động không thôi.
Thế nhưng đúng lúc này Vũ Khả Hân lại ngã bệnh. Không biết có phải bởi vì thương tổn do lần quan hệ trước đó chưa khỏi hẳn hay không mà đột nhiên Vũ Khả Hân bị sốt cao.
Tôi nhìn Vũ Khả Hân té ngã trên đường, trong lòng vô cùng sốt “Vân Hạ, tôi không sao… Cô muốn đến đây để tìm người nhà của cô phải không? Cô đi nhanh đi, không cần lo cho tôi.”
Vũ Khả Hân yếu ớt nắm chặt tay tôi, nói Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của Vũ Khả Hân, lắc đầu, nhéo nhẹ cánh tay cô ấy một cái, ý bảo cô ấy leo lên lưng tôi, tôi muốn dẫn Vũ Khả Hân đi gặp bác sĩ. “Đồ ngốc, sao cô có thể cõng tôi được chứ?” Vũ Khả Hân nhìn tôi bằng tôi mắt bi thương, nói.
Tôi kiến định nhìn Vũ Khả Hân, cổ chấp muốn cô ấy nhanh chóng leo lên lưng tôi. Vẻ mặt Vũ Khả Hân nhìn tôi vô cùng phức tạp, sau đó cô ấy cũng trèo lên.
Tôi cõng cô ấy đi tìm phòng khám bệnh, lúc tìm thấy rồi muốn đi vào thì bị người ta chặn lại. “Än mày ở đầu ra đây? Nơi đây không dành cho mấy người đâu, mau đi đi.” Người đang nói là một y tá nhìn có vẻ chanh chua, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo kia mang vẻ ghét bỏ nhìn tôi và Vũ Khả Hân.
Tôi cắn môi buồn bực vô cùng, không để ý đến cô y tá đó định bước vào thì lại bị cô ta đẩy một cái. “Đã nói rồi mà, đây không phải nơi mấy người có thể vào, dám tiến đến nữa thì tôi không nương tay đầu.”
Lực đẩy của cô ta rất mạnh, cả người tôi tẻ ngã trên mặt đất, Vũ Khả Hân nắm trên lưng tôi cũng ngã theo.
Tôi nghe thấy Vũ Khả Hân khó chịu thốt ra tiếng. Tôi quay sang nhìn chăm chẩm người y tá này, nếu có thể nói chuyện thì tôi tuyệt đổi phải khiến cô ta đẹp mặt mới được. “Cô còn dám trừng tôi à? Có nghe không hả, lập tức rời khỏi đây cho tôi”
Y tá kia trừng mắt nhìn tôi, cô ta tức giận, hai tay chống nạnh, sắc mặt vô cùng khó coi ra lệnh cho tôi.
Tôi nhìn cô ta, trong lòng muốn bùng nổ, tôi cố giơ tay định tát cho cô ta một phát. Thế nhưng ngón tay tôi chỉ nhúc nhích một chút, không có cách nào giơ lên được.
Sao những người này không cho tôi đi vào? Tôi nhìn bộ dạng khó chịu của Vũ Khả Hân, sốt ruột đến mức hai mắt đỏ ửng lên. “Cô có sao không?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng tôi. Toàn thân tôi run lên, quay đầu lại thì thấy Trịnh Phương Thảo đang đứng phía sau.
Bà mặc một chiếc váy dài màu xanh trắng, dáng vẻ vô cùng yểu điệu thướt tha, trên gương mặt duyên dáng sang trọng ấy đầy vẻ dịu dàng.
Mẹ.. tôi hé miệng muốn gọi Trịnh Phương Tháo nhưng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở nghẹn ngào.
Tôi muốn bước đến chỗ Trịnh Phương Thảo thì có hai vệ ngăn tôi lại, không cho tôi đến gần bà. sĩ Mẹ. Mẹ, con là Bảo Nhi đây. Tôi nhìn bà với ánh mắt đầy mãnh liệt, hy vọng Trịnh Phương Thảo có thể nhìn thấy những gian khổ trong mắt tôi.
