Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 260:




Trần Thanh Vũ vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói. “Ừm, em tin Bánh Gạo sẽ sớm đón nhận em thôi.”
Tôi tựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, im lặng nằm nghi một lúc.
Chợp mắt được một lát, khi tôi tỉnh lại thì Trần Thanh Vũ đã tới phòng sách rồi. Tôi dụi mắt nhìn lại đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rưỡi, lúc này Bánh Gạo chắc cũng tới giờ ngủ rồi nhi?
Trước kia mỗi ngày tôi đều chuẩn bị một ly sữa ấm cho Bánh Gạo trước khi đi ngủ, như vậy thì thằng bé sẽ có thể ngủ ngon hơn.
Tôi đứng dậy đi xuống lầu pha một ly sữa ấm rồi mang tới phòng ngủ của Bánh Gạo.
Tôi đi tới cửa phòng thắng bé thì chợt nghe thấy bên trong có tiếng chuyện trò, có người đang ở trong phòng Bánh Gạo sao?
Tôi nhẹ đẩy cửa ra, lập tức thấy Bánh Gạo đang nằm trên giường im lặng nghe Lê Hồng Sơn kể chuyện, khuôn mặt tinh xảo xinh xắn ấy dưới ánh đèn nhàn nhạt càng trở nên vô cùng đáng yêu.
Tôi nhìn Bánh Gạo xinh xắn tựa Kim Đồng mà khóe mắt không hiểu sao chợt cảm thấy chua xót.
Tôi nằm chặt nắm tay rồi thở hắt ra mộ tiếng, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng mà nói với Bánh Gạo đang nằm trên giường: “Bánh Gạo, mẹ mang sữa tới cho con nè.” “A..” Vừa nhìn thấy tôi thì trên gương mặt thắng bé đã chẳng còn chút yên tĩnh ban nãy nữa, đột nhiên nó hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Lê Hồng San mà run rẩy.
Tôi thấy Bánh Gạo như vậy thì lòng ngực đau thất lại tựa như kim đâm.
Tôi bước tới muốn ôm thắng bé thì lại bị Lê Hồng San gạt phắt ra. “Tổng giám đốc Nhi, xin cô đừng tới gần Bánh Gạo.”
Khuôn mặt tựa như bạch ngọc của Lê Hồng San dưới ảnh đèn lại trông vô cùng lạnh lùng.
Tôi nghe Lê Hồng Sơn nói vậy thì không chịu được nhíu mày: “Lê Hồng San, thằng bé là con tôi.”
Tôi không hề thích Lê Hồng San ôm thằng bé, cảm giác khi ấy tựa như cô ta đang muốn cướp đi đứa con trai duy nhất của tôi vậy? “Nhưng lúc này thằng bé rất sợ cô.”
Lê Hồng San nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp mà u ám ấy lại mang theo vài phần cười nhạo: “Tổng giám đốc Nhi đã làm chuyện gì chắc bản thân cô là người biết rõ nhất, tôi tin chắc cảnh sát sẽ mau chóng tìm được cô thôi.” “Lê Hồng San, cô nói vậy là có ý gì?”
Lời nói của Lê Hồng San mang theo hàng ngàn mũi kim sắc nhọn khiến cho trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bất mãn.
Tôi lanh mặt mà siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta. “Chả có ý gì cả, tôi chỉ hy vọng tổng giám đốc Nhi có thể hiểu được một chuyện rằng lúc này Bánh Gạo đang vô cùng sợ cô, thắng bé cũng không muốn nhìn thấy cô đâu.” “Đừng quên đây là nhà của tôi đây.”
Giọng điệu của Lê Hồng San khiển tôi cực kỳ bực bội.
Cô ta chỉ ôm lấy Bánh Gạo vào lòng rồi tựa như một người mẹ hiền mà an ủi thắng bé: “Bánh Gạo, chúng ta đi sang phòng khác ngủ nha.”
Bánh Gạo không hề chống cự mà ôm lấy cổ Lê Hồng San rồi rời đi.
Cả người tôi cứng ngắc đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn thấy Bánh Gạo theo cô ta rời đi mà chẳng thể làm được gì.
