Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 264:




Tổng giám đốc Nhi cứ khăng khăng muốn đưa em ra nước ngoài, em… em không muốn rời xa anh đâu anh Vũ ơi. Anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em mà, anh không thể nuốt lời được”
Lê Hồng San giơ tay ra, cố gắng năm lấy tay Trần Thanh Vũ, còn nhìn anh đầy ẩm ức nữa. Tôi trầm mặt khi thấy Lê Hồng San dùng loại biểu cảm khiến người ta vừa nhìn đã mềm lòng này mà cầu khẩn Trần Thanh Vũ, không kìm được mà mở miệng: “Máy bay đã chuẩn bị xong rồi. Lê Hồng San, nếu cô không còn việc gì nữa thì hãy lên máy bay trước đi. Tôi đã sắp xếp một số bác sĩ cho cô, ra nước ngoài nghi dưỡng cũng tốt mà”
Đại khái là Lê Hồng San cũng không ngờ rằng tôi sẽ kiên định về việc muốn tiễn cô ta đi như thế. Sau khi nghe tôi nói vậy, mặt cô ta cứng đờ ra như cục đá
“Em không muốn đi, anh Vũ, em không muốn đi.”
Lê Hồng San thấp thỏm lo âu nhìn Trần Thanh Vũ, rồi hét lớn với anh.
Bởi vì Lê Hồng San kích động nên đã động đến miệng vết thương khó khăn làm mới băng bó lại được trên cổ của cô ta.
Băng gạc trắng tinh lại nhiễm màu đỏ của máu lần nữa, nhìn mà thấy ghê người.
Tôi nhìn dáng vẻ kích động của Lê Hồng San, rồi hạ quyết tâm ra lệnh cho Trần Danh: “Trần Danh, anh đưa Lê Hồng San tới bệnh viện đi.”
Khi đối phó với một người phụ nữ vừa điên cuồng vừa cố chấp thì không thể mềm lòng. Một khi đã mềm lòng thì hậu quả sau đó khó mà lường được.
Lúc trước vì tôi liên tục mềm lòng nên mới bị lợi dụng và tổn thương hết lần này đến lần khác. Cho nên hiện giờ, dù có ra sao tôi cũng không được mềm lòng nữa.
Trần Danh liếc tôi rồi bước về phía Lê Hồng San Lê Hồng San thấy Trần Danh đi về phía mình thì nằm lấy lấy tay Trần Thanh Vũ, vẻ mặt cô ta đầy sợ hãi, phát ra tiếng kêu chói tai: “Anh Vũ ơi, cứu em, em không muốn rời khỏi anh đâu.”
“Bảo Nhi, hay cứ tạm giữ Lê Hồng San ở lại đi.”
Trần Thanh Vũ thấy Lê Hồng Sơn đang hoảng loạn thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi rồi nói. “Không được. Tôi từ chối yêu cầu Trần Thanh Vũ. Có lẽ Trần Thanh Vũ vẫn chưa nhận ra Lê Hồng San trước mặt đã thay đổi, giờ cô ta còn cố chấp hơn trước kia nữa. Cho nên tôi không thể giữ Lê Hồng
San lại được. “Trần Danh, cậu ra ngoài đi.”
Lúc Trần Danh đang nhìn tôi và Trần Thanh Vũ với vẻ khó xử, Trần Thanh Vũ đột nhiên ra lệnh cho anh ta. Trần Thanh Vũ đuổi Trần Danh ra là vì không muốn để Lê Hồng San ra nước ngoài ư? Mặt tôi trầm xuống, ngón tay khẽ siết chặt nhìn Lê Hồng San đang trốn sau lưng Trần Thanh Vũ.
“Lê Hồng San, em cứ bình tĩnh lại đi đã.” Trần Thanh Vũ liếc tôi một cái một cái, rồi xoay người, an ủi Lê Hồng San. Lê Hồng San cứ như là một con thỏ bị dọa sợ vậy, cô ta run bần bật, bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Trần Thanh Vũ.
