“Em đã như vậy rồi mà còn nói là không sao?” Trần Thanh Vũ ảm đạm nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói.
Tôi giấu cánh tay đang bị thương ra sau lưng, lắc đầu nói với Trần Thanh Vũ: “Em không sao đâu, chẳng qua là Bánh Gạo… không thích em mà thôi, bây giờ em đi khỏi đây là được rồi.”
“Không được.” Trần Thanh Vũ trầm mặc xuống, ôm chặt lấy eo của tôi rồi đưa tôi đến bên cạnh giường của Bánh Gạo.
Anh cúi xuống nhìn thằng bé và nói: “Bánh Gạo, con nghe rõ cho bố! Đây là mẹ của con, là mẹ ruột đã sinh con ra. Có biết là năm xưa vì sinh con mà mẹ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực hay không? Bây giờ con lại dám đối xử với mẹ như vậy, có phải là con muốn bố đánh con không?”
“Oa oa oa…” Có lẽ đây là lần đầu tiên Bánh Gạo bị Trần Thanh Vũ dùng những lời lẽ hung dữ như thế này để trách mắng. Tháng bé nằm chặt tay lại, không kim được phát ra tiếng khóc lớn đến mức đau thắt cõi lòng.
Nhìn thấy Bánh Gạo khóc, tôi vội vàng muốn đi đến vô về cảm xúc của Bánh Gạo nhưng lại bị Trần Thanh Vũ kéo tay lại.
“Để cho nó khóc đi, thằng nhóc này càng lớn càng không ra gì, không dạy dỗ nó đàng hoàng thì sau này nó thật sự leo lên đầu chúng ta luôn mất.”
“Trần Thanh Vũ, nó vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi.”
Tôi lắc lắc đầu, khổ sở nói. “Nó đã làm em bị thương. Trần Thanh Vũ mím đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo nói. “Em không sao, chỉ là một vài vết thương nhỏ thôi. Anh ở cùng với Bánh Gạo đi, em về nấu chút canh cho thằng bé”
Tôi lắc đầu rồi kêu Trần Thanh Vũ ở lại đây cùng với Bánh Gạo.
Trần Thanh Vũ hôn lên khóe môi tôi: “Chuyện này cứ giao cho anh xử lý, nhất định anh sẽ không tha cho đám người đó đâu.” “Ừm”
Tôi gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh của Bánh Gạo.
Tôi kêu Lê Hoàng Long băng bó vết thương giúp tôi một chút, anh ta nhìn vết răng trên cánh tay tôi thì không khỏi lắc đầu tặc lưỡi nói: “Vết răng này không phải là do thắng quý nhỏ nhà cô cần đó chứ? Can hơi bị mạnh đay.”
Tôi chẳng nói gì, chỉ nhìn vết thương mà tự mình lầm bấm: “Không trách nó được.”
Suy cho cùng vẫn là lỗi của tôi, không ngờ lúc đó tôi… lại bị Ngô Huy Khánh thôi miên. “Chuyện đó tôi đã biết rồi, dựa vào triệu chứng đó của cô thì có thể thấy rõ Ngô Huy Khánh là một cao thủ thôi miên rất ghế gớm, không ngờ lại có thể im hơi lặng tiếng thôi miên giết người như vậy. Nhưng mà, suy đi tính lại thì chuyện này cũng không phải lỗi của cô.”
“Nhưng mà tôi đã giết Nguyễn Mỹ.”
“Đó là do cô ta tự chuốc va vào thân mà thôi, lúc đó cô ta cũng muốn giết cô nên cô có thể được xem như phòng vệ chính đáng”
Lời của Lê Hoàng Long khiến lòng tôi dễ chịu hơn một chút.
Nguyễn Mỹ muốn giết tôi không chỉ một lần, vì thể hiện giờ cô ta có kết cục như vậy, tôi chẳng hề cảm thấy đồng tình với cô ta chút nào. “Cơ mà… dạo này cô phải cẩn thận một chút, không biết vì sao video liên quan đến việc giết Nguyễn Mỹ lại đột nhiên xuất hiện trên mạng, có thể là do có người cố ý tạo ra những việc này muốn đối phó với cô đấy.”