Bánh Gạo, là mẹ đây mà, con không nhớ mẹ sao?
Hôm say, vì muốn tổ chức sinh nhật cho Bánh Gạo nên tôi đã dày công trang trí lại biệt thự một chút, còn dặn người giúp việc chuẩn bị bột mì, tính làm mi trường thọ cho thắng bé.
Lần sinh nhật trước của Bánh Gạo tôi chưa từng tốn nhiều công sức tới vậy, lần này tôi muốn thắng bé có được một buổi sinh nhật khó quên.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, tôi cởi tạp dề, muốn đi chuẩn bị một đĩa trái cây trang trí.
Vũ Khả Hân cũng tới đây giúp tôi, nhìn thấy tôi vất vả như vậy thì cô ấy không nhịn được mà oán giận: “Vân Hạ, cái cô Lê Hồng San kia đáng ghét thật đấy, em biết không, lần trước khi em không có ở đây, chị tới chơi với Bánh Gạo mà người phụ nữ kia lại dám hôn trộm tổng giám đốc Trần, cô ta có ý gì chứ? Chị cảnh cáo cô ta nhiều lần rồi mà cô ta cứ vờ như không hiểu, cứ luôn miệng nói tổng giám đốc Trần là của cô ta.”
“Đúng, chi công nhận là hồi trước Lê Hồng San có cứu Trần Thanh Vũ nhưng cái kiểu của cô ta rõ ràng là đang muốn quyến rũ anh ấy, thật sự là khiến người ta mất hứng.
Lời nói của Vũ Khả Hân khiến sắc mặt tôi ngày càng trở nên tệ hơn.
Tôi siết chặt tay, cần môi bình tĩnh nói: “Vài ngày nữa em sẽ đưa Lê Hồng ra nước ngoài.
Gặp được nhiều người đàn ông khác bên ngoài thì có lẽ Lê Hồng San sẽ không dính lấy Trần Thanh Vũ nữa phải không?
“Còn nữa Vân Hạ, lúc em không ở đây thì còn có một người phụ nữ thường xuyên bám lấy tổng giám đốc Trần, cô ta tên là Mai Linh Chi gì đó. Nghe nói cô ta là con cưng của tập đoàn Hưng Thịnh, thường lợi dụng lúc nghỉ ngơi giữa giờ làm mà đi tìm tổng giám đốc Trần. Người phụ nữ này chị đã gặp hai lần rồi, ngoại hình lơ từ trong máu, đàn ông mà nhìn thấy thì không chừng xương cốt đều nhũn ra hơn phân nửa, chị thật sự lo lắng tổng giám đốc Trần sẽ bị con hồ ly tinh kia dụ dỗ đó.”
“Em tin Trần Thanh Vũ.”
Phụ nữ xinh đẹp tới mức nào tôi đều đã từng gặp, Trần
Thanh Vũ cũng gặp rồi.
Anh tuyệt đối sẽ không vì sắc đẹp mà phản bội tôi đâu. Sáu giờ tôi bày biện mọi thứ xong xuôi rồi ôm vẻ mặt đây chờ mong mà nhìn Bánh Gạo.
Bánh Gạo được Trần Thanh Vũ ôm lấy, hôm nay bé mặc một bộ tây trang thân sĩ nhỏ xíu vô cùng đáng yêu, nhìn qua trông nó tựa như một con búp bê sứ tinh xảo vậy.
Khi thắng bé gặp mọi người thì đều rất vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy tôi đứng đó vẫy tay với nó thì dáng vẻ thằng bé đột nhiên trở nên vô cùng chống cự.
Nhìn thấy Bánh Gạo như vậy, cảm giác chua xót nhẹ nhàng lan tràn trong lòng tôi.
Vẫn không được sao?
Cho dù tôi có làm thế nào thì ký ức của Bánh Gạo vẫn dừng lại ở ngày hôm đó.
Dù gì Bánh Gạo cũng chỉ là một đứa trẻ, cảnh tượng hôm ấy lại quá máu me đáng sợ, thắng bé sợ hãi như vậy cũng là điều dễ hiểu. “Bánh Gạo, lại đây, gọi mẹ đi Trần Thanh Vũ đặt Bánh Gạo ngồi lên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ dịu dàng và cứng rắn mà nói với thằng bé.
