Ngô Huy Khánh từng có vợ sao? “Ngô Huy Khánh đã từng có một người vợ là do ông cụ Ngô tự tiện liên hôn để gắn kết hai tập đoàn. Tuy hai người kết hôn nhưng Ngô Huy Khánh đã bỏ trốn, Lâm Tuyết Nhi là người con dâu mà ông cụ Ngô rất vừa ý, nghe nói bà ta đã nắm giữ toàn bộ quyền lực của nhà họ Ngô. Hơn nữa, bà ta rất độc ác nhưng lại vô cùng yêu Ngô Huy Khánh và cũng cực kỳ để tâm đến việc Ngô Huy Khánh yêu Trịnh Phương Thảo. Bà ta đã từng muốn đụng đến Trịnh Phương Thảo nhiều lần nhưng đều bị Ngô Huy Khánh ngăn cản”
Trần Danh nói tin tức anh ta thu thập được với tôi, tôi bỗng thấy cả người lạnh bằng.
Nếu Ngô Huy Khánh đã chết rồi thì chẳng lẽ người đã tổn thương tổn mẹ tôi là Lâm Tuyết Nhi?
Nếu Ngô Huy Khánh còn sống, chắc chắn ông ta sẽ không mặc kệ cho người khác làm hại đến mẹ tôi. Cho dù ông ta có hận mẹ tôi ra sao thì ông ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn không bằng thủ vật này để làm nhục mẹ tôi đâu.
Vậy thì người dùng thủ đoạn này để làm hai đến mẹ tôi, nói không chừng chính là Lâm Tuyết Nhi?
Bà ta ghen ghét nên muốn tổn thương mẹ tôi?
Nếu giải thích như thế này thì mọi chuyện đều thông suốt “Trần Danh, tôi muốn anh điều tra giúp tôi tình hình gần đây của Lâm Tuyết Nhi.” “Đặc biệt là tình hình của năm tháng gần đây nhất.”
Nếu như chuyện xảy ra trong thành phố là do Lâm Tuyết Nhi làm thì sẽ rất dễ dàng tra ra được. “Vâng.” Trần Danh gật đầu.
Anh ta vừa định đi ra ngoài thì tôi lại nói tiếp: “Trần Danh, tạm thời đừng nói chuyện này cho Trần Thanh Vũ biết”
Chuyện của mẹ, tôi muốn tự mình giải quyết chứ không muốn để Trần Thanh Vũ nhúng tay vào. Thù của mẹ tôi, tôi sẽ tự báo. “Vâng.” Sau khi Trần Danh rời đi, tôi bèn ngồi trên ghế xoay suy nghĩ một chút rồi bắt đầu làm việc. Vốn là trưa nay tôi định đi ăn cơm với Trần Thanh Vũ nhưng tôi đổi ý muốn tới bệnh viện thăm bổ nên không đi ăn cơm nữa. cả.
Lúc tôi đến bệnh viện, vừa lúc gặp Lê Hoàng Long đang vội vã chạy qua, tôi bắt lấy tay của anh ta: “Lê Hoàng Long, sao vậy? Bố tôi xảy ra chuyện gì u?”
Chuyện của bố tôi đều do Lê Hoàng Long phụ trách, nói nghiêm túc thì Lê Hoàng Long chính là bác sĩ toàn quyền phụ trách bố tôi. “Khi nãy tim bổ cô bỗng dưng ngừng đập, tôi đang mời chuyên gia tới xem xét một chút.” “Anh nói gì cơ?” Tim đột ngột ngừng đập? Có phải bổ tôi đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm không?
Tôi mở to hai mắt nhìn Lê Hoàng Long, toàn thân đều đang run rẩy, ngay cả bàn tay tôi cũng lạnh như băng.
