Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 256:




Nếu như tôi không xảy ra chuyện thì mẹ sẽ không bị liên lụy như vậy, loại chuyện buồn nôn kinh tởm này tại sao lại xảy ra trên người mẹ Trịnh Phương Thảo chứ, rốt cuộc là ai đã làm vậy?
Là ai…
Tôi muốn giết kẻ kia, giết chết tên súc sinh kia. “Um.” “Bảo Nhi, cậu sao vậy? Huỳnh Bảo Nhi.”
Một cơn đau nhói truyền đến từ vị trí của trái tìm, tôi cuộn người vào vì đau đớn, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Diệu Hoa đứng ở bên cạnh, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của tôi, cô ấy lập tức gọi to tên của tôi. “Thật là khó chịu.. đau quá…”
Tôi nằm chặt mảnh áo trên ngực, không ngừng thở hồn hển, khàn giọng nói. “Cậu sao vậy? Bảo Nhi, nói cho mình biết, cậu đang cảm thấy thế nào?”
Không khí dần dân trở nên khó chịu hơn, tôi cố gắng thở hồng hộc, nhưng vẫn không có cách nào kìm nén được cơn đau này.
Giọng nói của Diệu Hoa đang vang lên bên tai của tôi, nhưng tôi lại không còn sức lực để nói cho cô ấy biết, trái tim tôi đang rất đau.
Nửa tiếng sau, tôi yếu ớt bất lực ngồi trên sàn nhà, quần áo trên người đều đã ướt đẫm mồ hôi. “Bảo Nhi, cậu sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?” Diệu
Hoa đỡ tôi lên, lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi hỏi.
Tôi yếu ớt bất lực lắc đầu, sau khi ngồi lên ghế sô pha rồi uống một hớp nước, mới chậm rãi nói. “Không có gì đâu, chỉ cảm thấy cơ thể không thoải mái một chút thôi.”
“Để mình đưa cậu đến bệnh viện..”
“Không cần đâu, Diệu Hoa, làm phiền cậu đưa mình về nhà họ Nguyễn có được không?” “Được.”
Diệu Hoa không từ choi tôi, chỉ gật đầu nói.
Tôi và Diệu Hoa cùng nhau bể mẹ Trịnh Phương Thảo xuống dưới, sau khi ngồi trên xe, tôi vuốt nhẹ lấy tóc của mẹ, nhìn hai mắt đang nhắm nghiền của bà ấy, khẽ nói: “Mẹ, con đưa mẹ về nhà nhé.”
Sau khi Diệu Hoa đưa chúng tôi đến nhà họ Nguyễn thì lập tức rời đi, người giúp việc của biệt thự vẫn là người cũ, vừa nhìn thấy tôi thì tất cả đều bật khóc.
“Cô chủ, bà chủ, hai người đã trở về rồi, hu hu hu.” “Quá tốt rồi, nếu như ông chủ biết được, nhất định ông ấy sẽ rất vui.” “Cô chủ, bà chủ thể nào rồi?” “Di Phúc, bây giờ mọi người đi mời Lê Hoàng Long đến đây ngay lập tức đi”
Tôi quản gia giúp mình dìu mẹ lên lầu, sau đó ra lệnh cho di Phúc.
Năm phút sau, Lê Hoàng Long xuất hiện, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta có vẻ rất ngạc nhiên. “Huỳnh Bảo Nhi? Cô không bị thương à?” “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi vẫn chưa chết” Tôi liếc nhìn Lê Hoàng Long một cải, nhíu mày nói. “Xem cho mẹ tôi một chút đi.”
Sau khi Lê Hoàng Long nhìn tôi đầy ngạc nhiên thì vui mừng nói: “Bà Phương Thảo cũng đã bình an trở về, thật sự tốt quá rồi.”
Tôi ngồi ở bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía mẹ Trịnh Phương Thảo, tôi nhất định phải khiến cho bà ấy tỉnh lại. “Bà Phương Thảo không bị thương nặng ngoài da, có phải bà ấy đã bị chấn thương tinh thần gì không?”
Sau khi Lê Hoàng Long kiểm tra xong cơ thể cho mẹ, anh ta không nhịn được cau mày nhìn tôi hỏi.