Trần Thanh Vũ chỉ vào người tôi, bảo Bánh Gạo gọi tôi, thắng bé lại cứng đơ cả người, trên gương mặt xinh xắn đáng yêu ấy không còn chút vui thích nào mà chỉ còn lại sự sợ hãi tràn lan.
Đôi mắt phương xinh đẹp ấy lại bị một tầng hơi nước nhợt nhạt che kín, dường như đang vô cùng sợ tôi.
Tôi nhìn thấy Bánh Gạo như vậy thì đành cười khổ: “Thôi bỏ đi Trần Thanh Vũ, chúng ta cắt bánh thôi.”
Bánh Gạo không muốn gọi tôi nhưng không sao cả, tôi sẽ từ từ khiến nó đón nhận mình.
Sắc mặt Trần Thanh Vũ hơi lạnh xuống, anh nhấc bổng Bánh Gạo đang ngồi trên ghế lên rồi đi tới bên cạnh tôi, thằng nhỏ bị Trần Thanh Vũ làm vậy thì cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
“Hu hu hu.” Đột nhiên Bánh Gạo bật khóc nức nở, không khí ngày sinh nhật đang vui vẻ phút chốc bị phá hủy hoàn toàn. “Con nghe cho rõ, đây là mẹ của con, nếu con còn dám có thái độ với mẹ như vậy thì bố sẽ lập tức đưa con ra nước ngoài đấy, nghe rõ chưa?”
Trần Thanh Vũ không quan tâm đến tiếng khóc nháo của Bánh Gạo mà chi lạnh lùng nói với nó.
Tôi thấy thằng bé khóc đến mức không thở nổi thì vội vã ôm nó ra khỏi vòng tay của Trần Thanh Vũ, tôi vừa ôm Bánh Gạo vừa giận dữ nói với anh: “Trần Thanh Vũ, anh bị điên à? Bánh Gạo chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Bánh Gạo đã chứng kiến những việc tôi làm với Nguyễn Mỹ, chắc chắn trong lòng nó sẽ bị ám ảnh, tại sao Trần Thanh Vũ lại có thể dùng cách cưỡng chế này mà bắt thắng bé nhận tôi chứ.
Tôi đón Bánh Gạo khỏi vòng tay Trần Thanh Vũ, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của thằng bé thì đau lòng không thôi: “Bánh Gạo ngoan, có mẹ đây rồi, bố sẽ không dám bắt nạt con nữa đâu.” “Người xấu… hu hu hu… bố cứu con, ma quỷ.. đây là ma quý
Ngay lúc tôi cúi đầu an ủi Bánh Gạo thì thắng bé lại đột nhiên đấy tôi ra, dùng sức mạnh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Tôi bị thằng bé đẩy cho lảo đảo, may mà có Trần Thanh Vũ đỡ lấy bằng không có lẽ tôi đã thật sự ngã sấp xuống rồi.
“Bánh Gao.” Trần Thanh Vũ vừa thấy Bánh Gạo đấy ngã tôi, trong đôi mắt vốn đã lạnh như băng lóe lên một tia nhìn lạnh đến rùng mình, đúng lúc anh chuẩn bị nổi giận thì Lê Hồng San đã vội vã ôm lấy Bánh Gạo đang khóc đến thám thương. “Anh Vũ, anh đừng dữ dằn với Bánh Gạo như vậy, thắng bé chỉ không muốn đổi mặt với tổng giám đốc Nhi thôi mà, dù sao thì tổng giám đốc Nhi cũng làm ra những chuyện như thế” Lê Hồng San nói tới đây còn không quên liếc tôi một cái.
Tôi nhìn mặt cô ta mà nằm tay không khỏi siết chặt lại. “Lại đây cho bố.”
Khuôn mặt Trần Thanh Vũ tối sầm lại ra lệnh cho Bánh Gạo.
Thế nhưng Bánh Gạo chi ôm chặt lấy Lê Hồng San, thân hình bé nhỏ không ngừng run rẩy, cứ khóc suốt. “Hu hu hu, bố là người xấu, Bánh Gạo ghét bố” “Trần Thanh Vũ, anh đừng như vậy.”
