Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 277:




Tôi lái xe xuống hầm đỗ xe của tập đoàn Aliba, vừa định đi vào trong thì bị người khác ngăn lại.
Người chặn đường không ai khác chính là Lâm Tuyết Nhi và Mai Linh Chi. Lâm Tuyết Nhi cũng đến thành phố nya2 rối u? Chuyện xảy ra khi nào vậy nhỉ? Tôi nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Lâm Tuyết Nhi.
“Không biết tại sao bà Lâm Tuyết Nhi đây lại đến nơi này vậy?” Tôi ung dung nhìn người phụ nữ mặc váy đò dài trước mắt rồi nói.
“Sau lần đầu gặp mặt thì cũng khá lâu rồi tôi cũng chưa nhìn thấy cô, tôi có hơi nhớ cô đấy tổng giám đốc Nhi.” Lâm Tuyết Nhi cười nhẹ, nói với tôi.
“Nghe bà nói như thế khiển tôi cảm thấy sợ hãi đầy.” Tôi không mặn không nhạt nói.
Lâm Tuyết Nhi cũng không để bụng, bà ta chi nhếch môi hỏi: “Bây giờ mẹ của cô vẫn ổn chứ?”
Tôi nghe thấy vậy thì lập tức cảnh giác: “Sao bà biết chuyện của mẹ tôi? Lâm Tuyết Nhi, tôi nghe nói lúc mẹ tôi gặp chuyện không may thi hình như bà cũng đến thành phố này nhỉ, không biết bà đến đây vì chuyện gi?”
“Tổng giám đốc Nhi cảm thấy hứng thú với chuyện của tôi à?” Làm Tuyết Nhi cong mô icười trào phúng.
“Bà đoán xem?” Tôi lạnh mặt nhìn Lâm Tuyết Nhi. Điều khiến tôi quan tâm là Lâm Tuyết Nhi có phải là người đã hại mẹ tôi ra nông nổi này hay không.
Lâm Tuyết Nhi cười nhẹ, bà ta sờ sờ mái tóc của mình rồi nói: “Đã mười mấy năm rồi tôi và mẹ cô chưa hề gặp nhau, thật sự nhở quá đi, hôm nay nhất định tôi sẽ ghé nhà cô chào hỏi.”
“Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không muốn gặp bà đâu.” Tôi giận tái mặt nhìn Lâm Tuyết Nhi nói.
Bà ta không hề tức giận đối với thái độ vô lễ của tôi, tôi cũng không muốn nhiều lời với bà ta. Tôi nhất định sẽ điều tra ra sự thật, nếu thật sự là do Lâm Tuyết Nhi làm thì cho dủ thế lực sau lưng bà ta có lớn mạnh có nào đi chăng nữa, tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta đâu.
“Huỳnh Bảo Nhi, còn ván cưoc của chủng ta thì sao?” Tôi vừa định lướt qua Mai Linh Chi và Lâm Tuyết Nhi thì giọng nói của cô ta vang lên.
“Cô Linh Chi luôn cảm thấy hứng thú với đàn ông của người khác như thế a”
“Không, tôi chi có hung thú với Trần Thanh Vü mà thôi. Hơn nữa, theo tôi thấy thì có không xứng với Trần Thanh Và một chút nào ca” Mai Linh Chi ưỡn ngực, cười lạnh nhìn tôi nói.
Tôi lệnh đạm liếc nhìn cô ta rối nói với giọng mia mai: “Cô Linh Chi đây quà thật có hơi đói khát rối đó, tôi để nghi cô nên đến quản bar thử xem, chỗ đó loại đàn ông nào cũng có, cô muốn nhiều hay ít cũng không thành vẫn đế.”
“Huỳnh Bào Nhi, hôm nay tôi tới đây không phải để khua môi múa mép với cô, tôi muốn Trần Thanh Vũ trở thành người đàn ông của tôi. Nếu có chịu nhướng anh ấy cho tôi, tôi có thể đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của cô, kể cả việc giúp tập đoàn Aliba mở rộng sang thị trường châu Âu, tôi cũng có thể làm được” Mai Linh Chi kiêu căng hất cằm lên nói với tôi,
Ý của cô ta là muốn tôi tặng Trần Thanh Vũ cho cô ta để đổi lấy lợi ích của công ty à? Chuyện như thế này đó giờ tôi chưa từng gặp qua luôn đấy, đúng thật là mới mẻ mà.
“Có Linh Chi ra ngoài có uống thuốc chưa vậy? Tôi đfề nghị cô uống thuốc cho tinh táo trước rồi hay nói chuyện với tôi nha” Tôi nhìn Mai Linh Chi như nhìn kẻ điên, không nể mặt nói.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô cũng biết the lực sau lưng chủng tôi rồi đó. Chẳng lẽ cô định trở mắt nhìn tập đoàn Aliba bị công kích ư?”