Lê Hoàng Long đặt một chiếc máy tính bảng vào trong tay tôi. sau khi nhấn vào thì quả nhiên có một đoạn video rất ngắn. Tuy rằng video không rõ nét lâm nhưng có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của tôi, cộng thêm việc ở bên dưới có rất nhiều bình luận công kích nói rằng người đó là tôi nên đã gây ra một trận ầm ĩ rất lớn. “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Tôi xem xong đoạn video ấy rồi trả máy tính bảng lại cho Lê Hoàng Long.
Tình hình này là có người cố ý nhằm vào tôi?
Lần này Bánh Gạo trúng độc… chẳng lẽ cũng là người đó? “Cô Huỳnh Bảo Nhi phải không? Chào cô, tôi là đội trưởng Quốc của đồn cánh sát Hà Nội. Chúng tôi muốn điều tra về cải chết của Nguyễn Mỹ, mời cô đi theo để phối hợp với chúng tôi điều tra sự việc.” Tôi vừa mới đi từ bệnh viện về đến biệt thự thì nghe quản gia nói có hai người cảnh sát tìm tôi.
Tôi xuống lầu, đội trưởng Quốc đưa thẻ cảnh sát ra và nói với tôi.
Nghe thấy đội trưởng Quốc nhắc đến cái chết của Nguyễn Mỹ, tim tôi bất chot đập mạnh một cái.
Quả nhiên chuyện này vẫn kinh động đến phía cảnh sát, người phát tán đoạn video ấy lên lên mạng chắc là vì mục đích này đúng không? “Được.” Tôi liếc nhìn đội trưởng Quốc rồi rũ mắt xuống. Lúc tôi định đi theo đội trưởng Quốc thì anh ta lại nhận một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong, khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng nghiêm túc rồi cúp điện thoại.
Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy của đội trưởng Quốc thì hơi ngờ vực nói: “Sao vậy?” “Lúc nãy có người đến đồn cảnh sát tự thủ rồi, nói là người trong video ấy là cô gái đó.”
Cái gì?
Sao lại như vậy được?
Rõ ràng người giết chết Nguyễn Mỹ là tôi? Sao lại.. có người khác được. “Cho hỏi… người đó là ai?” “Cô ấy nói cô ấy tên Diệu Hoa”
Am!
Lời của đội trưởng Quốc khiến đầu óc tôi như bị sét đánh, tôi không dám tin nổi nhìn vào đội trưởng Quốc, cơ thể cứng ngắc giống như một táng đá.
Sao lại như vậy? Diệu Hoa, rốt cuộc là tại sao lại làm như vậy? “Nếu đã có người tự thú rồi thì chúng tôi cũng không tiện làm phiền cô nữa, thật sự xin lỗi vì chuyện lúc nãy đã hoài nghi cô Bảo Nhi.”
Đội trưởng Quốc áy náy nói với tôi. “Tôi muốn đi gặp Diệu Hoa.”
Tôi nhìn đội trưởng Quốc rồi nhẹ giọng nói.
Đội trưởng Quốc gật đầu rồi đưa tôi cùng đi đến đồn cảnh
Sau khi đến đồn cảnh sát, có người đưa Diệu Hoa đến.
Tôi nhìn Diệu Hoa, vẻ mặt phức tạp nói: “Diệu Hoa, cậu điên rồi à?”
“Minh biết là cậu sẽ tới.” Trên gương mặt của Diệu Hoa lộ ra sát. một nụ cười thanh thản lạ thường.
“Bảo Nhi, mình vẫn luôn muốn giúp cậu làm một chuyện gì đó, bây giờ cuối cùng mình cũng có cơ hội rồi.”
“Chuyện này là do mình làm, mình sẽ không để cậu phải gánh tội thay đâu.”
Lời nói của Diệu Hoa khiến cho tâm trạng tôi càng trở nên phức tạp hơn. Lúc trước Diệu Hoa cấu kết với Nguyễn Mỹ để đối phó với tôi, tôi vô cùng thất vọng đối với cô ấy nhưng mà Diệu Hoa đã cứu mẹ nên tôi cũng rất cảm kích cô ấy.