Tôi nằm lấy tay Trần Thanh Vũ nhìn vào vẻ mặt hung dữ khiến người khác sợ hãi ấy rồi lên tiếng.
Tôi thật sự đã chuẩn bị tâm lý phải đón nhận thái độ như vậy của Bánh Gạo rồi.
Bánh Gạo rất sợ tôi… “Huỳnh Bảo Nhi.” Trän Thanh Vũ thấy tôi như vậy thì không khỏi nhíu mày, đôi mắt lạnh như băng lại càng trở nên lạnh lẽo. “Hôm nay không phải là sinh nhật của Bánh Gạo sao?” Tôi cầm tay anh, cố gắng che giấu sự mất mát trong lòng mà nói.
Sinh nhật của Bánh Gạo phải thật vui vẻ, không nên trở nên như thế này.
Đôi môi mỏng của Trần Thanh Vũ gắt gao mím chặt lại tựa như một sợi dây căng cứng.
Tôi khẽ nhéo vào lòng bàn tay anh, nhìn theo bóng lưng Bánh Gạo vẫn không chịu quay lại nhìn tôi lấy một lần, giọng nói đầy chua xót: “Sinh nhật của Bánh Gạo thì phải vui vẻ chứ, em làm mì trường thọ cho thắng bé rồi đấy. Nếu như nó không muốn nhìn thấy em thì em đi lên lầu trước vậy, anh ở lại dự sinh nhật với Bánh Gạo đi, không được giận nữa có biết không? Bánh Gạo chỉ là một đứa nhỏ thôi.”
Tôi dặn dò Trần Thanh Vũ đội câu.
Anh bất mãn đáp lời: “Em là mẹ đẻ của Bánh Gạo, em không dự sinh nhật với nó sao?” “Bánh Gạo không muốn nhìn thấy em đâu.”
Tôi rất muốn được cùng Bánh Gạo trải qua lần sinh nhật này nhưng thằng bé đã hoàn toàn không muốn nhìn thấy tôi nữa.
Nếu muốn Bánh Gạo có thể vui vẻ mà đón sinh nhật này thì tôi chỉ có thể tạm rời đi mà thôi.
Vốn dĩ Trần Thanh Vũ đang muốn nổi giận nhưng thấy sự kiên trì của tôi thì anh cũng phải đành thỏa hiệp. “Bánh Gạo sẽ ổn thôi.”
Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy tôi rồi nói.
Tôi cô đơn lê từng bước lên lầu, không có tôi ở đó, các quản gia lập tức đã chọc cho Bánh Gạo nở nụ cười.
Tôi nhìn thắng bé không còn sự sợ hãi như khi nhìn thấy tôi nữa, sống mũi chợt đau nhức cay xè. “Vân Hạ, hôm nay là sinh nhật Bánh Gạo mà, sao cô lại đi lên thế? Tiệc sinh nhật chưa bắt đầu sao?”
Tôi đứng ở đầu cầu thang lặng lẽ nhìn hình ảnh náo nhiệt vui vẻ dưới nhà ăn, Vũ Khả Hân từ bên ngoài đi tới thấy tôi đứng một mình thì tò mò hỏi.
Tôi thấy trong tay cô ấy cầm một chiếc hộp xinh xắn, biết rằng đó là quà mà Vũ Khả Hân muốn tặng cho Bánh Gạo thì rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Chị xuống chơi với Bánh Gạo đi, em đi lên lầu với mẹ em trước.”
Nói rồi tôi cũng không nhìn vẻ mặt Vũ Khả Hân ra sao mà đi thẳng lên lầu. “Vân Hạ.”
Giọng nói mang theo do dự lại lo lắng của Vũ Khả Hân vang lên phía sau tôi, nhưng tôi không thể đáp lời cô ấy.
Không hề giống với sự ồn ào náo nhiệt dưới lầu, trên tầng lại vô cùng tĩnh lặng.
Tôi ngồi bên giường mẹ, cầm bàn tay đang đặt trên bụng của bà mà thì thầm: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của Bánh Gạo, thằng bé vẫn không chịu lại gần con, có phải ngày hôm ấy nhìn con đáng sợ lắm đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.