Sau khi tôi nghe xong, hai tay không khỏi siết chặt lại. “Phải.” “Vậy thì được rồi, não của bà ấy đã tự động bật trạng thái tự bảo vệ ý thức để ngăn chặn tất cả mọi sự kích thích từ bên ngoài.” “Vậy thì tôi phải làm sao để khiến mẹ tôi tỉnh lai.” “Đối với chuyện này, bà ấy chỉ có thể dựa vào chính mình kiên cường đứng lên, điều duy nhất chúng ta có thể làm là ở bên cạnh bà ấy mỗi ngày, trò chuyện với bà ấy nhiều hơn.” “Cảm ơn anh.” Tôi gật gật đầu, thể hiện rằng mình đã hiểu.
Sau khi Lê Hoàng Long cất đồ đạc của mình vào túi thuốc thì quay đầu lại nhìn tôi nói: “Cô không đi tìm Trần Thanh Vũ trước sao?”
Tôi liếc Lê Hoàng Long một cái, thản nhiên nói: “Anh ấy sẽ tự mình tìm đến.” “Cũng đúng, cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng.”
Sau khi lẩm bẩm tự nói một mình thì Lê Hoàng Long lập tức rời đi.
Sau cơn mưa trời lại sáng sao?
Tôi cũng không biết được, rốt cuộc thì phải đến bao giờ mới tới ngày sau cơn mưa trời lại sáng đó.
Lê Hoàng Long vừa rời đi được mười phút thì người giúp việc nói với tôi rằng Trần Thanh Vũ đã đến.
Quả nhiên, tin tức tôi trở về nhà họ Nguyễn, Trần Thanh Vũ đã biết từ trước.
Tôi nhìn mẹ đang nằm trên giường một chút, sau đó đứng dậy bảo người giúp việc phải chăm sóc bà ấy thật tốt, rồi mới bước ra khỏi phòng.
Khi tôi đang xuống lầu thì thấy Trần Thanh Vũ đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, vẻ mặt bồn chồn bất an.
Anh vẫn giống như trước đây, đẹp trai đến mức khiến tôi không thở nổi.
Có điều, những sự thật kia lại đâm vào trong mắt, tràn ngập đầu óc của tôi, nhưng tôi không còn cách nào ngoài việc phớt lờ nó. “Huỳnh Bảo Nhi.. Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ nhìn thấy tôi đi xuống lầu, vội nhảy ra khói ghế sô pha, chạy đến trước mặt tôi, không kìm chế được duỗi tay ra như muốn chạm vào gương mặt tôi, giống như đang sợ tất cả những điều này chỉ là ảo ảnh không có thực.
Tôi ngước mắt lên, liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái rồi thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp. “Đã lâu không gặp? Những gì em muốn nói với anh cũng chỉ có như vậy thôi sao?” Trần Thanh Vũ như bị lời nói của tôi kích thích, trên khuôn mặt đẹp trai vốn đã kích động lại hiện lên vẻ hung ác nham hiểm. “Mọi người ra ngoài hết đi.” Cảm nhận được sự lạnh lẽo hung ác đáng sợ lạ thường trên người Trần Thanh Vũ kia, tôi nhíu mày liếc nhìn anh một cái rồi quay đầu lại ra lệnh cho những người giúp việc.
Sau khi những người giúp việc kia rời đi, cả phòng khách chỉ còn lại hai người tôi và Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ siết chặt nằm đấm, đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh dần dần lộ ra vẻ kích động và u ám. “Tại sao… em còn sống mà không tìm tới anh?” “Trần Thanh Vũ, sau khi chúng ta vừa kết hôn được ba ngày, anh đã làm chuyện gì đối với tôi?”
Tôi xoay xoay cái ly trong tay, nghe thấy giọng nói thô ráp khàn khàn của Trần Thanh Vũ, vị trí trái tim không nhịn được dâng lên một chút khó chịu.
Một lúc lâu sau, tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến người ta ngạt thở trước mặt rồi chậm rãi hỏi.
