Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 211:




Giờ cũng chỉ còn cách là chờ Trần Thanh Vũ quay lại. “Vân Hạ, sao cô lại bị thương vậy? Cô đã đi đâu? Có biết tôi tìm lâu lầm rồi không hả?”
Quản gia của Trịnh Phương Thảo đưa tôi về chỗ ở, sau đó lập tức rời đi.
Hôm nay Vũ Khả Hân không đi làm, chắc cô ấy đã chạy đi khắp nơi tìm tôi.
Sau khi nhìn thấy hai chân tôi bị thương thì sốt ruột, chạy lại đỡ tôi vào nhà. “Vũ Khả Hân, tôi không tìm thấy đường về Tôi mở miệng nói, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Tôi cũng không biết Vũ Khả Hân có hiểu những gì tôi nói hay không, chỉ thấy đôi mắt cô ấy bỗng đỏ lên.
Cô ấy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi nói: “Cô lại đi tìm đường về nhà đúng không? Vân Hạ, cô không tìm thấy nhà sao? Có phải là vì bây giờ cô đã bị biến dạng, cho nên mọi người không nhận ra cô đúng không?”
Quả nhiên, Vũ Khả Hân vẫn là người hiểu tôi nhất, cô ấy biết khuôn mặt tôi đã bị biến dạng, cho nên người nhà không thể nhận ra tôi là ai. mọi chuyện sẽ ổn thôi, Vân Hạ, còn có tôi cạnh cô mà, tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn.” Vũ Khả Hân ôm chặt tôi, bộ ngực mềm mại của cô ấy khẽ chạm vào da thịt tôi.
Tôi năm gọn trong lồng ngực Vũ Khả Hân, không kìm được mà khóc.
Tôi đã cố gắng để tiếp tục sống, cố gắng để trở lại thủ đô, tìm Trịnh Phương Thảo, nhưng rồi… Khi tôi đứng trước mặt họ, họ lại tỏ ra không hề quen biết tôi? Không một người nào biết tôi là ai, bọn họ không hề biết, bọn họ thật sự không biết rằng, tôi mới chính là Huỳnh Bảo Nhi.
Lê Minh Quang, tôi sẽ không bao giờ chịu khuất phục dưới tay anh đâu, không bao giờ.
Sau lần đó, ngày nào tôi cũng tới nhà họ Nguyễn, dần dần, Trịnh Phương Thảo cũng quen với sự xuất hiện của tôi. Bà không hoảng sợ khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt tôi nữa, ngược lại bà còn nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, hỏi tôi vì sao lại bị như vậy.
Những lần như vậy tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Trịnh Phương Thảo với ánh mắt bị thương tuyệt vọng, bà ấy nói ánh mắt tôi sao lại bị thương buồn bã quả mức như vậy. “Dù cháu có gặp phải chuyện gì, cũng phải sống cho thật tốt, hãy kiên cường lên.”
Trịnh Phương Thảo nói với tôi.
Tôi cười khổ một tiếng, tiếp tục dùng khẩu hình miệng nói: “Con nhất định phải sống, con còn phải bảo vệ người tôi yêu, bảo vệ con trai và cả người thân của con nữa.”
Cho nên, dù có gặp phải khó khăn thế nào, tôi cũng phải sống, tôi sẽ dùng mọi cách để nói cho họ biết, tôi mới chính là Huỳnh Bảo Nhi.
“Hình như tay cháu bị hoại tử rồi, để tôi dẫn cháu đến bác sĩ kiểm tra nha.” Trịnh Phương Thảo nhìn đôi tay mềm yếu không có lực của tôi, dịu dàng nói. Vừa nghe bà nói vậy, tôi lập tức mở to hai mắt, gật gật đầu.
Nếu tay tôi tốt lên, tôi có thể dùng bút để viết cho họ hiểu. Trịnh Phương Thảo đối xử với tôi rất tốt, có lẽ vì chúng tôi có quan hệ huyết thống, tuy hiện giờ bà ấy không hề biết tôi là ai, nhưng vẫn rất thân thiết với tôi.