Thế nhưng bà chi ôn hòa nói: “Bạn của cô ngã bệnh ư? Để tôi bảo người đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Nói xong, Trịnh Phương Thảo nói với vệ sĩ của mình một tiếng, bọn họ đưa tôi và Vũ Khả Hân rời đi. Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo đang tiến vào xe, cố vươn tay muốn gọi bà lại nhưng lại không có cách nào cả…
Nhìn nhau nhưng không nhận ra nhau… Yêu nhau nhưng lại như không quen biết nhau.. Đây chính là kết quả mà Lê Minh Quang muốn ư?
Mẹ. Con là Bảo Nhi đây, mẹ không cảm giác được ư?
Trịnh Phương Thảo bảo người đưa Vũ Khả Hân đến bệnh viện, để lại một ít tiền rồi rời đi.
Sau khi được tiêm thuốc hạ sốt thì Vũ Khả Hân đã tỉnh lại. Cô ấy nhìn dáng vẻ đầy ưu sầu của tôi, vươn tay nắm chặt ngón tay không có chút sức lực nào của tôi, nói: “Vân Hạ, tôi không biết cô đang nghĩ đến điều gì, nhưng cô đừng sợ, có tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Vũ Khả Hân chăm chú nhìn tôi như thế khiến lòng tôi chua xót. Tôi gật đầu tựa lên vai Vũ Khả Hân, muốn nói với cô ấy là tôi muốn về nhà. Tôi nhìn thấy Trịnh Phương Thảo nhưng bà lại không nhận ra tôi.
Mà cũng đúng thôi, với cái bộ dạng bây giờ của tôi thì ai có thể nhận ra được đây?
Sau khi Vũ Khả Hân khá lên rồi tôi bèn dẫn cô ấy đi tìm chỗ ở. Với bộ dạng nhếch nhác của tôi, chúng tôi ăn xin trên đường kiểm được không ít tiền. Vũ Khả Hân thuê một căn phòng với giá rất rẻ, cũng nhặt vài bộ quần áo cho tôi thay.
Chúng tôi năm trên giường, lần đầu tiên cảm giác được mình có một nơi để thuộc về.
Vũ Khả Hân nói với tôi, ngày mai cô ấy muốn đi tìm việc làm, không thể tiếp tục ăn xin nữa. Tôi nhìn Vũ Khả Hân, có một cảm giác đau buồn vô có.
Việc mà Vũ Khả Hân làm chính là đi quan hệ với người khác, tôi không muốn cô ấy làm công việc này nữa. “Làm cái này kiếm tiền nhanh, tôi muốn chữa khỏi cho cô.” Vũ Khả Hân cầm chặt tay tôi, vẻ mặt thành thật nói.
Vũ Khả Hân… là vì tôi nên mới.. “Tôi tin nhất định có thể chữa khỏi cho cô, nhất định cô có thể nói lại được, cả hai tay cô nữa, cũng sẽ hồi phục lại thôi.”
Nghe Vũ Khả Hân nói mà mắt tôi đỏ lên. Vũ Khả Hân, cảm ơn cô. “Vân Hạ, lúc trước tôi đã từng nói, nếu cô không tìm được người nhà của mình thì tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô là người đầu tiên trên đời này đối xử tốt với tôi như vậy, cô là bạn của tôi.” Lúc mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, tôi nghe thấy Vũ Khả Hân nói những lời này với tôi.
Hai mắt của tôi nóng lên khi nghe những lời nói của cô ấy. Vũ Khả Hân, cô cũng là bạn của tôi, cảm ơn cô đã cứu tôi.
Vũ Khả Hân lại đi làm công việc ấy, cô ấy vẫn đi bán thân thể mình, nhờ kinh nghiệm làm việc trước đây mà cô ấy được rất nhiều người thích.
Tuy tôi không đồng ý với việc Vũ Khả Hân kiếm tiền bằng cách này, nhưng mỗi người đều có cách sống riêng của mình, tôi không có tư cách phê phán cách sống của bất kỳ ai cả.