Theo góc độ tôi nhìn thấy, cơ thể của Trần Thanh Vũ lập tức cứng đờ, đôi mắt vốn dĩ đang có vài tia máu đỏ lại dần dần biển mất, sau đó hiện lên một chút bối rối. “Tại sao em lại nói về chuyện này? Huỳnh Bảo Nhi, nửa năm nay em đã ở đâu? Anh đã tìm em… rất lâu rất lâu.. anh rất nhớ em, con trai của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi…”
Trần Thanh Vũ đứng trước mặt tôi, anh đưa tay ra muốn chạm vào mặt tôi, nhưng lại có vẻ không dám chạm vào tôi, khiến cho lòng tôi cảm thấy chua xót khó hiểu.
Tôi đè cảm giác chua xót trong lòng kia xuống, lại tiếp tục nói: “Trần Thanh Vũ… trả lời tôi đi.”
Trần Thanh Vũ hoảng sợ nhìn tôi, cánh môi móng lạnh lùng mím lại thành một đường thẳng cứng ngắc. “Khi tôi không có ý thức, anh đã lấy thận của tôi đem cho
Nguyễn Mỹ, có đúng không?” “Không.” Dường như Trần Thanh Vũ bị những lời của tôi hù doạ, anh sợ hãi nhìn tôi, cả người đều cứng đờ. “Đây chính là chuyện mà anh giấu kín không cho tôi biết, và anh cũng rất sợ tôi phát hiện ra sự thật này phải không? Trần Thanh Vũ, tại sao anh lại… luôn luôn khiến tôi thất vọng như vậy.”
Mặc dù tôi biết rất rõ, lúc đó Trần Thanh Vũ làm ra loại chuyện quá đáng như vậy với tôi, chỉ là vì anh thực sự muốn trả ơn cô ta, nhưng mà tôi không có cách nào tha thứ cho việc anh đã làm tổn thương mình bằng cách này..
Chuyện này giống như một cái gai cắm sâu vào trong tim tôi, và tôi thực sự không có cách nhổ nó ra được. “Không phải như vậy, Huỳnh Bảo Nhi, em nghe anh nói..” “Vậy thì anh hãy trả lời tôi đi, chuyện này là thật hay giả?”
Tôi nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói.
Trần Thanh Vũ bị sự lạnh lùng trong mắt của tôi làm cho sợ hãi, bất lực đưa hai tay ra một cách luống cuống, anh nhìn tôi bằng ánh mất buồn bã: “Đúng vậy” “Vì Nguyễn Mỹ.” Tôi nở một nụ cười gượng gạo, nhìn Trần Thanh Vũ đã thừa nhận, trái tim đột nhiên cảm thấy đau nhói. Lại bắt đầu đau đớn rồi, cảm giác đau đớn này sẽ kéo theo nỗi bi thương của tôi, càng lúc càng trở nên dữ dội hơn. “Lúc ấy Nguyễn Mỹ cần… một quả thận, mà của em lại rất phù hợp… nên anh..” “Vì vậy, anh không cần hỏi ý kiến của tôi, mà đã đưa thận của tôi cho Nguyễn Mỹ, Trần Thanh Vũ, anh có quyền gì mà làm như thế?” Tôi giận dữ hét vào mặt Trần Thanh Vũ. Hứa
Rốt cuộc tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Đó là thận của tôi, anh có quyền gì mà tự quyết định chứ? “Huỳnh Bảo Nhi… anh sai rồi, anh biết mình sai, anh..” “Đủ rồi. Tôi thô bạo ngắt lời Trần Thanh Vũ, tay tôi vô thức đè xuống vị trí ngực mình.
Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì Trần Thanh Vũ nói nữa, bây giờ tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh một chút nào nữa. “Trần Thanh Vũ, anh có ngạc nhiên vì sao tôi lại biết chuyện này không? Bởi vì Nguyễn Mỹ vẫn còn sống!
Tôi nhìn đội mắt đột nhiên mở to của Trần Thanh Vũ, lạnh lùng cười nhạo nói: “Anh đã nghe rõ chưa? Chính miệng Nguyễn Mỹ đã nói cho tôi biết, có điều, sau khi cô ta nói xong những lời này thì chết rồi.” “Có biết chết như thế nào không? Bị tôi giết chết đó” Tôi ghé vào tai Trần Thanh Vũ, mim cười lạnh lùng nói.