Bà đưa tôi đến bệnh viện, kêu trưởng khoa làm kiểm tra cho tôi, tuy nhiên, kết quả lại khiến tôi thất vọng. “Thưa bà, dây thần kinh trên tay cô ấy đã bị hoại tử, giờ cô ấy có thể cầm được thứ gì nhẹ nhẹ coi như đã là kỳ tích rồi, nếu muốn tay được hồi phục như cũ, thực sự là quá khó.”
Ý này là muốn nói đôi tay tôi đã bị tàn phế hoàn toàn rồi sao? Sau này tôi sẽ không thể vẽ bản thiết kế trang phục nữa sao?
Tôi nhìn bác sĩ, ngơ ngan như người mất hồn. “Chẳng lẽ không còn cách nào sao?”
Trịnh Phương Thảo vuốt tóc tôi, hỏi lại bác sĩ thêm lần nữa. Vị bác sĩ kia liếc mắt nhìn Trịnh Phương Thảo một cái rồi lắc đầu, dường như ông đang muốn nói rằng ông cũng rất khó xử. Tôi bước xuống giường, nhấp môi lắc đầu, nhìn Trịnh Phương Thảo nở nụ cười ngọt ngào.
Ông ấy không có nói là không thể hồi phục, như vậy nghĩa là vẫn còn hi vọng, chỉ cần còn hy vọng, dù cho đó chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi khó năm bắt, tôi nhất định sẽ không từ bỏ. Trịnh Phương Thảo nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, nói: “Cho dù có thể nào đi nữa, tôi cũng sẽ giúp cháu.”
Dù năm tháng có thay đổi cỡ nào đi nữa, Trịnh Phương Thảo vẫn là người lương thiện như vậy, đây chính là người mẹ mà tôi hết mực thương yêu và quý trọng.
Trịnh Phương Thảo nói bà ấy vẫn còn chuyện muốn nói với trưởng khoa, kêu tôi ngôi đợi bà ấy.
Tôi tự mình bước vào thang máy, đứng chờ bà trước cổng lớn của bệnh viện.
Lúc tôi đứng đợi Trịnh Phương Thảo, vô tình tôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, tôi mở to hai mặt, nhìn Phan Huỳnh Đức bước từ trên xe xuống.
Là… Phan Huỳnh Đức… Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Những lời mà người làm của Phan Huỳnh Đức nói với tôi khi ấy bỗng văng vẳng bên tai, nghĩ đến khuôn mặt Phan Huỳnh Đức giống hệt khuôn mặt Trần Thanh Vũ lòng tôi lại cảm thấy hơi khó chịu. “Ông chủ, chính là nơi này”
Tôi nghiêng người, đưa lưng về phía Phan Huỳnh Đức đang nhìn, lại thấy cấp dưới của anh ta nói gì đó, tuy nhiên với khoảng cách này tôi thật sự không nghe thấy họ đang nói gì.
“Có chắc chắn là chỗ này không?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Phan Huỳnh Đức vang lên, ngữ điệu có hơi tàn khốc. “Đúng vay, người của chúng ta đã tìm ra tung tích của người đó rồi, chắc chắn là đang trốn ở đây.”
Phan Huỳnh Đức đang tìm người sao?
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân mình, đợi Phan Huỳnh Đức rời đi. Nhưng thật không ngờ, một bóng đen lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi không biết phải hành xử thế nào.
Tôi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, không phải ai khác mà chính là Phan Huỳnh Đức, khuôn mặt giả dối ấy nhìn thẳng vào tôi, khiến cả người tôi run lên bần bật.
“Cô..” Phan Huỳnh Đức nheo đôi mắt lạnh buốt như muốn đâm thủng đối phương lại, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, khiến sống lưng tôi cứng đờ.
Không lẽ Phan Huỳnh Đức nhận ra tôi sao? “Ông chủ, anh sao vậy?” Tên vệ sĩ đứng sau lưng Phan Huỳnh Đức thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi, họ bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc. Có lẽ trong đầu hắn đang nghĩ, một người phụ nữ xấu xí như tôi, sao lại có thể khiến Phan Huỳnh Đức dừng chân chứ?
Phan Huỳnh Đức dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm tôi, vươn tay ra che trước mất tôi. “Đôi mắt này..” Anh ta bước tới gần tôi hơn, hơi thở mát lạnh của anh ta bắt đầu bao trọn tôi, khiển tôi không kìm được mà run rầy.
