Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 232:




Ngày hôm sau, tôi mơ hồ ngồi dậy định đến công ty thì lại nhận được một cuộc điện thoại của cảnh sát, hỏi tôi có quen cô gái nào tên Lê Hồng San hay không.
Vừa nghe hỏi vậy, đầu óc tôi lập tức tinh táo trở lại, vội hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra tối hôm qua lúc Lê Hồng San đang trên đường tới chỗ của anh Vũ thì cô ta đã bị một đám lưu manh chặn đường rồi hãm hiếp, bây giờ đã được đưa tới bệnh viện, tình trạng vô cùng nguy kịch. Bọn họ không tìm được thông tin gì về người nhà cô ta, trong nhật kí liên lạc lại chỉ có số điện thoại của tôi nên họ mới gọi điện cho tôi, kêu tôi phải tới bệnh viện một chuyển.
Sau khi làm xong thủ tục với cảnh sát, tôi ngồi ở bệnh viện đợi Lê Hồng Nam tính lại.
Lê Hồng San rất gầy, có thể nói là bây giờ cô ta chỉ còn da boc xương.
Nhin cô ta thế này khiến tôi vô thức nghĩ tới Vũ Khả Hân, hai người bọn họ đều trải qua những chuyện tương tự nhau. Tôi bảo quản gia kêu người giúp việc tới đây chăm sóc Lê Hồng San, còn mình thì lái xe đến nhà cô ta. Tôi phải nói cho bạn trai cô ta nghe, Lê Hồng San đã xảy ra chuyện gì. “Cô tới đây tìm Lê Hồng San sao? Cô gái đó không có ở đây nữa đâu.” Vào lúc tôi đang ngồi trước cửa nhà Lê Hồng San đợi bạn trai cô ta trở về thì một ông bác đi ngang qua thấy vậy lắc đầu nhìn tôi rồi nói.
Tôi thấy ông bác này có vẻ cũng biết không ít về Lê Hồng San, không kìm được đành tiến lên bắt chuyện trước. Qua những gì ông bác này nói, tôi đã biết rất nhiều chuyện về
Lê Hồng San. Ông bác ấy nói Lê Hồng Sơn là một cô gái bị thiểu năng trí tuệ, lúc nhỏ sống cùng bà nội, sau khi bà ấy chết thì cô ta sống một mình, tự kiểm tiền bằng nghề nhặt rác. Rồi một ngày nọ vào ba năm trước, cô ta dẫn theo một người đàn ông trở về, từ đó hai người họ cùng sống nương tựa lần nhau, tuy nhiên sau đó mấy người hàng xóm lại nói thấy cô đi làm công việc đứng đường, bọn họ nói ra nói vào mắng nhiếc cô ta là người không biết xấu hổ. Ông bác lại nói thật ra Lê Hồng San rất tội nghiệp, người đàn ông kia là tên nghiện ma túy, mỗi ngày anh ta phải hút ma túy một lần mới chịu được, cho nên Lê Hồng San cứ kiếm được bao nhiêu tiền là lại đổ dồn vào người tên đàn ông kia hết, đã nhiều lần cô ta bị đưa vào bệnh viện vì thieu máu nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi mà liều mạng đi kiểm tiền. “Con bé Lê Hồng San ấy, thật đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch mà.”
Dứt lời, ông bác kia thở dài một hơi rồi lắc đầu rời đi.
Ba năm trước đây…
Nói cách khác…
Bạn trai của Lê Hồng San là được cô ta nhặt về từ ba năm trước sao?
Tôi nằm chặt chiếc nhẫn trong túi, đột nhiên trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Trần Thanh Vũ… Chẳng lẽ là anh sao?
Có phải đây chính là nguyên nhân mà anh không muốn gặp tôi không? Bởi vì giờ anh là một kẻ nghiện ma túy cho nên mới nhất quyết không chịu xuất hiện trước mặt tôi? Anh thà sống ở một nơi tối tăm như vậy chứ nhất định không chịu về gặp tôi, phải vậy không hả?
Sau khi nghe xong những gì ông bác kia nói, tôi có thể chắc chắn bạn trai của Lê Hồng San chính là Trần Thanh Vũ.