Tôi biến thành tội phạm giết người tất cả là do Trần Thanh Vũ hãm hại, nếu như anh có thể nói cho tôi biết sớm hơn một chút, tôi sẽ không bị Ngô Huy Khánh thôi miên và sẽ không giết chết Nguyễn Mỹ, tôi không thể tự mình động thủ, tôi muốn cô ta phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng mà bây giờ Nguyễn Mỹ lại chết trong tay tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, em đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Em không giết người, có nghe không, em không có” Trần Thanh Vũ vội vàng ôm chặt lấy tôi, dùng hai tay nắm lấy bờ vai tôi, giận dữ hét lên với tôi.
Tôi nhìn mặt mũi Trần Thanh Vũ đang tràn đầy vẻ lo lắng và giận dữ, dùng sức đẩy người anh ra. “Trần Thanh Vũ, tạm thời bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh mau đi đi.” “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe anh giải thích có được hay không? Anh biết anh làm sai rồi, lúc đầu anh không nên ngu ngốc như vậy, anh sai rồi, em tha thứ anh có không?” rợc hay “Cút đi.” Tôi quay lưng về phía Trần Thanh Vũ, đau đớn siết chặt vị trí trái tim mình. “Anh sẽ không đi, Huỳnh Bảo Nhi, anh yêu em, thật sự rất yêu em, tại sao… em lại không chịu nghe anh giải thích.” “Quản gia, đuổi Trần Thanh Vũ ra ngoài.”
Tôi bước lên lầu rồi ra lệnh cho quản gia đang đứng dưới lầu.
Tôi đi lên lầu rồi bước tới phòng của mẹ Trịnh Phương Thảo, nhìn mẹ đang nằm trên giường, tôi ôm lấy cơ thể bà ấy. Tôi cảm thấy trái tim đau nhói, không nhịn được bật khóc nức nở. “Mẹ, con thực sự khó chịu quá”
Chỉ duy nhất điều này, tôi không thể tha thứ được… Tại sao Trần Thanh Vũ lại muốn lừa dối tôi, tại sao lại phải lừa dối tôi. Nếu như… trước đây anh nói cho tôi biết, có lẽ tôi đã không đau khổ như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến việc lúc đầu Trần Thanh Vũ làm tổn thương mình vì Nguyễn Mỹ, thì hận thù trước mắt như nuốt trọn cả người tôi. “Cô chủ, cô sao vậy?” Quản gia bước vào phòng thì vô cùng sửng sốt khi thấy tôi đang lấy tay che ngực, đau đớn không chịu nổi. “Đau… đau quá…” Tôi nắm chặt lấy vị trí trái tim, rít lên một tiếng nói với quản gia.
Quản gia đỡ lấy tôi rồi bảo người giúp việc lập tức gọi điện thoại cho Lê Hoàng Long.
Năm phút sau, Lê Hoàng Long xuất hiện, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta có vẻ hơi sợ hãi. “Cô sao vậy?” “Không có chuyện gì đâu. Tôi lắc đầu, bảo quản gia tiễn Lê Hoàng Long ra ngoài, cơ thể của tôi, tôi tự mình hiểu rõ. “Huỳnh Bảo Nhi, cô nên có chừng mực một chút đi” Lần đầu tiên Lê Hoàng Long giận tái mặt với tôi, vẻ mặt không vui nhìn tôi nói.
Tôi kinh ngạc nhìn Lê Hoàng Long, anh ta lấy ống nghe ra để nghe nhịp tim cho tôi. Vài phút sau, sắc mặt Lê Hoàng Long nghiêm túc lạ thường nói: “Trái tim của cô có phải xảy ra chuyện gì không?” Đối mặt với câu hỏi của Lê Hoàng Long, tôi chỉ hơi nhếch môi lạnh nhạt nói: “Cũng có thế. “Huỳnh Bảo Nhi, cô có thể nghiêm túc một chút hay không? Tại sao tim cô lại đột nhiên đập nhanh như vậy?” Lê Hoàng Long bị thái độ của tôi chọc giận, nhịn không được bực mình kêu lên.
Tôi nhìn khuôn mặt sốt ruột lo lắng của anh ta, tiếp tục nói: “Tôi không sao, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy đau tim thôi.” “Hôm nay Thanh Vũ đến tìm cô, tại sao lại không ra gặp anh ta?” Lê Hoàng Long nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ phức tạp. “Đừng nhắc đến cái tên Trần Thanh Vũ này với tôi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.