Tôi siết chặt tay thành năm đầm, cần mỗi không nói gi.
Nếu Phan Huỳnh Đức có thể nhận ra tôi, thi xem như tôi đã thành công được một nửa chặng đường rồi, nếu anh ta biết tôi là ai, tôi có thể xin Phan Huỳnh Đức giúp tôi giành lại tất cả mọi thứ, và ngăn chặn âm mưu của Lê Minh Quang. “Đưa cô gái này đi.”
Phan Huỳnh Đức hạ tay xuống, lạnh nhạt hất căm, ra lệnh cho mấy tên cấp dưới đang đứng phía sau.
“Này..” Dĩ nhiên mấy tên cấp dưới của Phan Huỳnh Đức không nghĩ rằng anh ta sẽ yêu cầu họ làm như vậy, nhìn vết sẹo trên mặt tôi, dường như tên đàn ông kia còn bị dọa sợ.
“Làm sao? Không lẽ cậu có ý kiến gì với mệnh lệnh của tôi sao?” Phan Huỳnh Đức thấy cấp dưới của mình đang dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh ta, giọng nói lạnh đi không ít. “Không… không dám a.”
Tôi không biết Phan Huỳnh Đức định làm gì, giờ tôi cũng chỉ dám đánh liều một phen xem sao.
Phan Huỳnh Đức là người thông minh, nếu tôi liêu mạng nói cho anh ta biết tôi chính là Huỳnh Bảo Nhi, chắc chắn anh ta sẽ hiệu Khi tôi bị người của Phan Huỳnh Đức đưa đi, không kìm được lại quay đầu nhìn về phía bệnh viện.
Không biết khi Trịnh Phương Thảo biết tôi bị Phan Huỳnh Đức bắt đi, bà ấy có lo cho tôi không. Tuy nhiên, giờ trong đầu tôi không thể nghĩ được gi nữa, tôi chỉ muốn khôi phục lại thân phận của mình mà thôi. “Cô gái, mở miệng nói chuyện đi.” Sau khi Phan Huỳnh Đức đưa tôi về biệt thự, anh ta đứng trước mặt tôi, đối mắt lạnh lùng kia nhìn xuống, ra lệnh.
Tôi chớp chớp mắt, mở miệng ra muốn nói nhưng không phát ra âm thanh gi.
Nét mặt Phan Huỳnh Đức trở nên âm trầm, anh ta nằm lấy cánh tay tôi, thấy đôi tay tôi mềm như bông, sắc mặt Phan Huỳnh Đức càng trở nên khó coi hơn.
“Đã mời bác sĩ tới chưa?” Phan Huỳnh Đức nhìn chằm chằm đôi tay tôi, lúc buông ra, anh ta lập tức nhìn về phía tên vệ sĩ ra lệnh “Đã mời rồi a.” Rất nhanh sau đó, người đàn ông được gọi là bác sĩ đã tới.
Lúc nhìn thấy tôi, dường như ông ta bị dọa cho hoảng sợ, dù sao thì với gương mặt hiện giờ của tôi, hầu như không có người nào nhìn thấy mà không bị dọa sợ hết. “Kiểm tra cho cô ấy đi.”
Phan Huỳnh Đức chỉ vào tôi, nhàn nhàn ra lệnh.
Bác sĩ kiểm tra hai tay tôi, sau đó thì kiểm tra miệng tôi, ông quay ra nói với Phan Huỳnh Đức: “Ông chủ, theo tôi đoản, có lẽ cô gái này đã bị tiêm một loại thuốc độc vào người, khiến một số dây thần kinh hoại tử, tuy nhiên, loại thuốc đó là gì thì tôi cũng không rõ lắm.”
“Mặt cô ấy, có thể chữa khỏi được không?” “Với tình hình trước mắt, có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút, vết thương này rất sâu, nhưng cũng không phải là không có khả năng.”
Nghe thấy lời nói của bác sĩ, lòng tôi như bị kích động.
Nếu mặt tôi có thể chữa được, có phải tôi sẽ chứng minh được cho mọi người biết tôi là Huỳnh Bảo Nhi rồi không? Tiếp theo, chỉ cần đi kiểm tra DNA là biết ngay hàng thật hàng giả, tôi không tin loại hàng giả kia có được nhóm máu giống minh.