Tôi đã cho người lục tung cả thành phố này chỉ để tìm Trần Thanh Vũ.
Vậy mà vẫn không có kết quả gì, còn bạn trai của Lê Hồng San thì dường như đã biến mất trong nháy mắt.
Tôi ngây ngốc lái xe về nhà, đến giữa đường thì bị tai nạn xe. “Tí tách Tiếng xăng chảy nhỏ giọt, âm thanh chói tai ấy như đang muốn giục giã tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, Tôi vươn ngón tay cố gắng đẩy cửa xe ra.
Tuy nhiên, cho dù tôi có cố gắng như thế nào thì cũng không thể mở cửa xe ra được.
Trán tôi không ngừng chảy máu, tôi có cảm giác sức lực của mình sắp cạn kiệt đến nơi rồi. “Huỳnh Bảo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi…”
Lúc tôi sắp mất đi ý thức thi bên tai lại văng vẳng tiếng gầm nhẹ vô cùng quen thuộc.
Tôi hé mắt, cố gắng để nhìn rõ khuôn mặt người đang gọi tên tôi là ai, tiếc là tôi chỉ nhin thấy một bóng đen mơ hồ,
Anh dùng sức mở cửa xe ra, sau đó lập tức lôi tôi ra khỏi xe. “Âm.” Một tiếng nổ vang lên, vọng lại màng tai tôi. Tôi khó khăn nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, bờ môi nhợt nhạt lẩm bẩm: “Trần Thanh Vũ. Là anh sao?” “Huỳnh Bảo Nhi, nhất định phải sống… Nếu em muốn sống sót thi không cần chạy đi tìm anh, có nghe không hả, không được đi tìm anh.”
Tiếng gầm nhẹ ấy oanh tạc màng tai tôi khiến tôi cực kì khó chịu. “Trần Thanh Vũ… đừng đi.” Nhìn thấy anh đang định buông tay tôi ra, dáng vẻ giống như anh sắp phải đi đâu đó, tôi hoảng hốt muốn nắm chặt quần áo anh.
Tuy nhiên, anh không hề quay đầu lại, giọng nói khàn khàn tràn ngập đau đớn kia lại truyền đến tai tôi một lần nữa: “Huỳnh Bảo Nhi… nếu em muốn sống thì hãy chọn ở bên Phan Huỳnh Đức. “Trần Thanh Vũ… Đồ ngu nhà anh, tên khốn nạn nhà anh… Quay về… Trần Thanh Vũ… Có nghe không hả, mau quay về cho em.”
Tôi quỳ rạp trên mặt đất, vươn tay ra cố gång nằm lấy người đàn ông đang càng lúc càng xa tôi, thế nhưng thật khốn nạn, tôi không có cách nào để năm bắt được anh. Tôi chỉ có thể trơ mất nhin, nhìn hinh bóng quen thuộc ấy dần dần biến mất, và sau đó, tâm trí tôi hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.
Nhi, cuối cùng cô cũng chịu tinh lại rồi, làm tôi sợ muốn chết.”
Lúc tôi vừa mở mắt ra thì bên cạnh chỉ có mỗi Vũ Khả Hân. Vũ Khả Hân vừa nhìn thấy tôi mở cô ấy vui mừng khóc bổ nhào đến ôm tôi rồi lớn tiếng bị Vũ Khả Hân ôm nên việc hô hấp của tôi trở nên hơi khó khăn, không nhịn được lên tiếng nói với cô ấy bằng giọng khàn “Vũ Khả Hân, khó thở quá.” tôi vui mừng quá.” Lúc này Vũ Khả Hân mới buông tôi ra, xấu hổ nói.
Tôi hơi nhếch cánh môi, đang tính đứng dậy thì Vũ Khả Hân lại lấy tay tôi rồi lắc đầu nói: “Không được, giờ cô chưa đi được
Vũ Khả Hân dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi. “Tôi… tại sao lại chưa thể đi được?” Đầu tôi vẫn hơi choáng tâm trạng trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không nhớ trước đó đã xảy ra những chuyện gì. “Cô còn hỏi như vậy được à? Cô đã gặp tai nạn bên quốc lộ DT21, chiếc xe đã nổ cháy rụi đến nỗi không còn mảnh ghép nào rồi, cũng may cô được người ta cứu ra ngoài, nếu không thì bây giờ cô cũng thành tro luôn rồi đấy. Đôi mắt Vũ Hân hồng hồng, nhìn tôi nói.