Thấy Lê Hồng Sơn nhìn Trần Thanh Vũ như thế, lòng ngực của tôi bỗng khó chịu. “Anh Vũ, anh đừng đuổi em đi, em sẽ ngoan, đừng đuổi em đi có được không?” Lê Hồng San dè dặt lội kéo áo Trần Thanh Vũ, nói với vẻ sợ sệt.
Tôi nhìn dáng vẻ này của Lê Hồng San, rồi lại nhìn Trần Thanh Vũ. “Tôi biết rồi, tôi không đuổi em đi đâu. Trên cổ em vẫn còn vết thương, hiện giờ em nghỉ ngơi cho tốt trước đã biết chưa?”
Trần Thanh Vũ dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng để dỗ dành Lê Hồng San. Sau khi Lê Hồng San nghe xong, hai mắt cô ta tỏa sáng nhìn Trần Thanh Vũ. “Thật không? Anh Vũ, anh thật sự không đuổi em đi nữa ư?” “Ừ, không ai ép em đi nữa”
“Trần Thanh Vũ..” Tôi nghe Trần Thanh Vũ hứa hẹn, không kìm được mà mở miệng, Trần Thanh Vũ lại chỉ quay đầu trấn an tôi. Lâm vào tình thế bất đắc dĩ, tôi đành rời khỏi phòng bệnh của Lê Hồng San.
Tôi ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, vuốt ve cái nhẫn trên ngón áp út, chờ Trần Thanh Vũ đi ra.
Lúc Trần Thanh Vũ ra tới nơi, tôi lập tức đứng dậy khó chịu hói: “Trần Thanh Vũ, sao anh lại động đến kế hoạch của em?”
Tôi muốn đưa Lê Hồng Sơn đi, hoàn toàn là vì chuyện của cô ta và Trần Thanh Vũ. Trần Thanh Vũ miệt mài an ủi cô ta như vậy, anh có từng nghĩ rằng tôi cũng đang rất đau lòng không?
“Anh biết em muốn nói gì. Huỳnh Bảo Nhi, hiện giờ cảm xúc của Lê Hồng San không ổn định, chẳng lẽ em muốn ép chết cô ấy sao?”
Trần Thanh Vũ nhìn tôi rồi nói, có vẻ anh đang rất đau đầu, “Có ta không chết nổi đâu.” Vừa nãy cô ta muốn tự sát, nhưng cách cầm dao lại cực kỳ có kỹ thuật, chắc chắn sẽ không cắt trúng động mạch được. Chi bằng chuyện này thôi đã có thể thầy Lê Hồng Sơn vẫn chưa muốn chết, cô ta chỉ muốn dùng chiêu này để Trần Thanh Vũ mềm lòng mà thôi.
“Anh đang thấy em dần trở nên tàn nhẫn, độc ác có đúng không?” Trần Thanh Vũ im lặng một lúc lâu, anh không nói gì, chi nhẹ nhàng nhìn tôi.
Tôi cho rằng, Trần Thanh Vũ đang cảm thấy con người tôi càng ngày càng khác trước, khiến trái tim anh lạnh băng.
Trần Thanh Vũ nghe tôi nói vậy thì lập tức tiến lên, ôm trọn tôi vào trong lồng ngực anh, cánh môi nóng rực của anh dán lên vành tai tôi thủ thỉ: “Đồ ngốc, sao anh lại thấy em tàn nhẫn hay độc ác được”
“Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta đã từng nói rằng sẽ tin tưởng lẫn nhau cả đời. Anh biết em không độc ác hay tàn nhẫn, suy cho cùng, Lê Hồng San ỷ lại anh như vậy, cũng bởi vì anh cứ do dự không quyết đoán.”
Trần Thanh Vũ nói vậy khiến tôi yên tâm hồn. Tôi và Trần Thanh Vũ đạt đến được sự tin tưởng nhau như thế này thật sự không dễ dàng gì, tôi cũng tin rằng Trần Thanh Vũ sẽ không vì một Lê Hồng Sơn mà mất lòng tin vào tôi. “Anh cũng biết đây đều là lỗi của anh, vậy sao hôm nay anh còn ngăn cản em?”