Lê Hoàng Long nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai tôi rồi trầm giọng đáp: “Tạm thời cô không cần lo lắng, hiện giờ tôi đang liên hệ thêm chuyên gia trong ngành đến giúp, bố cô chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Lê Hoàng Long nói vậy xong thì lập tức chạy ra ngoài. Tôi hoảng loạn bước tới phòng bệnh của bố. Quả nhiên, trong phòng bệnh của bổ đang có rất nhiều bác sĩ, bọn họ vây quanh giường bệnh của ông, trên tay bọn họ cầm nào là máy dưỡng khí, nào là máy khử rung tim. Tôi nhìn trên người bố bị cảm không biết bao nhiêu sợi dây mà không kìm được nước mắt.
Bố ơi… cầu xin bố hãy cố gắng chống đỡ, mẹ con còn phải nhờ bố đánh thức, con cầu xin bổ đó, bố ơ… Đôi tay tôi nằm chặt, nhìn những vị bác sĩ đang đứng cạnh Nguyễn Trung Quân mà không ngừng cầu nguyện.
Cuối cùng Nguyễn Trung Quân bị đưa vào phòng phẫu thuật, tôi đứng ở bên ngoài nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng lên đèn, toàn bộ thân thể đều cứng đờ như đá.
Lúc tôi lạnh run cả người, bất lực không biết nên làm thế nào thì nghe thấy tiếng chuông di động. Tôi lấy di động ra, nhìn thấy Vũ Khả Hân đang gọi đến. “Vân Hạ, em không ở công ty ư?”
“Vũ Khả Hân, em đang ở bệnh viện.” Tôi hết sức lực mới không khóc oà ra trước mặt Vũ Khả Hân.
“Em sao vậy? Sao giọng em kì lạ thế? Vân Hạ, em vừa khóc đúng không?” Vũ Khả Hân nhấp môi, sốt ruột hỏi tôi. “Vũ Khả Hân, hiện tại em… đang bận làm một số việc, em cúp máy trước đây”
Lòng tôi hiện giờ rối như tơ vò, không còn hứng thú nói thêm câu nào với cô ấy nữa. Sau khi cúp điện thoại của Vũ Khả Hân, tôi bèn gọi cho Trần Thanh Vũ.
Thế nhưng người tiếp điện thoại lại là Lê Hồng San. “A lô.” “Trần Thanh Vũ đâu?” Tôi đè ép sự run rẩy trong lòng xuống rồi hỏi cô ta.
Vì sao Lê Hồng San lại tiếp điện thoại của Trần Thanh Vũ? “Cô là tổng giám đốc Nhi hả? Giờ anh Vũ đang ngủ, anh ấy hiện tại rất mệt” Hiển nhiên Lê Hồng San cũng đã nhận ra giọng nói của tôi, cô ta không hề kiêng dè mà nói với tôi như the.
Tôi cắn môi, siết chặt tay lại rồi lãnh đạm nói: “Tôi muốn Trần Thanh Vũ tới nghe máy.” “Anh Vũ đang rất mệt, anh ấy vừa mới ngủ thôi, tôi sẽ không đánh thức anh ấy đâu!” Lê Hồng Sơn nói xong câu đó thì cúp luôn điện thoại. Tôi ở đầu dây bên kia tức giận đến mức suýt chút đã ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Lê Hồng San càng ngày càng quá đáng rồi nhỉ? Cô ta nghĩ bản thân là ai chứ? “Cạch” Lúc tôi đang khó chịu nhìn di động thì cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở.
Tôi không rảnh đi lo chuyện của Trần Thanh Vũ và Lê Hồng San nữa mà phóng thắng đến chỗ Lê Hoàng Long. “Thế nào? Bố tôi sao rồi?” “Đã qua giai đoạn nguy kịch, tiếp theo phải quan sát thêm một thời gian nữa” Lê Hoàng Long tháo khẩu trang ra rồi nói với tôi.
Nghe được tin Nguyễn Trung Quân không sao, tôi không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bố không sao thì tốt rồi. Tôi nhìn Nguyễn Trung Quân bị người khác đẩy khỏi phòng phẫu thuật, vừa muốn đi theo đám người đó thì Lê Hoàng Long lại bắt lấy tay tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ cái cô Lê Hồng San kia vẫn đang 0 lại nhà họ Trần ư?” “Ừ. Lúc trước tôi mua biệt thự cho cô ta, cũng đuổi cô ta đi rồi nhưng không ngờ lúc tôi trở về lại thấy cô ta vẫn đang ở nhà họ Trần.”