“Bảo Nhi, cậu nghe đây! Chuyện này là do có người muốn nhắm vào cậu, bọn họ muốn đưa cậu vào tù. Cậu còn có bố mẹ phải bảo vệ, cậu còn phải sống hạnh phúc cùng với Trần Thanh Vũ. Vì thế… cậu không thể xáy ra chuyện được.”
Diệu Hoa nhìn tôi, ánh mắt kiên định nói. “Đừng cảm thấy có lỗi với mình. Lúc tự thú, mình đã kể ra những việc mà trước kia mình làm giúp Nguyễn Mỹ. Mình nói rằng mình và Nguyễn Mỹ đã xảy ra tranh chấp vì những chuyện này nên cô ta muốn giết mình, vì lẽ đó mình mới đánh trả lại. Mình sẽ không bị xử án lâu quá đâu.”
“Mình chỉ muốn làm một chút chuyện để giúp đỡ cho cậu, muốn bù đắp những việc mà mình đã làm trước kia… Bảo Nhi, chúng ta… vẫn là bạn tốt chứ?” Hốc mắt Diệu Hoa đỏ hoe, nhìn tôi nói.
Tôi rũ mất xuống, sau đó ngẩng đầu lên kiên định nhìn Diệu Hoa và nói: “Đồ ngốc, chúng ta… chẳng phải vẫn luôn là bạn tốt hay sao?”
“Cảm ơn cậu. Bảo Nhi, mình đã từng… đi vào ngã rẽ sai lầm. Bây giờ mình quay đầu lại vẫn còn kịp đúng không?” Diệu Hoa bước lên ôm tôi và nói.
“Diệu Hoa, chuyện này cứ giao cho mình. Mình sẽ nói rõ với cảnh sát, cho dù thế nào cũng cảm ơn cậu.”
“Đừng!” Vốn dĩ tôi không muốn Diệu Hoa gánh tội giúp cho tôi. Cho dù kẻ đằng sau có muốn làm gi thì tôi cũng chẳng hề sợ hãi. Lúc đó tôi đã bị thôi miên, dưới tình huống này làm ra hành động tự vệ, chắc chắn bên phía cảnh sát sẽ thông cảm cho tôi thôi. Hơn nữa, trước kia Nguyễn Mỹ làm ra nhiều chuyện đến như thế, chỉ cần tôi đưa ra những chứng cứ này thì tòa án cũng sẽ châm chước cảm thông.
Nhưng mà… lại bị Diệu Hoa từ chối. “Bảo Nhi, cậu nghe mình nói này, bọn họ muốn đối phó với cậu thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu.” “Bọn họ?” Lời nói của Diệu Hoa thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhìn Diệu Hoa, nheo mắt lại nói.
Không lẽ thật sự Diệu Hoa biết được điều gì đó? “Mấy ngày trước đúng lúc mình đi quán bar uống rượu, vô tình nghe thấy nội dung trò chuyện của hai người nào đó, biết được có người muốn lợi dụng chuyện lần này để đả kích cậu. Cậu không thể rơi vào bẫy của những người đó được.”
Diệu Hoa mím môi, ánh mắt kiên định nhìn tôi và nói. “Diệu Hoa, cậu như vầy… có thật sự xứng đáng không?” Lời nói của Diệu Hoa khiến tôi chẳng biết phải làm sao.
Có người muốn đối phó với tôi, tôi biết chứ. Tuy hiện giờ vẫn không biết những người đó là ai nhưng khả năng cao là có liên quan đến Lâm Tuyết Nhi và Mai Linh Chi. “Xứng đáng, mình chỉ muốn chuộc tội mà thôi. Cậu yên tâm đi, mình sẽ không có chuyện gì đâu.”
Diệu Hoa nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu nói. “Diệu Hoa, cậu có biết hai người kia là ai không?” “Mình không quen, trước đây cũng chưa từng gặp qua.” “Vây à?”
Quả nhiên là người không quen biết. Bây giờ người muốn nhằm vào tôi, ngoại trừ hai người mà Lê Hoàng Long đã nói ra thì thật sự tôi không nghĩ ra người nào khác nữa.