Trần Thanh Vũ dũng cảm thừa nhận sai lầm của anh như vậy, khiến tâm trạng của tôi tốt lên thấy rõ.
Tôi thầm thì với với Trần Thanh Vũ, nói với vẻ không vui.
Trần Thanh Vũ buồn cười nhìn tôi, anh vươn tay, tinh tế ôm gương mặt tôi rồi nói: “Được rồi, là lỗi của anh, hết thảy đều là lỗi của anh, Bảo Nhi nhà anh không sai chút gì hết. Anh ngăn cản em chỉ vì không muốn chuyện này phát triển đến một kết cục không thể cứu vãn được. Dù sao thì Lê Hồng San cũng có ơn với anh, đợi vết thương của cô ấy tốt lên, anh sẽ khuyên cô ấy được không nào.”
“Anh khuyên có hiệu quả gì ư?” Tôi liếc Trần Thanh Vũ một cái rồi nói với vẻ không tin tưởng.
“Em khinh thường anh à?” Trần Thanh Vũ nhướng mày, khó chịu nhìn tôi.
Tôi dựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, dùng đầu mình có cọ vào ngực anh, đôi mắt chớp chớp nói: “Trần Thanh Vũ, em thực sự rất yêu anh” “Cô gái ngốc này”
Trần Thanh Vũ áp tay anh lên mặt tôi, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mỏng của tôi.
Ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ chiếu vào, hất lên mi mắt của Trần Thanh Vũ, cảnh tượng này khiến tôi rung động mãnh liệt. Từ lúc còn là thiếu niên tôi đã yêu Trần Thanh Vũ, mãi cho đến giờ, trải qua bao nhiêu sóng gió, lòng tôi vẫn không đối thay. Trần Thanh Vũ, trong tương lai, chúng ta sẽ thật hạnh phúc, đúng không? “Bánh Gạo ở một mình trong bệnh viện có sao không?” Buổi tối, tôi ngồi trên xe, nắm lấy tay Trần Thanh Vũ hỏi.
Đêm nay tập đoàn Trần Thăng mở họp báo về sản phẩm mới, là vợ của Trần Thanh Vũ, đồng thời còn là tổng giám đốc thiết kế của tập đoàn Aliba, đương nhiên tôi phải tham gia.
Thế nhưng, lòng tôi vẫn luôn hướng về Bánh Gạo ở trong bệnh viện, cả tâm trạng của tôi cứ ủ rũ, không khá khẩm lên nổi. “Có quản gia chăm sóc cho Bánh Gạo mà, em không cần phải lo lắng đâu.” Trần Thanh Vũ biết rõ tôi đang lo lắng cho Bánh Gạo, anh lập tức nhíu mày mà nói. “Đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây” Nghe Trần Thanh Vũ nói vậy, tôi cũng thá lỏng hơn nhiều.
Tôi dựa vào trong lồng ngực Trần Thanh Vũ, rồi mỉm cười vui vẻ với anh.
Trần Thanh Vũ vuốt tóc tôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét gợi cảm: “Đúng vậy, Bảo Nhi nhà anh đã về rôi, những cô gái xung quanh anh cũng nên biết rằng anh là hoa đã có chủ.”
Trần Thanh Vũ pha trò làm tôi không kìm được nụ cười. “Em vui quá nhỉ?” Trần Thanh Vũ cọ cọ căm anh lên mặt tôi, nhẹ nhàng cười nói.
Tôi hung dữ liếc Trần Thanh Vũ, rồi đổi một tư thế khác để dựa vào trong lòng anh. Rất nhanh sau đó xe đã tới hội trường của buổi họp báo. Sau khi Trần Danh mở cửa xe, Trần Thanh Vũ bước ra, gài cẩn thận cúc áo của âu phục, anh vươn bàn tay vào trong xe, rất phong độ mà nói với tôi: “Cô Trần, đã tới hội trường rồi, chúng ta cũng nên vào trong thôi.”
Tôi đặt tay mình lên lòng bàn tay Trần Thanh Vũ. Anh nằm lấy tay tôi, nâng người tôi lên. “Em có hồi hộp không?” Cánh môi Trần Thanh Vũ rời đến bên vành tai tôi, anh nhẹ giọng hỏi tôi. “Em không hồi hộp.” Tôi lắc đầu rồi nhìn Trần Thanh Vũ.
