Tôi biết rất rõ tình cảm của Phan Huỳnh Đức, nhưng đáng tiếc là trái tim của tôi đã bị Trần Thanh Vũ chiếm mất từ lâu.
Vũ Khả Hân hơi thất vọng nhìn tôi, sau đó nói: “Vân Hạ, tổng giám đốc Vũ đã đi “Vũ Khả Hân, cô biết không? Tôi vẫn luôn có cảm giác rằng Trần Thanh Vũ vẫn còn sống.”
Tôi ngắt lời Vũ Khả Hân, nhìn cô ấy nói. “Làm sao có khả năng? Vân Hạ, đừng chìm trong mộng tưởng nữa, tổng giám đốc Vũ đã “Vũ Khả Hân, cô sẽ không thể hiểu được sự chấp trong lòng tôi đâu, ngay cả tôi cũng không hiểu nổi, trong tâm trí luôn có một giọng nói vang lên, nói với tôi rằng Trần Thanh Vũ chắc chắn vẫn còn sống, chỉ là không biết anh ấy đang ở đâu mà thôi, nhưng dù nào thì tôi vẫn sẽ đợi, tôi hi vọng có thể đợi được anh
Tôi nằm tay Vũ Khả Hân nói nhỏ. Vũ Khả Hân nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe. “Hy vọng… là thế đi.”
Vũ Khả Hân nói với vẻ mặt phức tạp, sau đó lập tức lấy tay tôi kéo vào trong nhà hàng lẩu.
Trong lúc bước vào, tôi vô tình nhìn thoáng qua một bóng dáng quen thuộc ở phía bên kia đường.
Tuy rằng quần áo rách nát, nhưng bóng lưng kia thật sự rất quen thuộc…
Là Trần Thanh Vũ phải không?
Tôi vội vàng gạt tay Vũ Khả ra, chạy về phía con đường diện. “Vân Hạ, cô đi vậy, Vân Hạ…” Vũ Khả Hân lo lắng hét lên ở phía sau, nhưng tôi không quan tâm được gì nữa.
Tôi chỉ muốn kịp hình bóng đó ngay bây giờ, muốn thật sự chắc chắn rằng người đó là người mà tôi đang chờ đợi. nhưng, khi chạy đến đó, con đường rất đông người qua lại, tôi không thể tìm thấy bóng dáng của người đó Tôi đứng giữa đường, xung quanh toàn là những khuôn mặt xa lạ, bóng người kia đột nhiên biến mất tầm “Vân Hạ, cô làm gì vậy? Sao tự nhiên lại chạy đến đây?” Vũ Khả Hân chạy tới thở thấy mặt tôi tái nhợt nhìn chằm chằm về phía trước, không nhịn được hỏi.
Tôi quay đầu lại, đưa mắt nhìn Vũ Khả Hân, chua chát nói: “Có lẽ tôi vừa nhìn nhầm, đi thôi, chắc Bánh đã chờ đến sốt ruột rồi.”
Vũ Khả Hân khó hiểu nhìn tôi, rồi cũng gật gật đầu, kéo tôi rời khỏi đây.
Tôi quay đầu nhìn đoạn đường xa lạ lạnh lẽo kia, trái tim bất giác không nhịn được mà nhói lên.
Trần Thanh Vũ…
Nếu lúc ấy quay đầu nhìn phía sau, có lẽ tôi sẽ thấy được… là khi đó, tôi lại không quay đầu! ba của nhà hàng lẩu.
Tôi nhìn Gạo mồ hôi đầm ăn lẩu, bản thân lại không có cảm giác thèm ăn.
Tôi cầm thìa, nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, một câu cũng không nói nên lời.
Phan Huỳnh Đức gặp một miếng rau vào chén của tôi, anh ta hơi nhíu mày, hỏi tôi: “Em đang nghĩ cái gì mà người như vậy?” “Cảm Tôi lấy lại tinh thần, cúi xuống nhìn miếng rau xanh trong chén, cưỡng mim cười với Phan Huỳnh Đức. “Có chuyện vậy? Từ lúc bước vào đến giờ em có vẻ không được tốt cho lắm? Có phải trong công việc xảy ra vấn đề gì không?” Phan Huỳnh Đức chống cảm, thản nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy Phan Huỳnh Đức đã thay đổi rất nhiều, Phan Huỳnh Đức trước kia thì lạnh lùng thất thường, nhưng Phan Huỳnh Đức bây giờ, nói như thế nào nhỉ? Cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều. “Không có gì, có lẽ gần đây quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác thôi.” Tôi khế nâng khóe môi giải thích với Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức nhíu đôi mắt màu xanh lục, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi không nói gì nữa.
Sau khi ăn lẩu xong, Bánh Gạo quan lấy tôi đòi đi ăn tráng miệng, vốn dĩ tôi muốn đồng ý với Bánh Gạo, nhưng thư ký lại gọi điện cho tôi, tôi đành phải quay trở lại cuộc họp. “Bảnh Gạo ngoan, con về nhà cùng di Vũ Khả Hân, mẹ còn có việc phải làm.” “Ngày nào mẹ cũng lo làm việc, không thèm để ý đến Bánh Gạo” Bánh Gạo nghe tôi nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ẩm ức tức giận.