Nghe thấy tên Lê Hồng San, không hiểu vì sao trong lòng tôi dâng lên một nỗi chán ghét.
Lê Hoàng Long nhìn tôi, trầm giọng nói: “Cô để ý đến cái người phụ nữ tên Lê Hồng San này một chút đi. Có lần tôi thấy cô ta đi với Mai Linh Chi đấy, một người phụ nữ không có thân phận, không có địa vị lại ở cùng với Mai Linh Chi thì quả thật khiến tôi không thể suy nghĩ đơn giản được. Người phụ nữ này muốn ở lại nhà họ Trần có khi còn vì ý đồ khác nữa.”
“Mai Linh Chi… là ai?”
Tôi mơ màng nhìn Lê Hoàng Long “Mai Linh Chi là chị họ của cô đó, có liên quan tới bên gia đình ông ngoại của cô. Tôi nghe nói cô ta là một người phụ nữ rất nguy hiểm, trước kia khi điều hành công ty thì cô ta có đến thành phố này tổ chức một bữa tiệc rồi mời cả tôi và Trần Thanh Vũ đến. Lúc ấy tôi mới biết cô ấy là chị họ của cô, cô ta là một người phụ nữ có tầm nhìn xa lại còn có tham vọng. Hơn nữa, cô của cô ta là Lâm Tuyết Nhi, sau này thì kết hôn vì lợi ích nên khác họ.”
Lê Hoàng Long nói với tôi những việc này, đối với tôi mà nói thì lượng tin tức thật sự rất lớn. Tôi không thể ngờ là Lâm Tuyết Nhi và Mai Linh Chi còn có quan hệ thế này cơ đấy? “Lâm Tuyết Nhi là một nhân vật không ngừng làm mưa làm gió ở Đông Xuân. Hơn thế nữa, Mai Linh Chi đã để ý đến Trần Thanh Vũ cho nên cô nhất định phải cẩn thận.” “Anh yên tâm, tôi sẽ không để bất kỳ ai cướp Trần Thanh Vũ đi đầu”
Tôi vô cùng biết ơn mà nói lời cảm tạ với Lê Hoàng Long.
Không ngờ là Trần Thanh Vũ lại nổi tiếng như vậy, khiến cho cả Mai Linh Chi chủ ý?
Thế nhưng rốt cuộc Mai Linh Chi có thân phận gì?
Quả thật tôi cũng không hiểu rõ về nhà họ Trịnh, gia tộc này quá khổng lồ, có nhiều loại quan hệ tôi không biết rõ. Mai Linh Chi là một người họ hàng xa phải không?
Thế nhưng Mai Linh Chi biết rõ Trần Thanh Vũ là chồng tôi rồi, tại sao còn thích Trần Thanh Vũ chứ? Cô ta đang cố ý khiêu chiến với tôi hay là còn có nguyên nhân nào khác nữa?
Mặc kệ là vì lí do gì thì tôi tuyệt đối sẽ không để Mai Linh Chi thực hiện được mục đích, cá Lê Hồng San nữa…
Vẻ mặt tôi trầm xuống, nghĩ đến cảnh tượng Lê Hồng San si mê Trần Thanh Vũ, còn anh thì luôn dung túng cô ta là tôi lại cảm thấy đau đầu.
Sau trở về nhà, tôi nhất định phải nói Trần Thanh Vũ đuổi Lê Hồng Sơn đi. Hiện giờ Lê Hồng San như một quả bom hẹn giờ vậy, không biết rồi lúc nào cô ta sẽ nổ. “Em sao vậy? Cả ngày hôm nay anh không hề thấy mặt em luôn ấy? Quản gia nói hôm nay em về thì ngay lập tức trở về phòng, đến cả bữa tối cũng không ăn? Sao không ăn tối vậy em? Em không khoẻ à?” Buổi tối, tôi đang ngồi trên giường thi Trần Thanh Vũ đi vào, anh ôm chầm lấy tôi rồi hỏi.