“Vậy giờ phải làm phẫu thuật cho cô gái này luôn hay sao ạ?” Huỳnh lạnh Bác sĩ tiếp tục nhìn Phan Huỳnh Đức hỏi. “Không cần, ông đi ra ngoài trước đi.”
Phan Đức lùng liếc tôi một cái, sau đó quay ra từ chối vị bác sĩ kia. Tôi hơi giật mình trước câu nói của Phan Huỳnh Đức, anh ta tốn công tốn sức mời bác sĩ tới kiểm tra cho tôi, không phải là đã biết tôi là ai rồi đấy chứ?
Tôi đứng dậy, dùng tay nhẹ nhàng năm lấy áo Phan Huỳnh Đức, tuy rằng sức lực của tôi rất yếu, nhưng Phan Huỳnh Đức chắc chắn cảm nhận được. “Tôi rất thích đôi mắt của em, cho nên, tôi muốn em thành người phụ nữ của tôi.”
Phan Huỳnh Đức nâng cảm tôi lên, ánh mắt anh ta hiện lên một tia phóng túng.
Trước giờ tính cách của Phan Huỳnh Đức vẫn luôn như vậy, tôi cũng đã quen với những hành động kiểu này của anh ta. Tuy nhiên, hiện giờ không phải cứ vậy mà được.
“Mấy người, mau đưa cô ấy đi tắm rửa, kêu nhà tạo mẫu tóc làm cho cô ấy một kiểu tóc.” Phan Huỳnh Đức đẩy tay tôi ra, ra lệnh cho người giúp việc. Tôi bị hai cô người giúp việc nhà anh ta lôi đi, tôi nhìn anh ta, muốn kêu tên anh ta, nhưng đảng tiếc, tôi chỉ có thể nhìn anh ta trưng ra bộ mặt giả tạo lạnh lùng ấy.
Phan Huỳnh Đức không biết tôi là Huỳnh Bảo Nhi sao? Nếu anh ta thật sự không biết tôi là ai, thì tại sao lại đưa tôi về đây?
Chắc chân anh ta biết rõ tôi là Huỳnh Bảo Nhi, chỉ là đang cố tình làm như vậy, anh ta đang trả thù tôi, có lẽ giờ Phan Huỳnh Đức đang rất hận tôi và Trần Thanh Vũ.
Tôi bị mấy cô người giúp việc đó kéo vào phòng tắm.
Sau khi tâm rửa xong, bọn họ mặc cho tôi một bộ váy dài trông rất quý phái, sau đó kêu nhà tạo mẫu tóc đến cắt tóc cho tôi.
Lâu rồi tôi chưa cắt tóc, nên giờ tóc rất dài, hơn nữa còn rất rối nữa.
Sau khi làm tóc cho tôi xong, họ đội cho tôi chiếc khăn che mặt mà các quý cô thời cổ xưa thường sử dụng. Chiếc khăn che mặt màu đen đó gần như che hết khuôn mặt tôi, có lẽ nhìn tôi như vậy, ai cũng nghĩ tôi là người có thân phận cao quý. “Ông chủ, không biết ông có vừa lòng với hình ảnh này của cô ấy không?”
Người thiết kế đưa tôi xuống lầu, nhìn Phan Huỳnh Đức đang ngồi trên ghế số pha, cung kính hỏi.
Trong tay Phan Huỳnh Đức đang cầm một ly rượu vang đỏ, đôi mắt sắc sảo khẽ nâng lên.
Anh ta liếc mắt nhìn nhà thiết kế đang đứng bên cạnh tôi, nhẹ giọng: “Rất vừa ý tôi, sau này cứ tạo hình như vậy cho cô ấy đi.” “Vâng”
Tôi có hơi sốt ruột, đi đến trước mặt Phan Huỳnh Đức, nâng tay lên, bàn tay không có lực cố gång khua khua. “Tôi không biết em đang nói gì, nhưng tôi muốn nói cho em rõ, là người phụ nữ của tôi thì nhất định phải ngoan, bắt đầu từ đêm nay, em sẽ là người hầu hạ tôi.” Phan Huỳnh Đức dùng nét mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn tôi, ra lệnh.
Nghe thấy yêu cầu của Phan Huỳnh Đức, tôi không nhịn được giật giật khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.