Tôi cũng biết, bởi vì quá bận rộn công việc nên không dành được nhiều thời gian cho Bánh Gạo, thật sự rất áy náy, nhưng mà… “Chờ mẹ làm xong việc sẽ đến tìm Bánh Gạo, có được không?” “Mẹ thật đáng ghét, Bánh Gạo ghét mẹ.” Bánh Gạo nghe tôi nói lời này, không ngoan ngoãn nghe lời như mọi khi, bỗng nhiên hét to với tôi rồi chạy ra ngoài. “Bánh Gạo.”
Tôi nhìn bóng lưng của Bánh Gạo đang chạy ra ngoài, lo lắng không yên, vừa định chạy theo thì Vũ Khả Hân đã đuổi theo nó. Phan Huỳnh Đức năm lấy tay tôi, nhàn nhạt trấn an nói: “Để tôi đưa thắng bé về nhà, bây giờ em đi họp đi.” “Nhưng mà…” Mặc dù công việc rất quan trọng, nhưng thực sự cũng không thể quan trọng bằng Bánh Gạo. “Nghe lời, sự nghiệp của em vừa mới bắt đầu không được bao lâu, bây giờ em là người quyết định cho toàn bộ tập đoàn, không thể tùy hứng như vậy được.”
Phan Huỳnh Đức trầm giọng, cúi đầu nhìn tôi nói.
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, đành phải nhờ tài xế đưa mình đến công ty.
Nếu có Phan Huỳnh Đức ở đó, chắc chắn sẽ không có vấn đề “Có ai phản đối kế hoạch lần này hay không?” Cuối buổi họp, gi tôi cầm bút, hỏi những người điều hành đang ngồi trong phòng
Đây là những quản lý ưu tú của tập đoàn Aliba, và năng lực của mỗi người đều cực kỳ mạnh. “Không có, mọi việc đều dựa theo sự sắp xếp của chủ “Nếu đã như vậy tôi sẽ lập tức cho thư ký kế hoạch này, công trình ở Vô Thủy sẽ bắt đầu sớm nhất có thể, dù sao thì cũng có chính sách của chính phủ làm chỗ dựa, tập đoàn Aliba chúng ta có thể một khoản lớn bằng cách phát triển bất động sản ở đó.” “Vâng.” “Tan
Tôi sắp xếp giấy tờ rồi rời khỏi phòng họp.
Liên tục mở ba, bốn cuộc họp, cổ họng tôi cũng đã khát đến mức muốn bốc lửa.
Tôi trở lại phòng làm việc, yêu cầu trợ lý rót cho một ly nước, sau khi uống nước xong, vừa định chuẩn bị nghỉ ngơi thì trợ lý bước vào nói với tôi rằng bà Vũ Khánh Vân đã đến sân bay thành phố, công ty Tấn Tài đã đến đón bà ấy sớm hơn chúng tôi một bước. “Chủ tịch, là lỗi của chúng tôi, tôi không ngờ Tấn Tài lại nghe ngóng được tin tức nhanh như vậy. Trợ lý nhìn tôi áy náy xin lỗi.
Tôi xoay xoay bút, nhàn nhạt nói: “Chuyện này tôi sẽ không tra xét nữa, gọi tài xế chuẩn bị xe, tôi sẽ đích thân đến đón bà Vũ Khánh Vân.” “Vâng.
Vì bà Vũ Khánh Vân muốn tim đối tác ở thành phố, việc này rất quan trọng đối với việc mở rộng thị trường ra nước ngoài của tập đoàn Aliba, vì vậy tôi phải đối đãi với bà Vũ Khánh Vân thật tốt.
Sân bay.
Khi tôi đến, người của công ty Tấn Tài đang trò chuyện với bà Vũ Khánh Vân, chủ tịch của họ là đối thủ cạnh tranh lớn trong kinh doanh của tập đoàn Aliba chúng tôi. “Xin chào, bà Vũ Khánh Vân, tôi là chủ tịch tập đoàn Aliba, Huỳnh Bảo Nhi, rất vui và hoan nghênh bà đã đến thành
Tôi dẫn đầu đoàn người đi về phía bà Vũ Khánh Vân.
Bà Vũ Khánh Vân là một người phụ nữ lạnh lùng quyến rũ, mặc dù tuổi đã hơn bốn mươi nhưng có một làn da được chăm sóc rất tốt.
Tôi cũng đã nghe nói về bàn tay kiên cường nghị lực của bà trong chiến trường thương mại, nghe nói bà là một người phụ nữ quyền lực không thua kém gì đàn ông. “Ô? Chủ tịch Huỳnh Bảo Nhi, ngưỡng mộ đã lâu” Bà Vũ Khánh Vân cười duyên, đưa tay ra bắt lấy tay tôi.
Tôi mim cười, dẫn bà Vũ Khánh Vân đến khu vực nghỉ ngơi của tập đoàn Aliba của chúng tôi ở gần sân bay mặt với chúng tôi,
Người của Tấn Tài không dám trực tiếp trở đành vác khuôn mặt xám xịt bỏ đi.