Nghe Vũ Khả Hân nói vậy, trong đầu tôi xuất hiện một đoạn kí ức nhỏ.
Hình như tôi… vẫn còn nhớ.
Tôi nhớ minh đụng trúng cái đó lúc đang lái xe trên đường, sau đó xăng xe bắt đầu chảy ra, rồi có người gọi tên tôi. Người đó mở cửa xe kéo tôi từ trên điều khiển ra ngoài. “Trần Thanh Vũ..” Hai mắt tôi mở to nhìn Vũ Khả Hân rồi cuồng giãy giụa. “Bảo Nhi, cô điên rồi sao? Bình tĩnh lại đi.” Dường như Vũ Khả Hân đã bị sự kích động của tôi dọa sợ, không kim được vươn tay ra cố gắng đè tôi lại.
Tôi nhìn Vũ Khả Hân, nghẹn ngào nói: “Vũ Khả Hân, cô có nhìn thấy Trần Thanh Vũ không?” “Bảo Nhi…” Vũ Khả Hân dùng thương nhìn tôi, sau đó ngồi bên mép giường nói: “Cô đừng như vậy nữa.” “Tôi… tôi nhìn thấy tôi thật sự nhìn thấy anh ấy” Tôi
Vũ Khả Hân, nhắm mắt lại rồi bất lực nói.
Không lẽ tất cả chỉ là giấc mơ của tôi thôi sao?
Nhưng mà nếu như là giấc mơ sao cảm giác khi ấy lại chân thật đến vậy? Tôi thật sự đã nhìn thấy Trần Thanh Vũ, thật sự đã “Bác sĩ nói não cô có hiện tượng bị chấn động, bây giờ cô không được suy nghĩ gì hết, phải cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt.
Tôi sẽ về hầm canh cho cô, ngoan ngoãn đây chờ tôi Vũ Khả Hân tay tôi, lo tôi rồi nói.
Nhìn theo lưng Vũ Khả Hân đang xa sau đó tôi lại nhìn chằm chằm vào bình truyền nước.
Không lẽ tất cả đều là nằm mơ sao? Người tôi nhìn thấy thật sự không phải Trần Thanh Vũ sao? Trần Thanh Vũ… vi sao anh lại muốn tránh em như vậy? Lời hứa giữa hai chúng ta, anh quên hết rồi sao?
Chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn thăng trầm, khi giọng nói, khuôn mặt và đôi tay của tôi bị Lê Minh Quang hủy hoại, tôi cũng không chịu từ bỏ mà cố gắng hết sức để được quay về bên cạnh anh. Vậy mà bây giờ, tại sao chỉ vì suy sụp nhất thời mà anh lại chọn từ bỏ dễ dàng như vậy chứ.
Cho dù anh có trở nên như nào đi nữa thì anh vẫn là Trần Thanh Vũ của tôi, mãi mãi cũng không thay đổi. “Huỳnh Bảo Nhi, em không muốn ở cạnh tôi đến vậy sao?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa lập tức đánh tan suy nghĩ của tôi.
Tôi quay đầu, thấy Phan Huỳnh Đức đang tùy tiện dựa người vào khung cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cảm xúc của tôi thật sự có hơi kích động.
Thậm chí tôi còn muốn mở miệng gọi tên Trần Thanh Vũ. như Phan Huỳnh Đức đã nhìn ra ý đồ của tôi, mắt anh ta khẽ xẹt qua tia lạnh “Tôi là Phan Huỳnh Đức, không phải Trần Thanh Vũ” “Anh… sao anh lại ở đây?” Sau lần Phan Huỳnh Đức rời đi, anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Anh ta rút hết toàn bộ tiền đầu tư ra khỏi tập đoàn Aliba, thậm chỉ còn đầy tập đoàn đến bờ vực phá sản, tuy nhiên tôi cũng không trách anh ta.