“Cô cho rằng tôi sẽ sợ à?” Tôi hỏi vặn lại.
Mai Linh Chi nghe xong những lời đó thì trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta toát lên sự giận dữ: “Nếu cô đã muốn thế thi đừng trách tôi xuống tay mà không nể mặt.” Sau khi ném ra những lời này thì Mai Linh Chi và Lâm Tuyết Nhi lập tức rời khỏi đây.
Trước lúc đi, Lâm Tuyết Nhi còn tặng tôi một nụ cười không rõ hàm ý: “Thay tôi ân cần hỏi han Trinh Phương Thảo một câu, cảm giác giật chống người khác như thế nào?”
Tôi siết chặt nắm tay nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tuyết Nhi và Mai Linh Chi. Hai người này chắc chắn là tại họa ngầm, một người bám theo Tran Thanh Vũ, còn một người lại không buông tha cho mẹ tôi?
Lâm Tuyết Nhi và Mai Linh Chi quả nhiên bắt đầu hành động, bọn họ hủy bỏ hợp tác và triển khai côngđịch lớn nhất đối có rất nhiều người ty đã trước đều xử lý chuyện sáng mới về, ngủ ty. thì đau lòng không muốn bổ nhào qua đoàn Aliba gặp khó em nhé?” Vũ Khả người Mai Linh Chi như thế.
Thanh Vũ sẽ giải đầu, nhẹ nhàng nhìn rất nhiều không nữa.
Vũ Hân gãi ót
kết hôn?” Hai nhà hạnh phúc thì tôi cũng rất vui vẻ.
“Tháng sau, chị và Trịnh Quang Hải đã quyết đinh tháng sau sẽ kết hôn, đến lúc đó em nhớ đến tham dự nhé” Vũ Khả Hân ôm cánh tay tôi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên về then thùng.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt then thủng này của Vũ Khả Hân, nhịn không được bật cười: “Được, chị kết hôn thì em nhất định sẽ tham gia.”
Rốt cuộc Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hải đã đến được với nhau rồi, do đám người cậu hai đã bị bắt nên cuối cùng tập đoàn Hoằng Quang giao cho Trịnh Quang Hải xử lý.
Dù đây là tài sản ông nội để lại cho tôi và mẹ nhưng tôi cảm thấy Trịnh Quang Hải cũng rất tài giỏi, có thể quản lý tốt tập đoàn Hoằng Quang.
“Cô Bảo Nhi, cậu chủ nhỏ không có ở trường học.” Tôi và Vũ Khả Hân đang trò chuyện về hôn lễ thì quản gia sốt ruột chạy tới, sắc mặt trắng bệch nói với tôi.
“Ông nói cái gì?” Tôi đứng dậy, nhíu mày nhìn ông ấy.
Tội nhờ quản gia đón Bánh Gạo tan học, lúc tan học thắng bé sẽ đứng ở cổng trường chờ xe đến đón, vậy mà giờ ông ấy lại nói không nhìn thấy Bánh Gạo.
“Tôi cũng đã nói chuyện với bảo vệ rồi, bọn họ nói có một người phụ nữ gương mặt thanh tú đưa cậu chủ nhỏ đi. Tôi nghĩ người phụ nữ kia chính là Lê Hồng San, vừa rồi tôi đến phòng tìm thì không nhìn thấy cô ta đầu cà.”
“Ông nói gì cơ? Lê Hồng San đưa Bánh Gạo đi roi?”
Lúc trước tôi vốn định để Lê Hồng San rời đi, nếu không phải thấy gần đây cô ta khá an phận thì tôi đã sớm đưa cô ta ra nước ngoài rồi. Bây giờ cô ta lại mang Bánh Gạo Linh, rốt cuộc cô ta muốn gì đây?
“Lập tức phái người ra ngoài tìm, nhất định phải tim được Bánh Gạo có biết không?” Tôi nhìn quản gia, lạnh lùng ra lệnh.
Bánh Gạo là lớp vảy ngược của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để thắng bé xảy ra chuyện gì đâu.
“Vân Hạ, em đừng lo lắng quá, để chị gọi cho bố mượn người cùng tìm Bánh Gạo.” Vũ Khả Hân nằm chặt đôi tay lạnh như băng của tôi rồi nói.
“Cảm ơn chị.” Tôi nhìn Vũ Khả Hân, chớp mắt nói lời cảm ơn.
“Nói gì đó, giữa chúng ta mà ơn nghĩa cái gì?”
Một tiếng trôi qua, vẫn chưa tìm được Bánh Gạo, thằng bé vẫn đang mất tích.Tôi không muốn nói cho Trần Thanh Vũ biết chuyện này, dù sao thì chuyện công ty thôi đã đủ khiến anh rất phiến rồi.