Tôi và Trần Thanh Vũ nhìn nhau cười, rồi bước vào bên trong hội trường.
Cuộc hop báo giới thiệu sản phẩm mới lần này có rất nhiều người tới. Không chỉ có phóng viên nổi tiếng của thủ đô, mà còn có rất nhiều người nổi tiếng khác đang bước lên sân khấu, quy mô của sự kiện lần này cực kỳ đồ sộ.
Khi tôi xuất hiện cùng Trần Thanh Vũ, chúng tôi trở thành tiêu điểm của cả hội trường. Bao ánh đèn flash đều dừng trên người tôi và Trần Thanh Vũ. Anh nằm tay tôi, đi tới thảm đỏ rồi bước lên sân
Tôi chỉ yên tĩnh đứng cạnh Trần Thanh Vũ, duy trì nụ cười nhìn đám người đứng bên dưới. Dáng vẻ khi Trần Thanh Vũ nói chuyện thật sự rất mê người, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen được làm thủ công của Italy. Bộ đồ này rất tôn dáng anh, kết hợp với đường nét tuấn tú trên mặt và đôi mắt lạnh lùng sắc bén của anh, khiến người ta có cảm giác như anh là một tác phẩm điêu khắc tinh xảo vậy.
Dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ trông cứ như một bậc vua chúa cao cao tại thượng vậy, hoàn toàn không thể liên tưởng đến một người đàn ông nghèo túng, nghiện ma tuý lúc trước. Trần Thanh Vũ lúc này mới là Trần Thanh Vũ chân chính, đây mới là Trần Thanh Vũ từng làm tôi rung động.
“Bộp bộp bộp.” Lúc tôi đang xuất thần, Trần Thanh Vũ đã diễn thuyết xong. Dưới khán đài truyền đến một trận vỗ tay vang dội, tôi lấy lại tinh thần rồi cũng vỗ tay với họ. Trần Thanh Vũ nắm lấy tay tôi, rồi bước xuống cùng tôi.
Có vẻ rất nhiều phóng viên thấy hứng thú với chuyện của tôi. Ban đầu, họ chỉ hỏi về sản phẩm mới của tập đoàn Trần Thăng. Sau đó, một người đàn ông có khuôn mặt hèn mọn hỏi tôi rất nhiều câu khó trả lời. “Cô Trần, tôi nghe nói lúc trước cô gặp chuyện không may. Xin hỏi đó là chuyện gì?” “Nghe nói? Xin hỏi anh nghe từ chỗ nào?” Tôi quét mắt đến thẻ nhân viên trên ngực người phóng viên kia, rồi lãnh đạm cười.
Phóng viên kia có vẻ cứng họng khi nghe câu hỏi vặn lại của tôi.
Anh ta cho rằng Huỳnh Báo Nhi tôi dễ bị bắt nạt như vậy ư? “Trên điểm tin nóng có người nói cô đã giết cô Nguyễn Mỹ, xin hỏi chuyện này là thật hay giả?” Anh ta phục hồi tinh thần rất nhanh, lại tiếp tục hỏi một chuyện nhạy cảm khác.
Trần Thanh Vũ trầm mặt xuống, anh vừa định nổi nóng thì tôi đã nắm chặt tay anh. Hiện giờ chúng tôi đang ở trước mặt công chúng, phải cực kỳ bình tĩnh. Truyền thông là một lũ không thể trêu đến, chỉ một câu nói không tốt sẽ bị bọn họ ba hoa chích choè sang một nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Sao tôi có thể để tên phóng viên này dùng tôi làm bàn đạp để bò lên cao được? “Anh bạo dạn phết nhi? Xin hỏi những lời anh nói có bằng chứng gì không? Nếu có thì mời anh tung ra, nếu không có, thì mời anh nói chuyện với luật sư của tôi.” Trên mặt tôi vẫn giữ nguyên nụ cười mà trả lời câu hỏi của phóng viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.