Mỗi ngày tôi sẽ đến trước cửa nhà họ Nguyễn, cố gắng đi vào nhưng lần nào cũng không thành công mà quay về. Thậm chí tôi không có cách nào đến gần cổng lớn nữa, bởi vì nơi này có rất nhiều vệ sĩ trông coi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đến nhà họ Trần. Thế nhưng nhà họ Trần cũng giống như vậy, những vệ sĩ đứng trước cửa kia đương nhiên không cho tôi vào.
Tôi vừa sốt ruột lại vừa bất lực. Mỗi ngày tôi đều ngồi xổm ở nhà họ Trần và nhà họ Nguyễn, tôi có ý định đợi Trần Thanh Vũ.
Sau một tuần liên tục chờ đợi, tôi mới biết chuyện từ miệng những người vệ sĩ kia là Trần Thanh Vũ mang theo “tôi” và Bánh Gạo ra nước ngoài du lịch, có khả năng không quay về chỉ trong một sớm một chiều đâu.
Mặt tôi xám như tro tàn, mất hồn mất vía đứng trước cửa lớn nhà họ Nguyễn.
Trần Thanh Vũ ra nước ngoài rồi sao? Trần Thanh Vũ… Sao anh có thể làm như vậy? Tại sao anh không nhận ra hơi thở của em? Tại sao anh không biết người kia là giả? Dù người kia có giả giống em bao nhiêu thì trên thế giới này chỉ có một Huỳnh Bảo Nhi mà thôi… chi có một…
“Này người ăn mày kia, sao lại tới đây nữa, không phải tôi nói với cô rồi sao, đây không phải chỗ cô có thể tới, cô nhanh chóng rời khói đây giùm đi, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt đấy.” Một vệ sĩ canh giữ trước biệt thự nhìn thấy tôi xuất hiện ở nhà họ Nguyễn nữa thì lập tức đi đến trước mặt tôi, lạnh lùng nói.
Tôi liếc nhìn người vệ sĩ kia, lắc đầu, vẫn không chịu rời đi. Tôi nhất quyết muốn gặp Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân, bon họ nhất định sẽ nhận ra tôi. Giữa chúng tôi có quan hệ máu mủ, dù tôi có biển thành cái dạng gì thì có lẽ bọn họ sẽ nhận ra tôi thôi.
“Chết tiệt, đúng là li lợm mà, nếu vậy đừng trách tôi bất lịch sự đấy.” Người vệ sĩ kia lạnh nhạt nhìn tôi, bắt lấy tay tôi cưỡng chế kéo đi, thấy tôi không chịu đi thì anh ta dùng lực mạnh hơn.
Lúc hai người chúng tôi đang giáng co thì xe của bố Nguyễn Trung Quân đến. “Có chuyện gì xảy ra?” Nguyễn Trung Quân đứng trước mặt chúng tôi, ông bước xuống xe, gương mặt trưởng thành và anh tuấn bình tĩnh nhìn người vệ sĩ đang nắm lấy tay tôi, hỏi.
Vệ sĩ nghe vậy thì lập tức buông tay tôi ra, sốt ruột giải thích với Nguyễn Trung Quân: “Ông chủ, ông không biết đâu, mỗi ngày cô gái này đều tới đây, cũng không biết định làm gì nữa. Chúng tôi chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho ngôi biệt thư, cho nên..”
“Cô ấy muốn tìm ai u?” Nguyễn Trung Quân liếc nhìn tôi, tiếp tục hỏi.
“Tôi cũng không biết, hình như cô ta không nói gì hết, hơn nữa còn là một người tàn phế, nói cái gì cô ta cũng không biết, chỉ ngồi xổm ở đây, không biết định làm gi.” Người vệ sĩ liếc nhìn tôi, đáy mắt mang theo một chút chán ghét, nói. “Đuổi người đi là được, không được động tay động chân.” Nguyễn Trung Quân nói xong thì muốn lên xe lại.
Tôi nhìn thấy ông muốn rời đi thì nhịn không được vùng ra chạy Bố ơi… con là Huỳnh Bảo Nhi đây, bổ nhìn con đi. tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.