Tôi cho người mở rộng phạm vi tìm kiếm Bánh Gạo trên khắp thủ đô, còn để người giám thị Mai Linh Chi và Lâm Tuyết Nhi. Nhưng gần đây hai người này rất an phận, không có chút khả nghi nào, chẳng lề chuyện Bánh Gạo mất tích không liên quan gì đến Mai Linh Chi và Lâm Tuyết Nhi ư? Thế nhưng tôi lại cảm thấy không thể nào, những lời Lê Hồng Sơn đã nói lúc trước chợt hiện lên.
“Reng reng.” Vào lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì điện thoại reo lên.
Tôi nhấc máy, nhìn thấy màn hình hiện lên một dãy số xa la, tôi nhấn nút trà lời rồi thấp giọng nói: “Tôi là Huỳnh Bảo Nhi đây.”
“Tôi là Lê Hồng San.” Giọng Lê Hồng San có vẻ hơi u ám xen lẫn phiến muộn vang lên bên đầu kia điện thoại.
Nghe thấy giọng nói của cô ta, tôi không khỏi siết chặt điện thoại trong tay: “Lê Hồng San, rốt cuộc cô muốn gì, cô mang Bánh Gạo đi đâu rồi?”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô cũng biết lo lắng sao?” Lê Hồng San cười nhẹ một tiếng, cô ta gằn giọng lên khiến tôi có cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Tôi cảm thấy Lê Hồng San có hơi điên rồi, cô ta gọi cho tôi cuộc điện thoại này khiến tôi lo lắng cô ta sẽ làm ra chuyện gì không tốt đối với Bánh Gao.
“Thắng bé đang ở dâu?”
“Bánh Gạo đang ở cùng với tôi, một nơi rất vui vẻ, cô không cẩn phải lo lắng.”
“Lê Hồng San, đừng có chọc điên tôi.” Tôi giận tái mặt, uy hiếp nói.
“Huỳnh Bào Nhi, nếu cô muốn Bánh Gạo bình an thì dựa theo những gì tôi nói mà làm, không được phép nói với anh Vũ. Tôi muốn cô một mình đến tìm tôi, nếu tôi thấy có người khác thì một ngón tay của Bánh Gạo sẽ được gửi đến trước mặt cô đầy, cô cũng không muốn đứa con đáng yêu của minh thiếu đi một ngón tay đầu nhỏ?” Giọng Lê Hồng San điên cuồng lại hơi âm trầm, nghe vậy khiến toàn thân tôi lạnh như bắng.
Tôi không hề nghi ngờ cô ta sẽ thật sự làm chuyện ra này, dù sao bây giờ cô ta cũng đã điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
“Được, tôi đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không dẫn theo bất kỳ ai đến đó cà, nói cho tôi biết địa chỉ của cô.”
Chỉ cần biết Lê Hồng San đang trốn ở đâu là được, sau khi cô ta nói cho tôi địa chỉ thì tôi lập tức gọi choquản gia và Vũ Khả Hân đến bảo bọn họ không cần phải tìm Bánh Gạo nữa, nói dối rằng Bánh Gạo đang ở chỗ của Nguyễn Trung Quân.
Đảm người Vũ Khả Hân không he hoài nghi, tôi chuẩn bị sẵn sàng hết thảy mọi thứ rồi gọi điện thoại cho Trần Thanh Vũ, nói với anh là tôi có chút chuyện cần phải xử lý nên tối sẽ về nhà muộn,
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì tôi lái xe đi tìm Lê Hồng San, cô ta không lập tức nói vị tri cho tôi biết mà chỉ muốn tôi đi theo lệnh của cô ta. Tôi lái xe theo lời chỉ dẫn của Lê Hồng San vòng quanh một vòng thành phố, sau đó mới bắt đầu đổi hưởng chạy đến nơi Lê Hồng San đang trốn.
Lúc tôi sắp đến thì đụng phải xe của Phan Huỳnh Đức, dường như anh ta tới đây làm gì đó, đột nhiên chặn xe tôi lại.
“Huỳnh Bảo Nhi, em muốn đi đâu đó?” Phan Huỳnh Đức giận tái mặt, nhìn tôi hỏi.
“Không đi đâu hết, đến gặp mặt bạn bè thôi, tôi gấp lắm, đi trước nhé.” Tôi không có thời gian để giải thích với Phan Huỳnh Đức, anh ta quá tinh tế, nếu tôi giải thích thì chắc chắn sẽ bị lộ ngay. Nếu Lê Hồng San mà biết, e là sẽ gây bất lợi đối với Bảnh Gao.
Tôi không quan tâm ảnh mắt âm u của Phan Huỳnh Đức, sau khi đóng cửa xe lại thì lập tức rời khỏi đó,
Giọng Lê Hồng San vang lên trong tai nghe bluetooth: “Huỳnh Bào Nhi, vừa nãy có dang nói chuyên với ai vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.