Tôi quay đầu lại nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt hỏi: “Trần Thanh Vũ, lúc trưa em gọi điện cho anh nhưng người tiếp lại là Lê Hồng San? Không phải anh ở lại công ty à, tại sao Lê Hồng San lại tiếp điện thoại?” “Giữa trưa ư?” Trần Thanh Vũ nghe vậy thì lập tức lấy di động ra kiểm tra một chút, sau đó mệt mỏi nói: “Lúc trưa anh về nhà nghỉ ngơi, trưa nào Lê Hồng San cũng mát xa huyệt thái dương giúp anh để anh ngủ thoải mái một chút. Gần đây cô ấy có theo học bấm huyệt cho nên lúc anh đau đầu thì cô ấy sẽ chăm sóc cho anh.”
Mát xa huyệt thái dương ư? Loại quan hệ này thật sự rất nguy hiểm, không chừng ngày nào đó hai người mát xa tới tận trên giường luôn. Nghĩ đến đây, lòng tốt của tôi cũng đóng chặt lai.
“Trần Thanh Vũ, em muốn đưa Lê Hồng San đi.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nói. “Gần đây cảm xúc của Bánh Gạo không ổn định lắm, anh để cô ấy chơi với Bánh Gạo được không?”
Trần Thanh Vũ nhíu mày, hơi bất đắc dĩ vuốt vành tai tôi rồi hỏi. “Trần Thanh Vũ, anh cũng không phải không biết tình ý của Lê Hồng Sơn đối với anh. Vì để Lê Hồng San không có suy nghĩ gì lệch lạc thì em cảm thấy nên đưa Lê Hồng San đi, việc này tốt cho anh cũng tốt cho cô ta.”
Tôi thấy Trần Thanh Vũ không hề hiểu được tầm quan trọng của vấn đề thì không kim được mà nhíu mày nói. “Cô ấy có vấn đề về đầu óc, đâu phải em không biết chứ.” “Em không hề nhận ra điều đó đấy. Tôi cười nhạo một tiếng, không vui nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ rồi nói.
Lê Hồng San sớm đã không còn là người phụ nữ điên khùng kia nữa, hiện giờ cô ta giống như một người nô lệ khao khát có được hạnh phúc của riêng mình, là một người cố chấp đến điên cuồng. “Sao em lại không muốn chứa chấp Lê Hồng San chứ?” Có vẻ như Trần Thanh Vũ rất khó chịu với việc tôi cổ chấp muốn đuổi cô ta đi. “Cô ta rất nguy hiểm.”
Tôi cắn môi nhìn Trần Thanh Vũ rồi nói. “Được rồi, hiện giờ em trở lại thì anh sẽ tìm cơ hội đưa cô ấy tới một nơi xa. Ngày mai là sinh nhật Bánh Gạo, chúng ta cũng nên nghĩ xem nên tổ chức như thế nào cho thằng bé đi” Trần Thanh Vũ lắc đầu nói với tôi.
Sinh nhật Bánh Gạo ư? Hoả ra đã qua một năm rồi ư? Tôi còn nhớ rõ, lần ấy tôi vì đi công tác mà không tham dự sinh nhật của Bánh Gạo, sau đó thằng bé khóc lóc không ngừng, thậm chí còn giận dỗi tôi. Chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua, vậy mà đã qua được một năm rồi.
Nghĩ đến việc hiện giờ Bánh Gạo đang rất giận tôi, tôi không khỏi cười khổ một tiếng. “Bánh Gạo vẫn chưa chịu lại gần em ư?”
Đã rất nhiều lần tôi thử tiếp cận Bánh Gạo, thế nhưng thằng bé hoàn toàn không muốn tới gần tôi. Mỗi khi tôi tới gần thăng bé thì nó sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cứ như sợ tôi sẽ làm hại đến nó vậy. “Chờ một thời gian nữa rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em đừng buồn, em còn có anh mà”