Nói thật, mấy năm nay nhờ có Phan Huỳnh Đức đứng cạnh giúp đỡ nên tập đoàn Aliba có được thành tích như ngày hôm “Huỳnh Bảo Nhi, em yêu Trần Thanh Vũ đến vậy sao?” Phan Huỳnh Đức đi đến ngồi bên mép giường tôi, khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia hiện lên vẻ đượm buồn.
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức rồi chậm rãi nói: “Phan Huỳnh Đức, xin lỗi anh, tôi biết khi mình nói ra điều này sẽ đồng nghĩa với việc tôi sẽ làm anh tổn thương nhưng tôi phải nói, trong tim tôi ngoại trừ Trần Thanh Vũ ra thì không ai có thể bước vào Trong đôi mắt Phan Huỳnh Đức ẩn hiện sự thô bạo, anh ta dùng sức siết chặt tay thành nằm đấm, nhin tôi chậm rãi nói: “Rõ ràng em cũng nhìn thấy mà, tôi và Trần Thanh Vũ giống nhau như đúc, không lẽ tôi có điểm nào thua kém anh ta sao?” “Anh rất tốt, nhưng mà người tôi muốn lại là Trần Thanh Vũ.” Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, chua xót nói.
Huỳnh Đức, anh và Trần Thanh Vũ… có phải là… anh em sinh đôi không?” Vấn đề này, tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi.
Nhưng mà tôi vẫn chưa có cơ hội hỏi.
Tuy nhiên, những điều này cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Trên thế giới này, nếu có hai người giống nhau như đúc, không phải trùng hợp thì chỉ có thể là anh em sinh đôi.
Phan Huỳnh Đức nghe vậy, người cứng đờ.
Anh ta đứng dậy, không trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn tôi từ trên cao xuống rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ đến đợi một ngày em đồng ý làm vợ tôi.”
Dứt lời, Phan Huỳnh Đức lập tức xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nhìn bóng dáng Phan Huỳnh Đức khuất dân, trong lòng tràn ngập những nôi chua xót.
Tại sao Phan Huỳnh Đức lại cổ chấp như vậy chứ?
Tôi chưa từng nghĩ Phan Huỳnh Đức thật sự thích tôi, bởi vì bản chất của anh ta là một người đàn ông kiêu ngạo không biết kiềm chế..
Chuyện gặp tai nạn xe, tôi bảo Vũ Khả Hân tuyệt đối không được nói cho Bánh Gạo biết, còn kêu Vũ Khả Hân nói với quản gia không được bảo chuyện này với bố mẹ tôi. Tuy nhiên, tốc độ của quản gia lại rất nhanh, Vũ Khả Hân chưa kịp làm gì thì ông ấy đã báo cho Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo rồi.
Tôi vừa đau đầu một trận xong thì lại nhận được điện thoại của Trịnh Phương Thảo, bà khóc lóc thảm thiết, cứ một câu hai câu lại nói xin lỗi tôi, nói bà đã không bảo vệ được tôi. “Mẹ, mẹ đừng khóc mà, chỉ là gặp chút chuyện ngoài ý muốn thôi.” “Bảo Nhi, hiện giờ con sao rồi? Mẹ sẽ về với con ngay đây.”
Trịnh Phương Thảo khóc đến nỗi giọng bà khản đặc, không kìm được lên tiếng hỏi tôi. Tôi lắc đầu nói với bà: “Không cần, con chỉ bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn mà. Dạo này cơ thể mẹ không khỏe, mẹ đừng khóc nữa.” “Bảo Nhi, con có trách mẹ không?” Đột nhiên giọng nói của Trịnh Phương Thảo trở nên nặng nề.
Tôi biết bà có ý gì, lúc trước vì muốn dắt mũi Lê Minh Quang nên bà và Nguyễn Trung Quân không nhận tôi, lúc nhìn thấy tôi còn dùng thái độ xa cách nói chuyện. Từ đó đến giờ, bà vẫn luôn tự trách mình. “Mọi chuyện đã qua rồi, con biết mọi người là vì muốn tốt cho con nên mới làm vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.