Tôi nói chuyện với bà Vũ Khánh Vân về những lợi thế của công ty chúng tôi, bà ấy có vẻ rất quan tâm, chăm chú lắng nghe tôi nói. “Tôi nghe nói trước đây chủ tịch Bảo Nhi cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới đúng không?” Bà Vũ Khánh Vân bắt chéo chân một cách thanh lịch, nhìn tôi nói. “Cũng không thể nói là nổi tiếng như vậy được, nhưng trước đây tôi đúng là một nhà thiết kế “Chủ tịch Bảo Nhi, nếu như cô có thể về một bản thiết kế khiến tôi cảm thấy vừa ý, tôi có thể cân nhắc việc hợp tác với công ty của cô.” Lời nói của bà Vũ Khánh Vân làm tôi thật sự rất vui mừng.
Tôi còn nghĩ đến việc sẽ phải vòng vo cân nhắc khéo léo, không ngờ bà ấy lại đồng ý nhanh như vậy. “Tôi nhất định sẽ không để bà phải thất vọng, thưa bà Vũ Khánh Vân.” “Vậy thì tôi sẽ chờ xem, tôi hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau, chủ tịch Nhi.” Bà Vũ Khánh Vân cong đôi môi xinh đẹp rồi đưa tay về phía tôi.
Tôi đưa mắt nhìn bà Vũ Khánh Vân, thận trọng gật đầu hứa hẹn: “Bà Vũ Khánh Vân yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng.” “Không biết tối nay chủ tịch Bảo Nhi có thời gian cùng tôi đi dạo hay không, nghe nói cảnh đêm ở thành phố này rất đẹp” Tất nhiên tôi không thể từ chối yêu cầu của bà Vũ Khánh Vân, nhưng… nghĩ đến việc Bánh Gạo tức giận bỏ đi vào hồi trưa lại khiến tôi hơi do dự một chút. “Sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?” Bà Vũ Khánh Vân cau mày khi thấy tôi không trả lời. Bây giờ, thật vất vả mới đạt được cơ hội này, có thể nhận được sự ưu ái của bà Vũ Khánh Vân, tôi không thể đẩy cơ hội này cho những công ty khác được. Tôi bình tĩnh lại, mim cười nhẹ: “Đương nhiên không có gì phải khó xử, tôi rất vui khi được làm hướng dẫn viên du lịch cho bà, thưa bà Vũ Khánh Vân.”
Khi bà Vũ Khanh Vân nghe thấy những lời tôi nói, bà ấy lập tức nở một nụ cười hài lòng.
Tôi để cho thư ký đi chuẩn bị khách sạn cho bà ấy, vì tôi muốn tiếp đón thật chu đảo nên cần phải đưa ra những điều kiện tốt nhất. Buổi tối, tôi đưa bà Vũ Khánh Vân đến nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố để ăn tối. Ăn xong, tôi đưa bà ấy đến chợ đêm thăm quan.
Thành phố về đêm rộn ràng hẳn lên, trên đường có rất nhiều người qua lại, nhìn những gương mặt tươi cười xung quanh, thần kinh căng thẳng của tôi không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều. “Cảnh đêm của thành phố này thật khác với chỗ của chúng tôi.”
Bà Vũ Khánh Vân thở dài nói với tôi, “Bà Vũ Khánh Vân, bà còn muốn đi đâu nữa không?” Tôi nghiêng đầu nhìn bà và hỏi.
Bà ấy lắc đầu, có vẻ hơi mệt, tôi định đưa bà ấy về khách sạn, nhưng không ngờ rằng khi chúng tôi vừa bước về phía ô tô thì một người đàn ông lao nhanh đến chỗ chúng tôi như điên.
Phía sau anh ta còn có một người phụ nữ mặc một bộ đồ xộc xệch đang vội vàng chạy theo. “Trả tiền cho tôi… Đó là tiền để tôi cứu mạng anh Vũ, trả lại cho tôi..” “Ngăn người đàn ông kia lại.” Tôi đứng chắn trước mặt bà Vũ
Khánh Vân, lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ đang đứng ở hai bên. Vệ sĩ ra tay, đánh hai ba chiêu đã bắt được người đàn ông kia, anh ta vẫn dám liều mạng hét lên điên cuồng.
Tôi tiến lên, dùng giày cao gót giẫm lên ngực người đàn ông đó, anh ta lập tức hét lên một tiếng kêu thảm thiết. “Lấy tiền của phụ nữ, anh muốn chết à?” Tôi nheo mắt, dùng giày đè lên vết thương của anh ta,
Anh ta trợn mắt liếc nhìn tôi một cái rồi ngất đi. Tôi nhìn người đàn ông đã ngất xỉu kia, giật lấy chiếc ví đưa cho người phụ nữ đang chạy đến: “Đây, tiền của cô đây. “Cảm ơn… cảm ơn cô…” Người phụ nữ này rất gầy, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trên người chỉ mặc một chiếc váy hai dây, cùng những dấu vết mập mờ trên cơ thể, vừa nhìn đã biết là bọn họ vừa làm cải gì.