Dù sao thì cái người vẫn luôn hận tôi đến tận xương tủy là Nguyễn Mỹ đã chết rồi, đối tượng mà tôi hoài nghi chỉ có Mai Linh Chi chưa từng gặp mặt kia thôi.
Nhưng mà, có lẽ… vẫn còn một người nữa…
Tôi chóp nhảy đôi mắt, nói với Diệu Hoa một tiếng rồi rời khỏi đồn cảnh sát.
Lần này, Diệu Hoa chịu tội giúp tôi, tôi cũng sẽ không để cho Diệu Hoa thật sự rơi vào bước đường phải ngồi tù đâu.
Tôi liên hệ với luật sư nổi tiếng nhất Hà Nội, định là sẽ xử lý vụ án này của Diệu Hoa.
Vốn dĩ vụ án này đã có vô số điểm tình nghi, nếu muốn định tội Diệu Hoa thì cũng không có khả năng nào cả.
Hiện giờ tôi chỉ đành nhờ Diệu Hoa chịu thiệt thòi ở trong đồn cảnh sát giúp tôi, bởi vì tôi vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý. “Đi bệnh viện rồi?” Tôi về đến biệt thự, vốn dĩ muốn đi tìm Lê Hồng San nhưng quản gia lại nói cô ta đã rời đi một tiếng đồng hồ trước đó rồi.
Nghe thấy lời nói của quản gia, tôi không khỏi sầm mặt xuống. “Đúng vậy, Lê Hồng Sơn nói muốn đua canh cho cậu chủ nhỏ nên đã đi bệnh viện rồi.”
Quản gia cung kính đáp lời.
Nghe quản gia nói xong, tôi hất hất tay ra hiệu quản gia có thể rời đi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Danh, kêu anh ta đưa tôi đến bệnh viện.
Dạo gần đây tôi không đến công ty, dù sao công ty năm trong tay của Trần Thanh Vũ vô cùng ổn định, vì thế tôi cũng không cần thiết phải nhúng tay vào.
Bây giờ tôi chỉ muốn chữa khỏi cho Trịnh Phương Thảo, sau đó hy vọng Bánh Gạo có thể thân thiết lại với tôi như xưa. “Ngon không Bánh Gạo?” “Ngon ạ.” Lúc tôi đến phòng bệnh của Bánh Gạo thì Lê Hồng San đang đút canh cho tháng bé. Dáng vẻ chán ghét khi trước mặt tôi của Bánh Gạo đã thay đổi thành vẻ ngoan ngoãn lạ thường khi ở trước mặt Lê Hồng San.
Tôi nhìn Bánh Gạo lộ ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào với cô ta, dường như vết thương bị Bánh Gạo cằn trên cánh tay càng thêm khó chịu hơn.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, cười khổ một tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Sự xuất hiện của tôi khiến hai người đang vui vẻ bỗng chốc quay đầu nhìn lại.
Sau khi Bánh Gạo nhìn thấy tôi, dường như trên gương mặt xinh xắn ấy mang theo vài phần không vui.
Lê Hồng San lại lộ ra ánh mắt khiêu khích nhìn tôi: “Sao tổng giám đốc Nhi lại đến đây?” “Bánh Gạo, mẹ đến thăm con đây.”
Tôi nhìn Bánh Gạo, ngó lơ Lê Hồng San. “Tôi không muốn nhìn thấy cô. Cô đi ra đi, đồ xấu xa.
Bánh Gạo nắm chặt bàn tay, hét lên với tôi.
Tôi nhìn Bánh Gạo đang tràn ngập phần nộ, trái tim âm ỉ một cơn đau quen thuộc.
Tôi cổ chèn ép nỗi đau ấy, hít sâu một hơi rồi nói với thắng bé: “Bánh Gạo, cho dù con có ghét mẹ hay không thì mẹ vẫn là mẹ của con. Đây là sự thật mà không ai có thể thay đổi được.” “Cô không phải là mẹ tôi, mẹ tôi không phải là kẻ xấu, mẹ tôi… không phải kẻ giết người, không phải…”